Edit: BichDiepDuong
Oa oa! Nghe đi, nói đi nói lại thì bây giờ bá tước Belledere cũng rất giống một người phụ nữ “cả gan làm loạn” và “to gan vô sỉ” rồi!
“Tôi nói cho anh biết, vào cái thời đại này dù cho hai người có có con với nhau, chỉ cần còn chưa kịp đăng kí đăng ký kết hôn, chính là người đó vẫn tự do tự do, hợp thì ở bên nhau, không hợp thì chia tay, trước mắt tuy rằng quan hệ của chúng tôi vô cùng thân thiết, nhưng làm sao biết được về sau sẽ ra sao, e rằng chỉ trong chớp mắt thế sự thay đổi, lúc đó chia tay, chúng tôi cũng không nên trói buộc nhau, anh đã hiểu chưa?” Đúng là một người bảo thủ, lạc hậu, vấn đề đơn giản như vậy mà cũng cần cô dạy, ngẫm lại thì giao du với anh thật đúng là không gì tốt, khuyết điểm nhiều vô cùng, nhiều đến mức không thể nào đếm hết.
“Ý của cô là cô có thể sẽ rời khỏỉ tôi bất cứ lúc nào?” Nếu đúng là như thế, anh sẽ giết cô rồi tự sát.
Chỉ cần cô dám mở miệng nói ra chữ “Đúng”, nhất định anh sẽ hạ thủ, không chút lưu tình.
Hồng Đỗ Quyên rất muốn mở miệng trả lời anh một tiếng “Đúng”.
Thế nhưng khi cô thấy vẻ mặt hung ác nham hiểm của anh, toàn thân anh toả ra khí thế cường hãn, cô không thể không nuốt lại chữ “Đúng”, cô đành mở miệng nói: “Người thay đổi chưa chắc đã là tôi, có thể lại chính là anh.” Thế sự vô lường, người thay lòng đổi dạ chưa chắc đã là cô: “Anh nên nhớ, anh không chỉ có một tòa thành, mà anh còn nắm giữ một thân phận không ai có thể với tới, chỉ cần nói một câu là có thể đoạt đi sinh mạng của người khác, vì vậy nên anh là đối tượng mơ ước của tất cả phụ nữ nơi đây. Lại nói đến tôi, ở nơi này tôi là cái thá gì? Không tiền không thế, chẳng qua chỉ là một đứa vô dụng dựa hơi anh để sống mà thôi! Ngẫm lại, đúng là có vài phần bi ai.” Haizz! Vốn muốn trấn an anh, nào biết rằng càng nói tâm tình Hồng Đỗ Quyên càng trở nên tồi tệ.
Ở xã hội trong hiện thực, cái gì cô cũng không sợ, bởi vì cô biết lợi dụng “Sở trường” của mình để kiếm tiền.
Nhưng ở nơi này, cô chẳng có cái gì cả. Rời khỏi lâu đài này, rời khỏi sự bảo vệ của anh, có lẽ không đến hai ngày cô đã chết đói ở đầu đường xó chợ, không ai chôn cất, rơi vào một kết cục thê thảm thê lương.
Cho dù cô ở trong lâu đài này, cô cũng chỉ là một kẻ hồ đồ, không có lý tưởng, cả ngày nếu không phải là ngồi ngây ngốc, thì chính là phải đáp ứng nhu cầu sinh lý của anh, nghĩ tới đây. . .
Trời ạ! Tại sao cô lại có cảm giác mình thật sự là một phế vật vô dụng vậy, cô thấy mình giống như là tình nhân được anh bao dưỡng, lại giống như sủng vật được anh nuôi, nếu chẳng may anh cứ vô tình đá cô một cái bay ra ngoài, chẳng phải là cô không còn chốn dung thân sao?
Nhìn vẻ mặt cô đơn của cô, Belledere đau lòng vươn cánh tay ra, đang muốn ôm lấy cô cho cô một điểm tựa thoải mái, thậm chí muốn trực tiếp mở miệng cầu hôn cô.
Nào ngờ đột nhiên thần sắc Hồng Đỗ Quyên biến đổi: “Nói cho tôi biết, ở nơi này tôi có thể làm những gì? Tôi muốn tự mình lập nghiệp.” Nếu tạm thời không thể rời đi được, vậy sau này cô sẽ suy nghĩ cách khác để thoát ra.
“Lập nghiệp?” Hai chữ này, trong tình huống bình thường chẳng phải là đều do đàn ông mở miệng nói sao? Sao một cô gái yếu đuối như cô mà cũng có cái ý tưởng khác thường này?” Vậy thì hãy nói cho tôi biết cô có thể làm cái gì?” Nếu cô muốn thảo luận, anh liền nói chuyện với cô, thuận tiện tìm hiểu một chút về ý tưởng chân chính trong lòng cô.
“Việc tôi có thể làm có rất nhiều!” Nhớ lại công lao to lớn của mình, thật sự là ba ngày ba đêm cũng nói không hết: “Tôi giỏi ăn nói, suy nghĩ sáng tạo, thủ đoạn cao minh, chỉ cần là chuyện tôi phải làm, đến nay vẫn chưa có chuyện gì tôi không làm được!” Nói cách khác Hồng Đỗ Quyên cô là một nhân tài toàn năng.
“Thật sao?” Anh thật sự rất muốn nhìn xem người phụ nữ này có thể làm ra chuyện gì: “Tốt! Tôi đáp ứng cô, chỉ cần cô làm được, năng lực của cô có thể đạt được yêu cầu của tôi, tôi sẽ để cô tha hồ phát huy, tuyệt đối không can thiệp, chỉ là…”
“Chỉ là làm sao, anh mau mau nói đi!” Vừa nghe thấy anh nói anh bằng lòng để cô tự do phát huy tài năng, cả người Hồng Đỗ Quyên vô cùng vui vẻ, lòng tràn đầy hưng phấn, lập tức muốn biến tất cả suy nghĩ trong đầu thành hành động, tuy nhiên còn phải xem anh định nói ra điều kiện thế nào.
“Tôi cho cô thời gian ba tháng, ba tháng này tôi sẽ buông tay để cho cô tự do phát huy, mặc kệ là chuyện gì, yêu cầu gì, chỉ cần cô mở miệng, tôi sẽ đáp ứng mong muốn của cô.” Điều kiện này rất tốt, cô biết, để có thể có được điều kiện tốt như vậy, chắc canh cô cũng phải chuẩn bị tâm lý phải trả giá rất lớn.” Nếu như sau ba tháng mà cô vẫn không thành công, vậy thì cô phải nghe theo sự sắp xếp của tôi, không được phép nói chữ “Không” với tôi, thế nào?” Đây là một vụ đánh bạc, cũng là một canh bạc mạo hiểm, đối với cô hay anh mà nói đều là xem cô có dám đồng ý hay không thôi.
“Được! Quyết định như vậy đi.” Ah! Nhìn vẻ mặt khiêu khích của Belledere, dù thế nào Hồng Đỗ Quyên cũng không thể không đòi lại sự công bằng cho người phụ nữ: “Nói như vậy nghĩa là trong vòng ba tháng kể từ giờ trở đi, tôi nói cái gì anh cũng phải nghe lời, đúng không?”
“Không sai!” Belledere liều lĩnh, không chỉ trả lời chắc chắc, còn tỏ vẻ như đây là một vụ cá cược hết sức nực cười.
“Rất tối!” Ah! Thử nghĩ xem, yêu cầu đầu tiên của Hồng Đỗ Quyên sẽ là gì chứ? “Đầu tiên là nhờ bá tước đại nhân tốt bụng cởi giúp tôi cái bộ còng tay cùng xích chân này ra!”
Để có được sự tự do, trong lòng Hồng Đỗ Quyên đã có chủ ý.
“Cái gì?” Belledere không ngờ, người phụ nữ này lại rất thông minh, biết lợi dụng sự ưu ái của anh dành cho cô, tranh thủ đoạt lấy tự do! “Tôi không chấp nhận yêu cầu này, cô đổi yêu cầu khác đi.” Anh đã quá hiểu người phụ nữ Hồng Đỗ Quyên này rồi, nếu anh thật sự tháo bỏ ràng buộc này cho cô, anh biết thế giới của anh sẽ gặp phải vô số tai hoạ, dù thế nào anh cũng không thể để những chuyện như vậy xảy ra.
“Anh không giữ lời, giao dịch này cần gì phải nói nữa?” Thấy anh lo lắng muốn giải thích, Hồng Đỗ Quyên tuyệt tình chặn lại tất cả những lời ngụy biện của anh: “Cũng phải thôi, mặc kệ kẻ cao cao tại thượng như anh có làm cái gì thì cũng không có người nào dám can đảm đứng ra nói anh một câu không phải, chỉ là...” Từ giờ trở đi, cô mong rằng, cô là người phụ nữ duy nhất có thể.
Tuy rằng cô không nói hết, nhưng dựa vào nét mặt của cô, Belledere có thể nhìn ra trong lòng cô lại nghĩ mấy ý nghĩ vớ vẩn, cảnh này khiến anh dù không muốn cũng vẫn đành phải tuân thủ lời hứa của mình với cô: “Được rồi! Tôi cởi ra giúp cô là được chứ gì.” Aizz! Thực sự là sai một ly đi một dặm!
Cho nên nói, ngàn vạn lần đừng đi nhầm đường, chỉ cần đi nhầm một bước là vạn kiếp bất phục.
“Quá tuyệt vời! Tôi tự do rồi, cuối cùng tôi cũng được tự do rồi!” Bá tước Belledere không cam lòng tháo còng tay, xích chân cho Hồng Đỗ Quyên, cô gái nhỏ vui vẻ hoa tay múa chân, chỉ thiếu mỗi việc nhảy dựng lên trèo lên xà ngang thôi.
Nhìn cô cao hứng đến mức này, dù Belledere rất không cam lòng, cũng không nhịn được mà cười vô cùng thoải mái, chỉ đến khi cô mở miệng lần nữa, nói với anh một yêu cầu khác thì anh mới thật sự không cười nổi nữa!
Một hôn lễ trang trọng nghiêm túc, có thể chỉ vì một người phụ nữ, mà hôn lễ trang trọng nghiêm túc suýt chút nữa đã biến thành một trò cười đáng sợ.
Hồng Đỗ Quyên mặc một bộ váy vô cùng lộng lẫy, gương mặt trang điểm còn quyến rũ động lòng người hơn cả cô dâu, sánh đôi cùng bá tước Belledere đi tới hội trường, tất cả mọi người trong hội trường đều chết lặng, tất cả động tác đều ngưng lại, ngây ngốc trợn mắt nhìn cặp đôi tuyệt phối này.
Người đàn ông dáng dấp tuấn dật phi phàm, khí thế cùng phong độ không ai sánh nổi, người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, mặc dù quần áo rất quái dị, nhưng lại sở hữu một phong thái rất riêng, điều duy nhất khiến người ta cảm thấy đáng tiếc chính là vẻ mặt hai người kia hoàn toàn bất đồng.
Tâm trạng của Hồng Đỗ Quyên rất tốt, nhìn cô cười còn đẹp và động lòng người hơn cả hoa, cô tự thấy mình rất lễ phép chu đáo, gặp ai cũng gật đầu cười duyên, khiến không ít đàn ông mê đắm, khiến bọn họ vì cô mà thần hồn điên đảo, hận không thể làm người đàn ông bên cạnh cô thay Belledere.
Mà người có thân phận cao quý là bá tước Belledere lại mang vẻ mặt lo lắng. Tựa như tất cả mọi người trên đời này đều thiếu nợ anh một một khoản tiền lớn không bằng.
Chỉ cần có người đàn ông nào không biết sống chết dám liếc mắt nhìn Hồng Đỗ Quyên một chút, anh lập tức trừng mắt nhìn hắn, uy hiếp đối phương thu hồi ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ, lại tự tay giúp người phụ nữ bên cạnh kéo làn váy ngắn đến không thể ngắn hơn nữa, tiện thể kéo nhẹ vạt áo hầu như không thể che giấu đường cong của cô.
“Đừng có kéo nữa!” Suốt quãng đường đi, anh đã kéo váy của cô không biết bao nhiêu lần, làm hại cô lúc nào cũng lo lắng liệu váy của cô có bị anh thô lỗ kéo rách hay không nữa: “Nếu anh lại tiếp tục kéo váy của tôi xuống, tôi chắc chắn bộ váy vốn vô cùng an toàn trên người tôi cũng sẽ bắt đầu trở nên không an toàn đó.” Cô vừa oán giận anh, nhưng vẫn không quên mỉm cười nhìn người đàn ông vừa lén nhìn cô, làm đối phương nhanh chóng quên mất sự đáng sợ của bá tước đại nhân.
“Tốt nhất là anh nên kiềm chế ánh mắt của mình đi, bằng không tôi sẽ lập tức cầm mảnh vải che khuất mắt anh lại, cũng đỡ cho anh bớt đi một phần tội nghiệt.” Thật đáng ghét! Người đàn ông kia lại không thèm sợ ánh mắt của anh.
Không sao! Cùng lắm anh lại dùng sức trừng mắt nhìn hắn thêm vài lần nữa, không thể không uy hiếp hắn thu lại ánh mắt xấu xa.
“Đừng quên! Anh đáp ứng cho tôi thời gian ba tháng.” Bây giờ Hồng Đỗ Quyên không sợ anh đâu! Bởi vì cô có được ba tháng vô cùng quý giá.
Trong ba tháng này, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ có thể lay chuyển cô, bao gồm cả kẻ có thân phận cao quý chính là Belledere kia.
Ah! Đây
Oa oa! Nghe đi, nói đi nói lại thì bây giờ bá tước Belledere cũng rất giống một người phụ nữ “cả gan làm loạn” và “to gan vô sỉ” rồi!
“Tôi nói cho anh biết, vào cái thời đại này dù cho hai người có có con với nhau, chỉ cần còn chưa kịp đăng kí đăng ký kết hôn, chính là người đó vẫn tự do tự do, hợp thì ở bên nhau, không hợp thì chia tay, trước mắt tuy rằng quan hệ của chúng tôi vô cùng thân thiết, nhưng làm sao biết được về sau sẽ ra sao, e rằng chỉ trong chớp mắt thế sự thay đổi, lúc đó chia tay, chúng tôi cũng không nên trói buộc nhau, anh đã hiểu chưa?” Đúng là một người bảo thủ, lạc hậu, vấn đề đơn giản như vậy mà cũng cần cô dạy, ngẫm lại thì giao du với anh thật đúng là không gì tốt, khuyết điểm nhiều vô cùng, nhiều đến mức không thể nào đếm hết.
“Ý của cô là cô có thể sẽ rời khỏỉ tôi bất cứ lúc nào?” Nếu đúng là như thế, anh sẽ giết cô rồi tự sát.
Chỉ cần cô dám mở miệng nói ra chữ “Đúng”, nhất định anh sẽ hạ thủ, không chút lưu tình.
Hồng Đỗ Quyên rất muốn mở miệng trả lời anh một tiếng “Đúng”.
Thế nhưng khi cô thấy vẻ mặt hung ác nham hiểm của anh, toàn thân anh toả ra khí thế cường hãn, cô không thể không nuốt lại chữ “Đúng”, cô đành mở miệng nói: “Người thay đổi chưa chắc đã là tôi, có thể lại chính là anh.” Thế sự vô lường, người thay lòng đổi dạ chưa chắc đã là cô: “Anh nên nhớ, anh không chỉ có một tòa thành, mà anh còn nắm giữ một thân phận không ai có thể với tới, chỉ cần nói một câu là có thể đoạt đi sinh mạng của người khác, vì vậy nên anh là đối tượng mơ ước của tất cả phụ nữ nơi đây. Lại nói đến tôi, ở nơi này tôi là cái thá gì? Không tiền không thế, chẳng qua chỉ là một đứa vô dụng dựa hơi anh để sống mà thôi! Ngẫm lại, đúng là có vài phần bi ai.” Haizz! Vốn muốn trấn an anh, nào biết rằng càng nói tâm tình Hồng Đỗ Quyên càng trở nên tồi tệ.
Ở xã hội trong hiện thực, cái gì cô cũng không sợ, bởi vì cô biết lợi dụng “Sở trường” của mình để kiếm tiền.
Nhưng ở nơi này, cô chẳng có cái gì cả. Rời khỏi lâu đài này, rời khỏi sự bảo vệ của anh, có lẽ không đến hai ngày cô đã chết đói ở đầu đường xó chợ, không ai chôn cất, rơi vào một kết cục thê thảm thê lương.
Cho dù cô ở trong lâu đài này, cô cũng chỉ là một kẻ hồ đồ, không có lý tưởng, cả ngày nếu không phải là ngồi ngây ngốc, thì chính là phải đáp ứng nhu cầu sinh lý của anh, nghĩ tới đây. . .
Trời ạ! Tại sao cô lại có cảm giác mình thật sự là một phế vật vô dụng vậy, cô thấy mình giống như là tình nhân được anh bao dưỡng, lại giống như sủng vật được anh nuôi, nếu chẳng may anh cứ vô tình đá cô một cái bay ra ngoài, chẳng phải là cô không còn chốn dung thân sao?
Nhìn vẻ mặt cô đơn của cô, Belledere đau lòng vươn cánh tay ra, đang muốn ôm lấy cô cho cô một điểm tựa thoải mái, thậm chí muốn trực tiếp mở miệng cầu hôn cô.
Nào ngờ đột nhiên thần sắc Hồng Đỗ Quyên biến đổi: “Nói cho tôi biết, ở nơi này tôi có thể làm những gì? Tôi muốn tự mình lập nghiệp.” Nếu tạm thời không thể rời đi được, vậy sau này cô sẽ suy nghĩ cách khác để thoát ra.
“Lập nghiệp?” Hai chữ này, trong tình huống bình thường chẳng phải là đều do đàn ông mở miệng nói sao? Sao một cô gái yếu đuối như cô mà cũng có cái ý tưởng khác thường này?” Vậy thì hãy nói cho tôi biết cô có thể làm cái gì?” Nếu cô muốn thảo luận, anh liền nói chuyện với cô, thuận tiện tìm hiểu một chút về ý tưởng chân chính trong lòng cô.
“Việc tôi có thể làm có rất nhiều!” Nhớ lại công lao to lớn của mình, thật sự là ba ngày ba đêm cũng nói không hết: “Tôi giỏi ăn nói, suy nghĩ sáng tạo, thủ đoạn cao minh, chỉ cần là chuyện tôi phải làm, đến nay vẫn chưa có chuyện gì tôi không làm được!” Nói cách khác Hồng Đỗ Quyên cô là một nhân tài toàn năng.
“Thật sao?” Anh thật sự rất muốn nhìn xem người phụ nữ này có thể làm ra chuyện gì: “Tốt! Tôi đáp ứng cô, chỉ cần cô làm được, năng lực của cô có thể đạt được yêu cầu của tôi, tôi sẽ để cô tha hồ phát huy, tuyệt đối không can thiệp, chỉ là…”
“Chỉ là làm sao, anh mau mau nói đi!” Vừa nghe thấy anh nói anh bằng lòng để cô tự do phát huy tài năng, cả người Hồng Đỗ Quyên vô cùng vui vẻ, lòng tràn đầy hưng phấn, lập tức muốn biến tất cả suy nghĩ trong đầu thành hành động, tuy nhiên còn phải xem anh định nói ra điều kiện thế nào.
“Tôi cho cô thời gian ba tháng, ba tháng này tôi sẽ buông tay để cho cô tự do phát huy, mặc kệ là chuyện gì, yêu cầu gì, chỉ cần cô mở miệng, tôi sẽ đáp ứng mong muốn của cô.” Điều kiện này rất tốt, cô biết, để có thể có được điều kiện tốt như vậy, chắc canh cô cũng phải chuẩn bị tâm lý phải trả giá rất lớn.” Nếu như sau ba tháng mà cô vẫn không thành công, vậy thì cô phải nghe theo sự sắp xếp của tôi, không được phép nói chữ “Không” với tôi, thế nào?” Đây là một vụ đánh bạc, cũng là một canh bạc mạo hiểm, đối với cô hay anh mà nói đều là xem cô có dám đồng ý hay không thôi.
“Được! Quyết định như vậy đi.” Ah! Nhìn vẻ mặt khiêu khích của Belledere, dù thế nào Hồng Đỗ Quyên cũng không thể không đòi lại sự công bằng cho người phụ nữ: “Nói như vậy nghĩa là trong vòng ba tháng kể từ giờ trở đi, tôi nói cái gì anh cũng phải nghe lời, đúng không?”
“Không sai!” Belledere liều lĩnh, không chỉ trả lời chắc chắc, còn tỏ vẻ như đây là một vụ cá cược hết sức nực cười.
“Rất tối!” Ah! Thử nghĩ xem, yêu cầu đầu tiên của Hồng Đỗ Quyên sẽ là gì chứ? “Đầu tiên là nhờ bá tước đại nhân tốt bụng cởi giúp tôi cái bộ còng tay cùng xích chân này ra!”
Để có được sự tự do, trong lòng Hồng Đỗ Quyên đã có chủ ý.
“Cái gì?” Belledere không ngờ, người phụ nữ này lại rất thông minh, biết lợi dụng sự ưu ái của anh dành cho cô, tranh thủ đoạt lấy tự do! “Tôi không chấp nhận yêu cầu này, cô đổi yêu cầu khác đi.” Anh đã quá hiểu người phụ nữ Hồng Đỗ Quyên này rồi, nếu anh thật sự tháo bỏ ràng buộc này cho cô, anh biết thế giới của anh sẽ gặp phải vô số tai hoạ, dù thế nào anh cũng không thể để những chuyện như vậy xảy ra.
“Anh không giữ lời, giao dịch này cần gì phải nói nữa?” Thấy anh lo lắng muốn giải thích, Hồng Đỗ Quyên tuyệt tình chặn lại tất cả những lời ngụy biện của anh: “Cũng phải thôi, mặc kệ kẻ cao cao tại thượng như anh có làm cái gì thì cũng không có người nào dám can đảm đứng ra nói anh một câu không phải, chỉ là...” Từ giờ trở đi, cô mong rằng, cô là người phụ nữ duy nhất có thể.
Tuy rằng cô không nói hết, nhưng dựa vào nét mặt của cô, Belledere có thể nhìn ra trong lòng cô lại nghĩ mấy ý nghĩ vớ vẩn, cảnh này khiến anh dù không muốn cũng vẫn đành phải tuân thủ lời hứa của mình với cô: “Được rồi! Tôi cởi ra giúp cô là được chứ gì.” Aizz! Thực sự là sai một ly đi một dặm!
Cho nên nói, ngàn vạn lần đừng đi nhầm đường, chỉ cần đi nhầm một bước là vạn kiếp bất phục.
“Quá tuyệt vời! Tôi tự do rồi, cuối cùng tôi cũng được tự do rồi!” Bá tước Belledere không cam lòng tháo còng tay, xích chân cho Hồng Đỗ Quyên, cô gái nhỏ vui vẻ hoa tay múa chân, chỉ thiếu mỗi việc nhảy dựng lên trèo lên xà ngang thôi.
Nhìn cô cao hứng đến mức này, dù Belledere rất không cam lòng, cũng không nhịn được mà cười vô cùng thoải mái, chỉ đến khi cô mở miệng lần nữa, nói với anh một yêu cầu khác thì anh mới thật sự không cười nổi nữa!
Một hôn lễ trang trọng nghiêm túc, có thể chỉ vì một người phụ nữ, mà hôn lễ trang trọng nghiêm túc suýt chút nữa đã biến thành một trò cười đáng sợ.
Hồng Đỗ Quyên mặc một bộ váy vô cùng lộng lẫy, gương mặt trang điểm còn quyến rũ động lòng người hơn cả cô dâu, sánh đôi cùng bá tước Belledere đi tới hội trường, tất cả mọi người trong hội trường đều chết lặng, tất cả động tác đều ngưng lại, ngây ngốc trợn mắt nhìn cặp đôi tuyệt phối này.
Người đàn ông dáng dấp tuấn dật phi phàm, khí thế cùng phong độ không ai sánh nổi, người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, mặc dù quần áo rất quái dị, nhưng lại sở hữu một phong thái rất riêng, điều duy nhất khiến người ta cảm thấy đáng tiếc chính là vẻ mặt hai người kia hoàn toàn bất đồng.
Tâm trạng của Hồng Đỗ Quyên rất tốt, nhìn cô cười còn đẹp và động lòng người hơn cả hoa, cô tự thấy mình rất lễ phép chu đáo, gặp ai cũng gật đầu cười duyên, khiến không ít đàn ông mê đắm, khiến bọn họ vì cô mà thần hồn điên đảo, hận không thể làm người đàn ông bên cạnh cô thay Belledere.
Mà người có thân phận cao quý là bá tước Belledere lại mang vẻ mặt lo lắng. Tựa như tất cả mọi người trên đời này đều thiếu nợ anh một một khoản tiền lớn không bằng.
Chỉ cần có người đàn ông nào không biết sống chết dám liếc mắt nhìn Hồng Đỗ Quyên một chút, anh lập tức trừng mắt nhìn hắn, uy hiếp đối phương thu hồi ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ, lại tự tay giúp người phụ nữ bên cạnh kéo làn váy ngắn đến không thể ngắn hơn nữa, tiện thể kéo nhẹ vạt áo hầu như không thể che giấu đường cong của cô.
“Đừng có kéo nữa!” Suốt quãng đường đi, anh đã kéo váy của cô không biết bao nhiêu lần, làm hại cô lúc nào cũng lo lắng liệu váy của cô có bị anh thô lỗ kéo rách hay không nữa: “Nếu anh lại tiếp tục kéo váy của tôi xuống, tôi chắc chắn bộ váy vốn vô cùng an toàn trên người tôi cũng sẽ bắt đầu trở nên không an toàn đó.” Cô vừa oán giận anh, nhưng vẫn không quên mỉm cười nhìn người đàn ông vừa lén nhìn cô, làm đối phương nhanh chóng quên mất sự đáng sợ của bá tước đại nhân.
“Tốt nhất là anh nên kiềm chế ánh mắt của mình đi, bằng không tôi sẽ lập tức cầm mảnh vải che khuất mắt anh lại, cũng đỡ cho anh bớt đi một phần tội nghiệt.” Thật đáng ghét! Người đàn ông kia lại không thèm sợ ánh mắt của anh.
Không sao! Cùng lắm anh lại dùng sức trừng mắt nhìn hắn thêm vài lần nữa, không thể không uy hiếp hắn thu lại ánh mắt xấu xa.
“Đừng quên! Anh đáp ứng cho tôi thời gian ba tháng.” Bây giờ Hồng Đỗ Quyên không sợ anh đâu! Bởi vì cô có được ba tháng vô cùng quý giá.
Trong ba tháng này, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ có thể lay chuyển cô, bao gồm cả kẻ có thân phận cao quý chính là Belledere kia.
Ah! Đây
/20
|