Tiếp theo đó, thì tình huống tương tự lại liên tục xảy ra nhiều lần, đối tượng không hề giống nhau. Charles, Holman, Doug, Ôn Tư Đốn. . . . . . Chỉ cần là nhân viên trong nữ vương, mỗi lần trước khi sắp đi về, đều phải có một nụ hôn triền miên nóng bỏng với cô, thì mới tâm cam tình nguyện tan việc về nhà. Thật vất vả đưa đi tất cả nhân viên, môi đỏ mộng của Hồng Đỗ Quyên không biết đã chạm qua biết bao nhiêu đàn ông, cô như vậy ở trong mắt người khác xem ra có lẽ là lẳng lơ, có lẽ cuồng dã; hơn nữ là cũng có thể khiến vài người xem thường, nhưng cô chính là không quan tâm.
Hồng Đỗ Quyên điều yêu cầu duy nhất trong cuộc sống của cô chính là có thể vui là được rồi, chỉ cần không phạm pháp lại không trở ngại đến tự do của người khác, cô cũng không trông nôm người ta sẽ nói như thế nào.
Quá mức quan tâm cái nhìn của người khác về mình, quay đầu lại chỉ có một loại kết cục, là khiến mình không được tự nhiên và càng không vui vẻ, cần gì chứ?
Cô cũng không phải là đứa ngốc, tại sao phải nhìn sắc mặt của người khác để sống qua ngày, đúng không?
Đang lúc thu dọn xong một số đồ của mình, chuẩn bị tắt đèn về nhà, đang lúc này, đột nhiên một người phụ nữ xông vào, một đẹp không gì sánh nổi, một người phụ nữ kì lạ như ảo như thật.
Ấn tưỡng đầu tiên của Hồng Đỗ Quyên về người phụ nữ kì lạ này là cô có một vóc dàng thon dài, Hồng Đỗ Quyên có vóc người cao tới 165m , nhưng mà người phụ nữ kia còn cao hơn cô một chút.
Chỉ thấy cô ta có mái tóc dài phóng khoáng màu bạc, mắt to mày rậm, mũi thon cao thẳng, môi trái tim đỏ tươi một quả đào chính mọng, ngũ quan thâm thúy thoạt nhìn liền không giống người bổn quốc. Cô ta mặc một bộ áo khoác dài, bước đi không có chút tiếng động, nếu không phải Hồng Đỗ Quyên có là gan lớn hơn người thường, chắc là đã bị người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này hù chết.
Nhìn người phụ nữ này không giống như là người bổn quốc, Hồng Đỗ Quyên lền mở miệng lưu loát nói một tràng tiếng Anh: Cô là ai? Tại sao lại đến nữ vương muộn như vậy, vì chuyện gì? Nếu là khách hàng, thì thời gian người phụ nữ này đến đây không khói có trễ một chút: “Tôi tới để ứng tuyển. Giọng người phụ nữ nọ khi nói chuyện rất nhỏ, nhỏ đến nỗi sắp đủ để người khác không thể nghe, càng kỳ quái là Hồng Đỗ Quyên không hề nhìn thấy dấu hiệu cô ta có mở miệng nói chuyện. Nói đơn giản hơn một chút, là cách người phụ nữ này nói chuyện khiến Hồng Đỗ Quyên cảm thấy như tiếng nói từ trong lòng vậy, không cần nói chuyện, giọng của cô ta liền truyền từ trong lòng ra: Ứng tuyển hả? Hồng Đỗ Quyên nhướn mày, cười như không cười hỏi ngược lại cô ta: Chắc là tiểu thư vẫn chưa biết quy định của nữ vương phải không? Nếu cô ta biết, thì cũng sẽ không ở trước mặt cô, nói là muốn tới đây tìm việc làm rồi.
Tất cả người quen của nữ vương đều biết, cái quy định “không nhận nữ nhân viên” của nữ vương, nếu là khách hàng, thì từ chối tiếp khách nam: Tôi biết nơi này của cô không nhận nhân viên nữ, nhưng tôi vẫn
Hồng Đỗ Quyên điều yêu cầu duy nhất trong cuộc sống của cô chính là có thể vui là được rồi, chỉ cần không phạm pháp lại không trở ngại đến tự do của người khác, cô cũng không trông nôm người ta sẽ nói như thế nào.
Quá mức quan tâm cái nhìn của người khác về mình, quay đầu lại chỉ có một loại kết cục, là khiến mình không được tự nhiên và càng không vui vẻ, cần gì chứ?
Cô cũng không phải là đứa ngốc, tại sao phải nhìn sắc mặt của người khác để sống qua ngày, đúng không?
Đang lúc thu dọn xong một số đồ của mình, chuẩn bị tắt đèn về nhà, đang lúc này, đột nhiên một người phụ nữ xông vào, một đẹp không gì sánh nổi, một người phụ nữ kì lạ như ảo như thật.
Ấn tưỡng đầu tiên của Hồng Đỗ Quyên về người phụ nữ kì lạ này là cô có một vóc dàng thon dài, Hồng Đỗ Quyên có vóc người cao tới 165m , nhưng mà người phụ nữ kia còn cao hơn cô một chút.
Chỉ thấy cô ta có mái tóc dài phóng khoáng màu bạc, mắt to mày rậm, mũi thon cao thẳng, môi trái tim đỏ tươi một quả đào chính mọng, ngũ quan thâm thúy thoạt nhìn liền không giống người bổn quốc. Cô ta mặc một bộ áo khoác dài, bước đi không có chút tiếng động, nếu không phải Hồng Đỗ Quyên có là gan lớn hơn người thường, chắc là đã bị người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này hù chết.
Nhìn người phụ nữ này không giống như là người bổn quốc, Hồng Đỗ Quyên lền mở miệng lưu loát nói một tràng tiếng Anh: Cô là ai? Tại sao lại đến nữ vương muộn như vậy, vì chuyện gì? Nếu là khách hàng, thì thời gian người phụ nữ này đến đây không khói có trễ một chút: “Tôi tới để ứng tuyển. Giọng người phụ nữ nọ khi nói chuyện rất nhỏ, nhỏ đến nỗi sắp đủ để người khác không thể nghe, càng kỳ quái là Hồng Đỗ Quyên không hề nhìn thấy dấu hiệu cô ta có mở miệng nói chuyện. Nói đơn giản hơn một chút, là cách người phụ nữ này nói chuyện khiến Hồng Đỗ Quyên cảm thấy như tiếng nói từ trong lòng vậy, không cần nói chuyện, giọng của cô ta liền truyền từ trong lòng ra: Ứng tuyển hả? Hồng Đỗ Quyên nhướn mày, cười như không cười hỏi ngược lại cô ta: Chắc là tiểu thư vẫn chưa biết quy định của nữ vương phải không? Nếu cô ta biết, thì cũng sẽ không ở trước mặt cô, nói là muốn tới đây tìm việc làm rồi.
Tất cả người quen của nữ vương đều biết, cái quy định “không nhận nữ nhân viên” của nữ vương, nếu là khách hàng, thì từ chối tiếp khách nam: Tôi biết nơi này của cô không nhận nhân viên nữ, nhưng tôi vẫn
/20
|