Editor: Melodysoyani
Vì vậy có thể nghĩ, người không thể nào ngoan ngoãn nghe lệnh làm việc như Hồng Đỗ Quyên đương nhiên sẽ thừa cơ mà chạy, cô nhìn chung quanh, thận trọng nhón chân lên, lại bước về phía trước một bước nữa.
Cái tên X ấy thật đáng chết! Làm sao cô lại cảm giác giống như mình cứ một mực vòng tới vòng lui ở một chỗ vậy, làm sao lại giống như đã vòng qua vòng lại chỗ quỷ quái này mấy chục vòng rồi.
Có phải nơi này là mê cung hay không vậy, nếu không như thế nào lại biến người luôn tự nhận là có thể nhận biết phương hướng vô cùng tốt như cô, thành một con Bò đi lạc vậy ?
Bây giờ ở đây là chỗ quỷ quái nào? Thoạt nhìn hình như rất quen thuộc, nhưng cũng giống như chỗ xa lạ chưa từng đến, mỗi cánh cửa đều có hình dáng giống nhau như đúc, rất khó mà phân biệt.
Mặc kệ! Nếu lượn quanh vẫn không ra khỏi cái chỗ này, vậy thì đành dùng đến chút ít thủ đoạn, tìm một người đàn ông tới hỏi một chút cũng được.
Trong lòng vừa mới có ý nghĩ này, không ngờ. . . . . . Hì hì! Ông trời lại đưa tới một cơ hội khó được cho cô, cô vừa thấy có người đang đi về phía mình, liền vội vàng tạm trốn sang một bên trước, chờ một mạch cho đến khi mục tiêu đến gần, cô mới từ từ đi ra, lặng lẽ vỗ lên vai của người đàn ông kia.
Là ai ? Người đàn ông xa lạ bỗng chốc hô to, quay người lại chỉ thấy. . . . . . Là cô à? Làm sao cô còn dây dưa ở lại chỗ này, không phải Bá tước đã lệnh cho cô. . . . . .
Hư! Nói nhỏ thôi có được hay không? Anh đẹp trai. Ma nữ háo sắc bày ra bản lĩnh xuất chúng, mềm mại làm nũng nhỏ giọng ra ám hiệu với người đàn ông xa lạ không biết tên kia, cũng không quên vứt cho “anh đẹp trai” kia một đôi mắt quyến rũ vừa đủ đển mê đảo chúng sinh, sau đó duỗi tay trắng nõn ra, kéo anh ta dán lên nôi đỏ mộng của mình , hào phóng cho người đàn ông này nếm thử một chút ngon ngọt này trước.
Người đàn ông bình thường đối mặt với loại diễm phúc từ trên trời rơi xuống này, là tuyệt đối khó có thể chống cự, hơn nữa kĩ thuật hôn của ma nữ háo sắc này lại cực kỳ cao siêu, kết quả không nghĩ cũng biết, chưa tới giây lát, người đàn ông đáng thương kia dĩ nhiên thở hổn hển trở thành một bề tôi khác dưới váy của Hồng Đỗ Quyên.
Hồng Đỗ Quyên vừa nhìn hiệu quả đã đạt tới, lập tức thu hồi môi anh đào của mình.
Người đàn ông dĩ nhiên không thể nào cứ như vậy bỏ qua cho miềng thịt béo đã đến miệng như vậy, cánh tay anh ta gắt gao khóa chặt lại, môi tham lam đói khác muốn tìm tòi lại ngọt ngào mình vừa mới nếm qua.
Ừm, đừng á! Gấp như vậy à, xem ra người đàn ông đã bị mình mê hoặc đến đầu óc choáng váng. Hồng Đỗ Quyên xảo trá lén cười trộm, lập tức mở miệng: Ở chỗ này rất không tiện, không bằng chúng ta ra khỏi thành bảo đi, sung sướng một phen, như thế nào?
Không! Không cần ra thành, tôi biết một địa phương tốt, nhất định có thể. . . . . .
Không! Không ra khỏi thành, cô còn chơi trò thân thiết này với anh ta làm gì nữa? Dù nói gì, Hồng Đỗ Quyên cũng phải khuyên anh ta dẫn cô ra khỏi thành.
Vì đạt được mục đích, cô không tiếc dùng lại công lực quyến rũ, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi
Vì vậy có thể nghĩ, người không thể nào ngoan ngoãn nghe lệnh làm việc như Hồng Đỗ Quyên đương nhiên sẽ thừa cơ mà chạy, cô nhìn chung quanh, thận trọng nhón chân lên, lại bước về phía trước một bước nữa.
Cái tên X ấy thật đáng chết! Làm sao cô lại cảm giác giống như mình cứ một mực vòng tới vòng lui ở một chỗ vậy, làm sao lại giống như đã vòng qua vòng lại chỗ quỷ quái này mấy chục vòng rồi.
Có phải nơi này là mê cung hay không vậy, nếu không như thế nào lại biến người luôn tự nhận là có thể nhận biết phương hướng vô cùng tốt như cô, thành một con Bò đi lạc vậy ?
Bây giờ ở đây là chỗ quỷ quái nào? Thoạt nhìn hình như rất quen thuộc, nhưng cũng giống như chỗ xa lạ chưa từng đến, mỗi cánh cửa đều có hình dáng giống nhau như đúc, rất khó mà phân biệt.
Mặc kệ! Nếu lượn quanh vẫn không ra khỏi cái chỗ này, vậy thì đành dùng đến chút ít thủ đoạn, tìm một người đàn ông tới hỏi một chút cũng được.
Trong lòng vừa mới có ý nghĩ này, không ngờ. . . . . . Hì hì! Ông trời lại đưa tới một cơ hội khó được cho cô, cô vừa thấy có người đang đi về phía mình, liền vội vàng tạm trốn sang một bên trước, chờ một mạch cho đến khi mục tiêu đến gần, cô mới từ từ đi ra, lặng lẽ vỗ lên vai của người đàn ông kia.
Là ai ? Người đàn ông xa lạ bỗng chốc hô to, quay người lại chỉ thấy. . . . . . Là cô à? Làm sao cô còn dây dưa ở lại chỗ này, không phải Bá tước đã lệnh cho cô. . . . . .
Hư! Nói nhỏ thôi có được hay không? Anh đẹp trai. Ma nữ háo sắc bày ra bản lĩnh xuất chúng, mềm mại làm nũng nhỏ giọng ra ám hiệu với người đàn ông xa lạ không biết tên kia, cũng không quên vứt cho “anh đẹp trai” kia một đôi mắt quyến rũ vừa đủ đển mê đảo chúng sinh, sau đó duỗi tay trắng nõn ra, kéo anh ta dán lên nôi đỏ mộng của mình , hào phóng cho người đàn ông này nếm thử một chút ngon ngọt này trước.
Người đàn ông bình thường đối mặt với loại diễm phúc từ trên trời rơi xuống này, là tuyệt đối khó có thể chống cự, hơn nữa kĩ thuật hôn của ma nữ háo sắc này lại cực kỳ cao siêu, kết quả không nghĩ cũng biết, chưa tới giây lát, người đàn ông đáng thương kia dĩ nhiên thở hổn hển trở thành một bề tôi khác dưới váy của Hồng Đỗ Quyên.
Hồng Đỗ Quyên vừa nhìn hiệu quả đã đạt tới, lập tức thu hồi môi anh đào của mình.
Người đàn ông dĩ nhiên không thể nào cứ như vậy bỏ qua cho miềng thịt béo đã đến miệng như vậy, cánh tay anh ta gắt gao khóa chặt lại, môi tham lam đói khác muốn tìm tòi lại ngọt ngào mình vừa mới nếm qua.
Ừm, đừng á! Gấp như vậy à, xem ra người đàn ông đã bị mình mê hoặc đến đầu óc choáng váng. Hồng Đỗ Quyên xảo trá lén cười trộm, lập tức mở miệng: Ở chỗ này rất không tiện, không bằng chúng ta ra khỏi thành bảo đi, sung sướng một phen, như thế nào?
Không! Không cần ra thành, tôi biết một địa phương tốt, nhất định có thể. . . . . .
Không! Không ra khỏi thành, cô còn chơi trò thân thiết này với anh ta làm gì nữa? Dù nói gì, Hồng Đỗ Quyên cũng phải khuyên anh ta dẫn cô ra khỏi thành.
Vì đạt được mục đích, cô không tiếc dùng lại công lực quyến rũ, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi
/20
|