Trước khi gặp được Tuyết Vi, Hoàng Phủ Minh đã sớm đem hành trình hôm nay an bài tốt. Là sau khi gặp Tuyết Vi, hết thảy hành trình anh mới hoàn toàn quấy rầy.
Mắt sắc bén mưu phong nhìn Tuyết Vi đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt của anh dần dần lạnh xuống dưới: “Thần hiên, anh cho cô gái kia tờ chi phiếu đi, tôi, không muốn thấy cô ta.”
“A??? Lúc này cậu nói không muốn thấy hả? Nhưng cô ta đã tới rồi, cậu kêu tôi làm sao cho cô ta tiền. Cho dù dùng tiền đuổi cô ta rồi, cũng là cậu đến cấp đi? Hiện tại cậu ở đâu? Không được tôi đi tiếp cậu đi.”
Ánh mắt lần thứ hai nhìn vị trí Tuyết Vi: “Tôi hiện tại liền ở bách hóa Thịnh Vượng.”
“Vậy anh nhanh lên lại đây đi.”
“Này……”
“Khụ, khụ.” Tuyết Vi đứng ở cách đó không xa vẫy vẫy tay với anh, dùng khẩu hình nói: ‘ anh có việc liền đi trước, không cần phải để ý tôi. ’
Được, tôi đã biết, trước cúp đi. Nhanh chóng cắt đứt điện thoại của Mộ Thần Hiên, Hoàng Phủ Minh bước nhanh đi tới trước mặt cô: “trước tiên cô ở nơi này đi dạo, tôi xử lý một chuyện, mười phút sau trở về bồi cô.”
“hả…… anh không cần……”
Còn không đợi Tuyết Vi nói cho hết lời, Hoàng Phủ Minh đã nôn nóng rời đi.
“Kỳ thật…… anh không cần bồi tôi. Anh cũng không có nghĩa vụ tới bồi tôi. A……” Nhìn bóng dáng anh dần dần đi xa, Tuyết Vi bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Giờ phút này cảm giác thực sự có loại bọn họ là một đôi người yêu vừa mới kết giao không lâu.
Hẹn hò, ăn cơm, đi dạo phố, xem phim từ từ chờ……
Rõ ràng, giữa bọn họ kỳ thật căn bản quan hệ gì đều không có.
Nhưng, không cách nào phủ nhận chính là, lúc cô buồn bực nhất gặp anh, tâm tình của cô lập tức liền xảy ra nghịch chuyển.
Hết thảy chính là thần kỳ như vậy.
Cho dù bi thương, khổ sở, bất lực, chỉ cần gặp người đàn ông này, tất cả phiền não của cô giống như đều sẽ biến mất không thấy……
Điểm này, cũng là Tuyết Vi vừa mới nhận thấy được!
*
“Minh, rốt cuộc cậu đã tới!!” ở cửa một gian trà Bách hóa Thịnh Vượng, Mộ Thần Hiên từ rất xa liền nghênh đón Hoàng Phủ Minh đến.
“Người đâu?”
“Liền ở bên trong.”
“Được, tôi đã biết.” Nói xong, Hoàng
Mắt sắc bén mưu phong nhìn Tuyết Vi đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt của anh dần dần lạnh xuống dưới: “Thần hiên, anh cho cô gái kia tờ chi phiếu đi, tôi, không muốn thấy cô ta.”
“A??? Lúc này cậu nói không muốn thấy hả? Nhưng cô ta đã tới rồi, cậu kêu tôi làm sao cho cô ta tiền. Cho dù dùng tiền đuổi cô ta rồi, cũng là cậu đến cấp đi? Hiện tại cậu ở đâu? Không được tôi đi tiếp cậu đi.”
Ánh mắt lần thứ hai nhìn vị trí Tuyết Vi: “Tôi hiện tại liền ở bách hóa Thịnh Vượng.”
“Vậy anh nhanh lên lại đây đi.”
“Này……”
“Khụ, khụ.” Tuyết Vi đứng ở cách đó không xa vẫy vẫy tay với anh, dùng khẩu hình nói: ‘ anh có việc liền đi trước, không cần phải để ý tôi. ’
Được, tôi đã biết, trước cúp đi. Nhanh chóng cắt đứt điện thoại của Mộ Thần Hiên, Hoàng Phủ Minh bước nhanh đi tới trước mặt cô: “trước tiên cô ở nơi này đi dạo, tôi xử lý một chuyện, mười phút sau trở về bồi cô.”
“hả…… anh không cần……”
Còn không đợi Tuyết Vi nói cho hết lời, Hoàng Phủ Minh đã nôn nóng rời đi.
“Kỳ thật…… anh không cần bồi tôi. Anh cũng không có nghĩa vụ tới bồi tôi. A……” Nhìn bóng dáng anh dần dần đi xa, Tuyết Vi bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Giờ phút này cảm giác thực sự có loại bọn họ là một đôi người yêu vừa mới kết giao không lâu.
Hẹn hò, ăn cơm, đi dạo phố, xem phim từ từ chờ……
Rõ ràng, giữa bọn họ kỳ thật căn bản quan hệ gì đều không có.
Nhưng, không cách nào phủ nhận chính là, lúc cô buồn bực nhất gặp anh, tâm tình của cô lập tức liền xảy ra nghịch chuyển.
Hết thảy chính là thần kỳ như vậy.
Cho dù bi thương, khổ sở, bất lực, chỉ cần gặp người đàn ông này, tất cả phiền não của cô giống như đều sẽ biến mất không thấy……
Điểm này, cũng là Tuyết Vi vừa mới nhận thấy được!
*
“Minh, rốt cuộc cậu đã tới!!” ở cửa một gian trà Bách hóa Thịnh Vượng, Mộ Thần Hiên từ rất xa liền nghênh đón Hoàng Phủ Minh đến.
“Người đâu?”
“Liền ở bên trong.”
“Được, tôi đã biết.” Nói xong, Hoàng
/495
|