Phòng hỗn độn, trong góc, Tuyết Vi dựa vào ở trên hộp giấy vứt đi, cuộn tròn ngồi một chỗ.
Thấy Hoàng Phủ Minh đã đến, cô trầm mặc không nói rũ xuống mi mắt……
Hoàng Phủ Minh cũng bất động thanh sắc không nói ngồi bên cạnh Tuyết Vi, cùng cô ngồi song song với nhau.
Hai người cứ trầm mặc như vậy ngồi không nói gì, ai cũng không nói với ai một câu.
Cũng không biết bao lâu……
“hầu gái của cô đâu? Không bồi cô sao?” Hoàng Phủ Minh dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc này.
“ba ba anh nói chỉ trừng phạt tôi, chưa nói trừng phạt cô ta, tôi để cô ta đi trước.”
Cứ việc được Tuyết Vi lạnh nhạt đáp lại, khóe miệng Hoàng Phủ Minh vẫn mơ hồ gợi lên một nụ cười. “Lạnh sao?” Mắt thâm thúy nhìn về phía gương mặt trái xoan xinh đẹp của cô.
Tuyết Vi liếc mắt xem thường, cố ý xoay mặt qua đi.
Hoàng Phủ Minh chỉ phải bất đắc dĩ thở dài, cởi ra quân trang trên người, khoác ở trên người Tuyết Vi.
Cô trầm mặc không nói gì ngồi chống cự, chết sống chính là không cần quần áo của anh.
“Mặc vào!!” Tiếng mệnh lệnh mạnh mẽ mà hữu lực rơi xuống, lại mười phần biểu hiện ra một người đàn ông cường thế quan tâm đối với cô gái kia.
Tuyết Vi hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái.
Có phải lưu manh này có chứng dễ quên hay không? Chẳng lẽ quên ngày hôm qua đã làm cái gì sao?
Hôm nay liền muốn chuyện gì cũng chưa phát sinh qua sao?
Anh nằm mơ!!
Tuyết Vi hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dùng sức ném quân trang khoác ở trên người ở trên mặt đất.
“cô!!” Lửa giận của Hoàng Phủ Minh trong nháy mắt lên trên đỉnh đầu, nhưng giây tiếp theo……
Anh hơi hơi thở dài, bất đắc dĩ nhặt lên quần áo trên mặt đất, trình tới trước mặt Tuyết Vi: “Mặc vào đi, cẩn thận cảm lạnh.”
Hả……
Cô không nghe lầm chứ, lưu manh này vậy mà dùng giọng điệu cầu xin nói chuyện cùng cô hả?
Tầm mắt lạnh băng đối diện mặt Hoàng Phủ Minh.
Tuyết Vi cả kinh, mặt phải …… anh?!
“trên mặt tôi có cái gì sao?” Hoàng Phủ Minh
Thấy Hoàng Phủ Minh đã đến, cô trầm mặc không nói rũ xuống mi mắt……
Hoàng Phủ Minh cũng bất động thanh sắc không nói ngồi bên cạnh Tuyết Vi, cùng cô ngồi song song với nhau.
Hai người cứ trầm mặc như vậy ngồi không nói gì, ai cũng không nói với ai một câu.
Cũng không biết bao lâu……
“hầu gái của cô đâu? Không bồi cô sao?” Hoàng Phủ Minh dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc này.
“ba ba anh nói chỉ trừng phạt tôi, chưa nói trừng phạt cô ta, tôi để cô ta đi trước.”
Cứ việc được Tuyết Vi lạnh nhạt đáp lại, khóe miệng Hoàng Phủ Minh vẫn mơ hồ gợi lên một nụ cười. “Lạnh sao?” Mắt thâm thúy nhìn về phía gương mặt trái xoan xinh đẹp của cô.
Tuyết Vi liếc mắt xem thường, cố ý xoay mặt qua đi.
Hoàng Phủ Minh chỉ phải bất đắc dĩ thở dài, cởi ra quân trang trên người, khoác ở trên người Tuyết Vi.
Cô trầm mặc không nói gì ngồi chống cự, chết sống chính là không cần quần áo của anh.
“Mặc vào!!” Tiếng mệnh lệnh mạnh mẽ mà hữu lực rơi xuống, lại mười phần biểu hiện ra một người đàn ông cường thế quan tâm đối với cô gái kia.
Tuyết Vi hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái.
Có phải lưu manh này có chứng dễ quên hay không? Chẳng lẽ quên ngày hôm qua đã làm cái gì sao?
Hôm nay liền muốn chuyện gì cũng chưa phát sinh qua sao?
Anh nằm mơ!!
Tuyết Vi hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, dùng sức ném quân trang khoác ở trên người ở trên mặt đất.
“cô!!” Lửa giận của Hoàng Phủ Minh trong nháy mắt lên trên đỉnh đầu, nhưng giây tiếp theo……
Anh hơi hơi thở dài, bất đắc dĩ nhặt lên quần áo trên mặt đất, trình tới trước mặt Tuyết Vi: “Mặc vào đi, cẩn thận cảm lạnh.”
Hả……
Cô không nghe lầm chứ, lưu manh này vậy mà dùng giọng điệu cầu xin nói chuyện cùng cô hả?
Tầm mắt lạnh băng đối diện mặt Hoàng Phủ Minh.
Tuyết Vi cả kinh, mặt phải …… anh?!
“trên mặt tôi có cái gì sao?” Hoàng Phủ Minh
/495
|