Tuyết Vi đột nhiên nhíu mày, Tà Nguyệt…… thật sự tới?!
“này, anh!!! Ưm!!!” Vừa muốn kêu to lại bị tay Hoàng Phủ Nguyệt đột nhiên bưng kín miệng, cô khẩn trương lắc đầu: “ưm, ưm ưm ……”
“Hư, ầm ĩ!” Chỉ thấy, sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt trầm xuống, giống như là một con liệp báo nhanh nhạy, vẫn không nhúc nhích dựng lên lỗ tai lắng nghe ở ngoài truyền tới động tĩnh……
“cậu xác định nó ở chỗ này hả?!”
“Hồi, hồi lão gia, tôi…… Tôi cũng là trong lúc vô tình quét tước, lúc nhìn đến bên trong biệt thự đèn sáng, lại nghe được tiếng nói chuyện, cho nên……”
“Hừ, thực tốt!!” ở ngoài nhà, như ẩn như hiện truyền đến giọng Hoàng Phủ Dương Vinh đối thoại cùng một gia đinh.
Hoàng Phủ Nguyệt phản ứng nhanh nhạy lẻn đến chỗ cửa, lén lút kéo ra một kẻ nhỏ ……
Tuyết Vi nằm ở trên giường tức khắc hoa dung thất sắc lên. ‘ xong rồi, xong rồi, Hoàng Phủ bá phụ nhất định là phát hiện tôi không có ở trong nhà kho quy quy củ củ úp mặt vào tường sám hối, cho nên, chạy tới bắt tôi. Lúc này không xong!! Tôi nhất định không thể bị bắt được!! ’
Nghĩ xong, cô bất an nhìn nơi có thể ẩn thân chung quanh phòng, phiền não nhấc chăn lên che khuất đầu.
Cùng lúc đó……
“Xong rồi, nếu như bị lão già bắt được tôi ở nhà, nhất định phải chết!!!!” Hoàng Phủ Nguyệt cũng giống như một con kiến bò trên chảo nóng, vừa định chạy trốn lại phát hiện đã không còn kịp rồi, chỉ phải lần thứ hai tránh né trở về trong phòng.
Quay đầu lại, nhìn giường lớn trống rỗng, anh cũng bất chấp tìm kiếm Tuyết Vi đi nơi nào, nhấc chăn lên liền chui vào……
Hai người trong chăn, hai người xấu hổ bốn mắt nhìn nhau. Nếu không phải tình huống gây ra, hai người này thế nào cũng phải nắm tay nhau, lại đến một câu thăm hỏi ‘ ở chỗ này cũng có thể gặp được, thật đúng là khéo’ ……
“anh, anh làm gì muốn trốn??” Tuyết Vi dở khóc dở cười nhìn Hoàng Phủ Nguyệt bên cạnh.
“Vậy vì sao cô lại muốn trốn?!”
“Tôi đương nhiên là
“này, anh!!! Ưm!!!” Vừa muốn kêu to lại bị tay Hoàng Phủ Nguyệt đột nhiên bưng kín miệng, cô khẩn trương lắc đầu: “ưm, ưm ưm ……”
“Hư, ầm ĩ!” Chỉ thấy, sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt trầm xuống, giống như là một con liệp báo nhanh nhạy, vẫn không nhúc nhích dựng lên lỗ tai lắng nghe ở ngoài truyền tới động tĩnh……
“cậu xác định nó ở chỗ này hả?!”
“Hồi, hồi lão gia, tôi…… Tôi cũng là trong lúc vô tình quét tước, lúc nhìn đến bên trong biệt thự đèn sáng, lại nghe được tiếng nói chuyện, cho nên……”
“Hừ, thực tốt!!” ở ngoài nhà, như ẩn như hiện truyền đến giọng Hoàng Phủ Dương Vinh đối thoại cùng một gia đinh.
Hoàng Phủ Nguyệt phản ứng nhanh nhạy lẻn đến chỗ cửa, lén lút kéo ra một kẻ nhỏ ……
Tuyết Vi nằm ở trên giường tức khắc hoa dung thất sắc lên. ‘ xong rồi, xong rồi, Hoàng Phủ bá phụ nhất định là phát hiện tôi không có ở trong nhà kho quy quy củ củ úp mặt vào tường sám hối, cho nên, chạy tới bắt tôi. Lúc này không xong!! Tôi nhất định không thể bị bắt được!! ’
Nghĩ xong, cô bất an nhìn nơi có thể ẩn thân chung quanh phòng, phiền não nhấc chăn lên che khuất đầu.
Cùng lúc đó……
“Xong rồi, nếu như bị lão già bắt được tôi ở nhà, nhất định phải chết!!!!” Hoàng Phủ Nguyệt cũng giống như một con kiến bò trên chảo nóng, vừa định chạy trốn lại phát hiện đã không còn kịp rồi, chỉ phải lần thứ hai tránh né trở về trong phòng.
Quay đầu lại, nhìn giường lớn trống rỗng, anh cũng bất chấp tìm kiếm Tuyết Vi đi nơi nào, nhấc chăn lên liền chui vào……
Hai người trong chăn, hai người xấu hổ bốn mắt nhìn nhau. Nếu không phải tình huống gây ra, hai người này thế nào cũng phải nắm tay nhau, lại đến một câu thăm hỏi ‘ ở chỗ này cũng có thể gặp được, thật đúng là khéo’ ……
“anh, anh làm gì muốn trốn??” Tuyết Vi dở khóc dở cười nhìn Hoàng Phủ Nguyệt bên cạnh.
“Vậy vì sao cô lại muốn trốn?!”
“Tôi đương nhiên là
/495
|