Ánh mắt không thể tưởng tượng gắt gao nhìn chằm chằm bàn đồ ăn.
Tuyết Vi quả thực không thể tin được hai mắt của mình, cha vậy mà sẽ cho gắp đồ ăn cho cô sao??
“Ha hả, Vi Vi, ba ba con đang hỏi con đó.” Một bên Tôn Vân Vân hiền lành nở nụ cười.
Tuyết Vi lúc này mới lấy lại tinh thần: “A? Tập, đã quen.”
“ừm, đã quen liền tốt, về sau nếu thiếu thứ gì liền gọi điện thoại cho mẹ con, gọi điện thoại cho cha cũng được. Chúng ta sẽ cực lực giúp con đi làm.”
“cha, cha……” Lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, Tuyết Vi ngây ngốc lặng thần. Rốt cuộc là nói với cha? Hay là không nói đây?!
“Vi Vi, con phát ngốc cái gì, con nhìn xem ba ba con thương con nhiều không. Còn không nhanh lên cảm ơn ba ba con?”
“Tạ…… Tạ……”
“Vân Vân, chúng ta đều là người một nhà, nói cái gì cảm ơn chứ? Vi Vi cũng là con gái của tôi, tôi quan tâm nó không phải cũng là đúng sao?”
“Vâng, Vâng. Ha hả, lão gia, là tôi xa lạ.” Tôn Vân Vân mỉm cười nổi lên không phải.
Người một nhà hòa thuận nghiễm nhiên ở trên bàn cơm hình thành một phong cảnh ngoại lệ.
Ngồi ở trên bàn cơm Địch Mạn Lị ăn bữa cơm này chính là không được tự nhiên, bà hoàn toàn không cách nào dung nhập vào trong đó, cũng không muốn dung nhập trong bầu không khí một nhà ba người.
“Cha, kỳ thật con có chuyện muốn …… muốn nói cùng ngài ……”
“Chuyện gì, Vi Vi?”
Nhìn vẻ mặt Tuyết Vĩ Quốc ôn hoà, Tuyết Vi khẩn trương cắn cắn khóe môi.
Nói đi?
Vẫn là lúc này nói cho cha đi?
Xem tâm tình bây giờ của cha, cho dù cô nói xong, nhiều lắm cũng chính là hai câu trách cứ đi? Rốt cuộc, Nhà họ Hoàng Phủ còn có Tuyết Phỉ Nhi ở đó, không phải sao? Cha hẳn là sẽ không…… Thế nào đi?
“Cha, kỳ thật con……”
“Phu nhân, ngài có điện thoại.” Lúc Tuyết Vi vừa muốn mở miệng nói rõ hết thảy, vương quản gia xuất hiện đánh gãy lời cô nói.
Địch Mạn Lị buông chén đũa trong tay, mỉm cười hành lễ với Tuyết Vĩ Quốc, chậm rãi đi đến phòng khách tiếp điện thoại.
“Vi Vi, tới, ăn nhiều một chút, cha xem con đi Nhà họ Hoàng Phủ trong khoảng thời gian này gầy không ít đâu.” Tuyết
/495
|