“Chỉ…… Chỉ vừa mới…… Ai da…… Ai da……”
“Ăn đồ bị hỏng hả?”
“tôi…… tôi cũng không biết……” Bụng quặn đau từng đợt, Tuyết Vi gắt gao cắn môi dưới, nước mắt rưng rưng.
Hoàng Phủ Minh xem thật đau lòng. “Rõ ràng lúc buổi chiều còn không có chuyện gì…… cô về nhà đã ăn thứ gì?”
“Cái gì cũng chưa ăn……”
Hoàng Phủ Minh tưởng tượng, đều thành vấn đề của Nhà họ Tuyết?!
“Không đúng, không đúng!” Đúng lúc này, Ninh Ninh một bên nôn nóng đã mở miệng. “Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia, tiểu thư nhà chúng tôi uống qua một chén tổ yến do Hoàng Phủ phu nhân đưa tới!”
Trong phút chốc, Sắc mặt Hoàng Phủ Minh liền trở nên vô cùng âm trầm: “cô lập tức đi thông báo Lạc quản gia kêu ông ta kêu bác sĩ lại đây xem bệnh cho tiểu thư các người!”
“vâng, nhị thiếu gia.”
Mạnh mẽ áp xuống lửa giận ở trong mắt, Hoàng Phủ Minh miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, cực kiên nhẫn trấn an Tuyết Vi đang thống khổ: “cô nhẫn nại một chút, bác sĩ sẽ đến thực mau.”
“ưm…… tôi thật sự đau…… Đau chịu không nổi, tôi muốn điên rồi!” Một đôi tay nhỏ run rẩy gắt gao bắt được cánh tay Hoàng Phủ Minh.
Anh cắn răng, gắt gao nắm tay Tuyết Vi, thương tiếc lau cái trán đầy mồ hôi cho cô……
Chỉ chốc lát sau, Lạc quản gia liền mang theo bác sĩ lại đây.
Hoàng Phủ Minh mượn thời cơ này, lặng yên không một tiếng động rời đi chỗ ở của Tuyết Vi, trực tiếp tiến về phía chủ biệt thự Nhà họ Hoàng Phủ!
“Nhị…… Nhị thiếu gia, lão gia đã nghỉ ngơi.”
“Đều cút ngay cho tôi!”
Hoàng Phủ Minh thế tới hung tợn, trong đôi mắt đen phiếm tơ máu. Chỉ cần có hạ nhân dám chặn đường, chính là một chân anh giơ lên, đá bọn họ ra.
Thấy vậy, những hạ nhân đó nơi nào còn dám ngăn đón? Cũng không dám thở mạnh một tiếng rối rít né tránh sang hai bên.
Dạ Phi Nhã Lệ ngây người ở trong phòng khách xem TV vừa thấy anh tiến vào, không hiểu ra sao đứng lên: “Minh Nhi, phát sinh chuyện gì, trễ như vậy mà con……”
“Tiện phụ!” Không khỏi phân trần, Hoàng Phủ Minh vọt tới trước mặt bà hung hăng giáng một cái tát.
Đánh Dạ Phi Nhã Lệ lảo đảo ngã quỵ ở trên sô pha, khóe miệng cũng chậm rãi chảy xuống một dòng
“Ăn đồ bị hỏng hả?”
“tôi…… tôi cũng không biết……” Bụng quặn đau từng đợt, Tuyết Vi gắt gao cắn môi dưới, nước mắt rưng rưng.
Hoàng Phủ Minh xem thật đau lòng. “Rõ ràng lúc buổi chiều còn không có chuyện gì…… cô về nhà đã ăn thứ gì?”
“Cái gì cũng chưa ăn……”
Hoàng Phủ Minh tưởng tượng, đều thành vấn đề của Nhà họ Tuyết?!
“Không đúng, không đúng!” Đúng lúc này, Ninh Ninh một bên nôn nóng đã mở miệng. “Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia, tiểu thư nhà chúng tôi uống qua một chén tổ yến do Hoàng Phủ phu nhân đưa tới!”
Trong phút chốc, Sắc mặt Hoàng Phủ Minh liền trở nên vô cùng âm trầm: “cô lập tức đi thông báo Lạc quản gia kêu ông ta kêu bác sĩ lại đây xem bệnh cho tiểu thư các người!”
“vâng, nhị thiếu gia.”
Mạnh mẽ áp xuống lửa giận ở trong mắt, Hoàng Phủ Minh miễn cưỡng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, cực kiên nhẫn trấn an Tuyết Vi đang thống khổ: “cô nhẫn nại một chút, bác sĩ sẽ đến thực mau.”
“ưm…… tôi thật sự đau…… Đau chịu không nổi, tôi muốn điên rồi!” Một đôi tay nhỏ run rẩy gắt gao bắt được cánh tay Hoàng Phủ Minh.
Anh cắn răng, gắt gao nắm tay Tuyết Vi, thương tiếc lau cái trán đầy mồ hôi cho cô……
Chỉ chốc lát sau, Lạc quản gia liền mang theo bác sĩ lại đây.
Hoàng Phủ Minh mượn thời cơ này, lặng yên không một tiếng động rời đi chỗ ở của Tuyết Vi, trực tiếp tiến về phía chủ biệt thự Nhà họ Hoàng Phủ!
“Nhị…… Nhị thiếu gia, lão gia đã nghỉ ngơi.”
“Đều cút ngay cho tôi!”
Hoàng Phủ Minh thế tới hung tợn, trong đôi mắt đen phiếm tơ máu. Chỉ cần có hạ nhân dám chặn đường, chính là một chân anh giơ lên, đá bọn họ ra.
Thấy vậy, những hạ nhân đó nơi nào còn dám ngăn đón? Cũng không dám thở mạnh một tiếng rối rít né tránh sang hai bên.
Dạ Phi Nhã Lệ ngây người ở trong phòng khách xem TV vừa thấy anh tiến vào, không hiểu ra sao đứng lên: “Minh Nhi, phát sinh chuyện gì, trễ như vậy mà con……”
“Tiện phụ!” Không khỏi phân trần, Hoàng Phủ Minh vọt tới trước mặt bà hung hăng giáng một cái tát.
Đánh Dạ Phi Nhã Lệ lảo đảo ngã quỵ ở trên sô pha, khóe miệng cũng chậm rãi chảy xuống một dòng
/495
|