“A…… Tiểu Hề…… cô có biết bây giờ cô đang nói chuyện với ai không?” Tuyết Vi nheo lại đôi mắt lạnh, từng bước ép sát đi tới trước mặt Tiểu Hề: “Nói dễ nghe, tôi là tam tiểu thư Nhà họ Tuyết, cô là hạ nhân; nói khó nghe, cô bất quá chính là một con chó do Tuyết Phỉ Nhi nuôi dưỡng mà thôi, khi nào đến phiên cẩu nô tài khoa tay múa chân phân cao thấp đối với chủ tử, hả?!”
“Là, là Bác gái Hoàng Phủ mệnh lệnh cô hầu hạ tiểu thư nhà tôi.
“Hầu hạ?? Cô chỉ lỗ tai nào của cô nghe được Bác gái Hoàng Phủ kêu tôi hầu hạ tiểu thư nhà cô?! Chẳng qua là chiếu cố mà thôi! Hiểu chưa? Tôi cao hứng chiếu cố, liền chiếu cố; không cao hứng…… muốn phủi tay không làm, cũng liền không làm!” Ném xuống những lời này, đầu Tuyết Vi cũng không quay lại liền rời đi biệt thự của Tuyết Phỉ Nhi.
Cho dù Tuyết Vi cô bây giờ vô dụng, cũng không tới phiên hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!!!
“Đoán xem tôi là ai……”
Ở dưới ánh trăng chiếu rọi xuống hoa viên, Tuyết Vi phát ngốc đưa bàn đu dây, đột nhiên bị một đôi tay từ phía sau bịt kín đôi mắt.
Cô bất đắc dĩ bĩu môi: “Hoàng Phủ Nguyệt.” Chậm rãi kéo xuống đôi tay bịt ở trên đôi mắt kia.
“Thật lợi hại, bảo bối, vậy mà lập tức liền đoán đúng rồi.” Hoàng Phủ Nguyệt cười tà ngồi ở chỗ trống bên cạnh cô. Thơ_Thơ_ddlequydon
“từ nhỏ tôi nghe anh ca lớn lên, giọng của anh cho dù hóa thành tro, tôi đều quen biết!”
“Bảo bối, cô có biết tôi ghét nhất chính là người khác nói ra loại lời nói này hay không? Từ nhỏ nghe tôi ca lớn lên hả? Cô cho rằng cô thực trẻ tuổi sao? Hả?” Trên mặt Hoàng Phủ Nguyệt tà tuấn tràn ngập nồng đậm bất mãn.
Nhưng……
Tuyết Vi nói căn bản là sự thật, cô đây là khen Hoàng Phủ Nguyệt lợi hại thôi, lại không ám chỉ anh già rồi.
Trầm mặc không nói mắt nhìn phía trước, khuôn mặt nhỏ dần dần tràn ngập ưu sầu……
“Cãi nhau hả?”
“hả?” Tuyết Vi vừa muốn dò hỏi anh làm sao mà biết được, liền lập tức thề thốt phủ nhận nói: “Không có.”
“Không có? Tôi cũng chưa nói cô cãi nhau với ai, cô liền nói không có? Thiếu tới! Hôm nay, sáng sớm Hoàng Phủ Minh liền chạy
“Là, là Bác gái Hoàng Phủ mệnh lệnh cô hầu hạ tiểu thư nhà tôi.
“Hầu hạ?? Cô chỉ lỗ tai nào của cô nghe được Bác gái Hoàng Phủ kêu tôi hầu hạ tiểu thư nhà cô?! Chẳng qua là chiếu cố mà thôi! Hiểu chưa? Tôi cao hứng chiếu cố, liền chiếu cố; không cao hứng…… muốn phủi tay không làm, cũng liền không làm!” Ném xuống những lời này, đầu Tuyết Vi cũng không quay lại liền rời đi biệt thự của Tuyết Phỉ Nhi.
Cho dù Tuyết Vi cô bây giờ vô dụng, cũng không tới phiên hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!!!
“Đoán xem tôi là ai……”
Ở dưới ánh trăng chiếu rọi xuống hoa viên, Tuyết Vi phát ngốc đưa bàn đu dây, đột nhiên bị một đôi tay từ phía sau bịt kín đôi mắt.
Cô bất đắc dĩ bĩu môi: “Hoàng Phủ Nguyệt.” Chậm rãi kéo xuống đôi tay bịt ở trên đôi mắt kia.
“Thật lợi hại, bảo bối, vậy mà lập tức liền đoán đúng rồi.” Hoàng Phủ Nguyệt cười tà ngồi ở chỗ trống bên cạnh cô. Thơ_Thơ_ddlequydon
“từ nhỏ tôi nghe anh ca lớn lên, giọng của anh cho dù hóa thành tro, tôi đều quen biết!”
“Bảo bối, cô có biết tôi ghét nhất chính là người khác nói ra loại lời nói này hay không? Từ nhỏ nghe tôi ca lớn lên hả? Cô cho rằng cô thực trẻ tuổi sao? Hả?” Trên mặt Hoàng Phủ Nguyệt tà tuấn tràn ngập nồng đậm bất mãn.
Nhưng……
Tuyết Vi nói căn bản là sự thật, cô đây là khen Hoàng Phủ Nguyệt lợi hại thôi, lại không ám chỉ anh già rồi.
Trầm mặc không nói mắt nhìn phía trước, khuôn mặt nhỏ dần dần tràn ngập ưu sầu……
“Cãi nhau hả?”
“hả?” Tuyết Vi vừa muốn dò hỏi anh làm sao mà biết được, liền lập tức thề thốt phủ nhận nói: “Không có.”
“Không có? Tôi cũng chưa nói cô cãi nhau với ai, cô liền nói không có? Thiếu tới! Hôm nay, sáng sớm Hoàng Phủ Minh liền chạy
/495
|