“Phát sốt sao?” Khép lại lịch bệnh, Tuyết Vi nâng lên mí mắt, lạnh lùng hỏi.
“ừm.”
“A, ha hả, anh có nghĩ tới…… anh cũng sẽ có ngày hôm nay sao?!” Cô câu môi cười, đôi tay vây quanh trước người chậm rãi tới gần Hoàng Phủ Minh.
Anh liền biết, gặp mặt bà điên khó chơi này khẳng định là không thoát được. “cô gái, hôm nay tôi không có tâm tình tranh chấp cùng cô!”
“anh cho rằng tôi có tâm tình cùng anh tranh chấp sao?!! Tới, vươn…… Cánh tay……anh ……!” Nói xong, Tuyết Vi từ trong khay dụng cụ y khoa lấy ra một ống chích.
Hoàng Phủ Minh lạnh khuôn mặt, suy yếu vén tay áo lên.
Cô nâng lên mí mắt quét sắc mặt trắng bệch của người đàn ông, lại nhìn nhìn ống chích trong tay.
A…… Ha hả……
Người đàn ông lưu manh, thật không nghĩ tới anh cũng có ngày hôm nay, anh cũng có ngày rơi vào trong tay Tuyết Vi này, thù mới hận cũ của chúng ta rốt cuộc có thể tính cùng nhau.
Mắt phượng nheo lại, khóe môi gợi cảm của cô xẹt qua một tia cười dữ tợn, giây tiếp theo……
Giơ ống chích trong tay lên cao, dùng sức đâm vào trên cánh tay cường tráng của người đàn ông!!!
“ưm.” Một châm này, bức Hoàng Phủ Minh phát ra tiếng kêu thống khổ, dù đề phòng trước thì mặt cũng trắng bệch toát ra mồ hôi.
Ác độc…… Người phụ nữ thúi!!
Ánh mắt anh sắc bén phóng thích một tia sáng muốn giết người.
Tuyết Vi ngẩng đầu lên, khiêu khích nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chích thì sẽ đau, không phải anh cũng chịu không nổi chút đau này chứ?! Quân nhân khác đều cảm thấy việc này không có gì, nhìn anh mới chích một cái …… Đã toát mồ hôi lạnh, rốt cuộc có đau như vậy hay không?”
Nghe cô cao giọng nhắc mãi, Hoàng Phủ Minh thật muốn hỏi một câu, cô đối đãi mỗi người bệnh đều dùng thủ pháp ghim kim cừu hận như vậy chích cho người ta sao?!
Hơn nữa, chính yếu là……
“cô còn muốn nói bao lâu?? Đẩy mạnh nước thuốc cho tôi nhanh lên!!!” Hoàng Phủ Minh không thể chịu được nữa gầm nhẹ.
Trên cánh tay cường tráng bị một châm, đã qua nửa phút, Tuyết Vi ra sức nói, căn bản không
“ừm.”
“A, ha hả, anh có nghĩ tới…… anh cũng sẽ có ngày hôm nay sao?!” Cô câu môi cười, đôi tay vây quanh trước người chậm rãi tới gần Hoàng Phủ Minh.
Anh liền biết, gặp mặt bà điên khó chơi này khẳng định là không thoát được. “cô gái, hôm nay tôi không có tâm tình tranh chấp cùng cô!”
“anh cho rằng tôi có tâm tình cùng anh tranh chấp sao?!! Tới, vươn…… Cánh tay……anh ……!” Nói xong, Tuyết Vi từ trong khay dụng cụ y khoa lấy ra một ống chích.
Hoàng Phủ Minh lạnh khuôn mặt, suy yếu vén tay áo lên.
Cô nâng lên mí mắt quét sắc mặt trắng bệch của người đàn ông, lại nhìn nhìn ống chích trong tay.
A…… Ha hả……
Người đàn ông lưu manh, thật không nghĩ tới anh cũng có ngày hôm nay, anh cũng có ngày rơi vào trong tay Tuyết Vi này, thù mới hận cũ của chúng ta rốt cuộc có thể tính cùng nhau.
Mắt phượng nheo lại, khóe môi gợi cảm của cô xẹt qua một tia cười dữ tợn, giây tiếp theo……
Giơ ống chích trong tay lên cao, dùng sức đâm vào trên cánh tay cường tráng của người đàn ông!!!
“ưm.” Một châm này, bức Hoàng Phủ Minh phát ra tiếng kêu thống khổ, dù đề phòng trước thì mặt cũng trắng bệch toát ra mồ hôi.
Ác độc…… Người phụ nữ thúi!!
Ánh mắt anh sắc bén phóng thích một tia sáng muốn giết người.
Tuyết Vi ngẩng đầu lên, khiêu khích nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chích thì sẽ đau, không phải anh cũng chịu không nổi chút đau này chứ?! Quân nhân khác đều cảm thấy việc này không có gì, nhìn anh mới chích một cái …… Đã toát mồ hôi lạnh, rốt cuộc có đau như vậy hay không?”
Nghe cô cao giọng nhắc mãi, Hoàng Phủ Minh thật muốn hỏi một câu, cô đối đãi mỗi người bệnh đều dùng thủ pháp ghim kim cừu hận như vậy chích cho người ta sao?!
Hơn nữa, chính yếu là……
“cô còn muốn nói bao lâu?? Đẩy mạnh nước thuốc cho tôi nhanh lên!!!” Hoàng Phủ Minh không thể chịu được nữa gầm nhẹ.
Trên cánh tay cường tráng bị một châm, đã qua nửa phút, Tuyết Vi ra sức nói, căn bản không
/495
|