Theo lượng tiếng bước chân lớn càng thêm tiếp cận.
Thân ảnh Tuyết Vi dần dần xâm nhập vào tầm mắt Hoàng Phủ Minh.
“Hoàng, Hoàng Phủ Quân Trường, Mộ tướng quân.” Một câu ‘ phụng mệnh thức ’ tiếp đón rơi xuống.
Mộ Thần Hiên nhanh chóng dừng bước chân đi trước : “Tuyết Vi?” Tầm mắt theo bản năng nhìn về phía Hoàng Phủ Minh bên cạnh.
Anh giống như là cái gì đều không có nhìn đến, tiếp tục đi trước.
Thấy vậy, Mộ Thần Hiên cũng thật sự khó mà nói cái gì, chỉ phải theo đi lên.
Đội ngũ ‘ hộ giá ’ dần dần rút lui, Tuyết Vi như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng thật ra cô thật ‘ rất ’ cảm tạ Hoàng Phủ Minh có thể sử dụng thái độ như vậy tới đối đãi mình, cũng bớt xấu hổ.
“Đây là em tặng cho anh chocolate, hy vọng anh có thể nhận lấy.”
“Đây là của em, đây là của em……”
“Nhận của em, của em!”
Lúc đi qua hành lang, Tuyết Vi nghe được một trận tiếng ồn ào, cô theo giọng nói nhìn qua đi.
Chỉ thấy, dưới bóng cây ngoài cửa sổ, một người đàn ông cao gầy đang bị không ít ‘ nữ ’ binh đoàn ‘ vây công ’.
Trên tay người đàn ông ôm không ít chocolate, còn có ‘ nữ ’ binh đang cuồn cuộn không ngừng nghẹn nhét trong tay anh, vừa thấy liền biết người đàn ông này nhất định là vô cùng chịu ‘ nữ ’ sinh hoan nghênh.
“Tê, bóng dáng này ……?” Tuyết Vi nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông không đánh giá được.
Người anh mặc quân trang tổng quân khu Bạch Hổ, trong miệng đầu hổ phía sau lưng hàm chứa một chữ ‘ linh ’. Cô càng xem bóng dáng này càng như là…… Hoàng Phủ Minh?!
Nhưng, rõ ràng vừa rồi Hoàng Phủ Minh từ bên cạnh đi qua cô, đi tới phòng họp.
Đang xem xem huân chương trên quân trang người đàn ông kia, không có bất luận danh hiệu gì, hẳn là không phải là Hoàng Phủ Minh mới đúng.
Xuất phát từ tò mò, Tuyết Vi kéo cửa sổ ra, cố gắng thò đầu ra, muốn vừa thấy chân diện mục người đàn ông.
Lúc này, vừa lúc người đàn ông kia cũng quay đầu lại, vừa vặn cùng Tuyết Vi tầm mắt tương ‘ giao ’.
Thật quen mặt!!!
Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt người đàn ông.
Người đàn ông lần đầu qua đi, nói với những ‘ nữ ’ binh đó vây quanh mình, hơi hơi cười cười: “Xin lỗi, tôi có chút việc phải đi vội, không thể nhận chocolate của các người.”
“Ác……” nhóm ‘ nữ ’ binh chỉ phải mất mát rời đi.
Rốt cuộc ‘ trừu ’ thoát thân, người đàn ông xoay người tới gần Tuyết Vi.
Cô giống như là bị điểm ‘ huyệt ’ nói, vẫn không nhúc nhích ghé vào chỗ cửa sổ nhìn
Thân ảnh Tuyết Vi dần dần xâm nhập vào tầm mắt Hoàng Phủ Minh.
“Hoàng, Hoàng Phủ Quân Trường, Mộ tướng quân.” Một câu ‘ phụng mệnh thức ’ tiếp đón rơi xuống.
Mộ Thần Hiên nhanh chóng dừng bước chân đi trước : “Tuyết Vi?” Tầm mắt theo bản năng nhìn về phía Hoàng Phủ Minh bên cạnh.
Anh giống như là cái gì đều không có nhìn đến, tiếp tục đi trước.
Thấy vậy, Mộ Thần Hiên cũng thật sự khó mà nói cái gì, chỉ phải theo đi lên.
Đội ngũ ‘ hộ giá ’ dần dần rút lui, Tuyết Vi như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng thật ra cô thật ‘ rất ’ cảm tạ Hoàng Phủ Minh có thể sử dụng thái độ như vậy tới đối đãi mình, cũng bớt xấu hổ.
“Đây là em tặng cho anh chocolate, hy vọng anh có thể nhận lấy.”
“Đây là của em, đây là của em……”
“Nhận của em, của em!”
Lúc đi qua hành lang, Tuyết Vi nghe được một trận tiếng ồn ào, cô theo giọng nói nhìn qua đi.
Chỉ thấy, dưới bóng cây ngoài cửa sổ, một người đàn ông cao gầy đang bị không ít ‘ nữ ’ binh đoàn ‘ vây công ’.
Trên tay người đàn ông ôm không ít chocolate, còn có ‘ nữ ’ binh đang cuồn cuộn không ngừng nghẹn nhét trong tay anh, vừa thấy liền biết người đàn ông này nhất định là vô cùng chịu ‘ nữ ’ sinh hoan nghênh.
“Tê, bóng dáng này ……?” Tuyết Vi nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông không đánh giá được.
Người anh mặc quân trang tổng quân khu Bạch Hổ, trong miệng đầu hổ phía sau lưng hàm chứa một chữ ‘ linh ’. Cô càng xem bóng dáng này càng như là…… Hoàng Phủ Minh?!
Nhưng, rõ ràng vừa rồi Hoàng Phủ Minh từ bên cạnh đi qua cô, đi tới phòng họp.
Đang xem xem huân chương trên quân trang người đàn ông kia, không có bất luận danh hiệu gì, hẳn là không phải là Hoàng Phủ Minh mới đúng.
Xuất phát từ tò mò, Tuyết Vi kéo cửa sổ ra, cố gắng thò đầu ra, muốn vừa thấy chân diện mục người đàn ông.
Lúc này, vừa lúc người đàn ông kia cũng quay đầu lại, vừa vặn cùng Tuyết Vi tầm mắt tương ‘ giao ’.
Thật quen mặt!!!
Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm mặt người đàn ông.
Người đàn ông lần đầu qua đi, nói với những ‘ nữ ’ binh đó vây quanh mình, hơi hơi cười cười: “Xin lỗi, tôi có chút việc phải đi vội, không thể nhận chocolate của các người.”
“Ác……” nhóm ‘ nữ ’ binh chỉ phải mất mát rời đi.
Rốt cuộc ‘ trừu ’ thoát thân, người đàn ông xoay người tới gần Tuyết Vi.
Cô giống như là bị điểm ‘ huyệt ’ nói, vẫn không nhúc nhích ghé vào chỗ cửa sổ nhìn
/495
|