Bên trong một chiếc xe Hummer đậu ở bên đường, không khí lắng đọng khác thường.
Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm nhìn chăm chú phía trước, có thể cảm giác được giờ phút này tâm tình anh nhất định thập phần không xong. Tuyết Vi cũng không nói một lời vẫn duy trì trầm mặc.
Thật lâu sau khi qua đi, Hoàng Phủ Minh nặng nề thở dài một hơi, đôi mắt đen chậm rãi nhìn về phía Tuyết Vi ở bên cạnh. “cô……” lúc này anh mới mở miệng.
Chỉ thấy, Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi trầm xuống, cơ hồ là từ kẽ răng gian nhảy ra một chữ: “Đáng!!”
Hoàng Phủ Minh tức khắc có loại cảm giác khí huyết thăng đầu. “Đáng?! Người phụ nữ thúi, tôi đây là vì ai mới bị đuổi ra khỏi nhà? Cô vậy mà nói ra loại lời nói này với tôi, hả?!” Bàn tay to, giống như là xách một con gà con hung hăng nắm sau cổ Tuyết Vi.
“anh bớt làm bộ với tôi, nếu không phải anh phát bệnh thần kinh, đang êm đẹp gạt tôi lãnh giấy hôn thú, anh có thể bị đuổi ra khỏi nhà sao?!”
Tuyết Vi không an phận tránh thoát từ trong tay anh, nghiến răng nghiến lợi cho một cái liếc mắt: “Đều bởi vì anh, bây giờ tôi đã bị xếp vào đã hàng ngũ phụ nữ đã kết hôn!”
Sát! Nhớ tới liền cảm thấy oan uổng.
Mang thai, mang thai, cô không có quyền lựa chọn; kết hôn, kết hôn, cũng giống như sét đánh giữa trời quang.
Dù sao từ sau khi cô gặp được người đàn ông xấu xa này liền không có kết cục tốt.
Lại nói tiếp, người đàn ông này cũng đã xấu xa tới cực hạn rồi, loại chuyện kết hôn này cũng có thể hắc ra tới, thật là ngưu bức tới cực điểm rồi!!
“Không bằng……” Tròng mắt Tuyết Vi vừa chuyển, vừa muốn mở miệng nói……
“Nếu hôn nhân đã kết, tôi sẽ không ly hôn.” Đã bị Hoàng Phủ Minh cắt đứt lời.
Cô liền buồn bực, người đàn ông này biết thuật đọc tâm không thành sao? Cô bất quá mới nói hai từ, anh liền biết cô muốn nói là cái gì.
“không phải anh thật tính toán ở cùng tôi cả đời chứ?”
“cô nghĩ sao?”
Hả……
Tuyết Vi ngốc, cũng có thể Nói, từ lúc lãnh giấy hôn thú cô vẫn chưa tỉnh táo lại. Cô nghĩ làm sao đều không nghĩ ra, vì sao Hoàng Phủ Minh sẽ cùng mình kết hôn?!
‘ rầm rầm……’ tiếng động cơ ô tô vang lên.
“Muốn đi đâu?”
“Về nhà.” Hoàng Phủ Minh hơi hơi mỉm cười, chậm rãi khởi động xe.
“Về nhà? Về cái nhà nào? Không phải chúng ta đã bị đuổi ra khỏi nhà sao?”
“A, chúng ta phải về, đương nhiên là nhà của chính chúng ta!”
Một lời thâm ý rơi xuống, Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi bổng dưng phủ lên một rặng mây đỏ, cô cảm thấy Hoàng Phủ Minh nói câu này rất là ái muội.
Trở về nhà của bọn họ sao?!
Bọn họ…… Làm sao sẽ có ‘
/495
|