Những hắc y nhân đó không khỏi lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, sợ thật sự có người phục kích.
“Đại ca, làm sao bây giờ?”
Hắc y nhân nhìn như đi đầu do dự một chút: “Mặc kệ, trước hoàn thành nhiệm vụ lại nói.” Nói xong, anh nhanh chóng móc chủy thủ ra.
Trong lòng Tuyết Vi căng thẳng: “Hoàng Phủ Quân Trường, cứu tôi!”
Thình lình một lời, làm mọi người ở đây cả kinh.
Giờ phút này bọn họ giống như là chim sợ cành cong, một phương diện muốn ‘ hoàn thành nhiệm vụ ’, về phương diện khác liền sợ Hoàng Phủ Minh thật sự sẽ qua tới!
“Đáng chết! Người phụ nữ giảo hoạt, cô lại muốn chơi chúng tao sao!” Hắc y nhân đi đầu lập tức đã bị chọc mao, cầm chủy thủ trong tay nhanh chóng đâm tới bụng Tuyết Vi.
“Không!” Dôi tay cô theo bản năng bảo vệ chính bụng mình.
Khi chủy thủ sáng choang kia sắp đâm vào thân thể Tuyết Vi, chỉ nghe ‘ đoàng ’ một tiếng súng vang truyền đến, hắc y nhân tay cầm chủy thủ vẫn không nhúc nhích mở to hai mắt.
Giây tiếp theo……
Máu tươi từ đỉnh đầu hắc y nhân trào ra, hắn liền ngơ ngác ngã xuống trước mặt Tuyết Vi.
‘ hô……’
Khoảnh khắc, Tuyết Vi như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai chân nhũn ra ngồi liệt ở trên mặt đất……
“Hoàng Phủ Minh!?” Còn thừa mấy hắc y nhân sắc mặt sợ hãi nhìn bóng dáng đứng ở bên trong cây cối, hoàn toàn không biết là tiến hay là lui.
‘ lộc cộc……’
Tiếng bước chân tượng trưng tử vong dần dần tiếp cận trong đám người, tay phải Hoàng Phủ Minh nắm thương (súng), một mặt tuấn mỹ điểm xuyết âm u giống như Tử Thần.
Mười mấy hắc y nhân anh nhìn xem tôi, tôi nhìn xem anh, hai chân giống như là bị đóng đinh trên mặt đất, một cử động cũng không dám.
“Sao, làm sao bây giờ?”
“Không, không có việc gì…… Cũng chỉ có…… Cũng chỉ có một mình Hoàng Phủ Minh, chúng ta…… Chúng ta liều mạng.” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mấy hắc y nhân như tổ ong vỡ lao về phía Hoàng Phủ Minh.
‘đoàng! Đoàng! Đoàng ’ vài tiếng gõ vang phát ra, bốn, năm hắc y nhân liền ngã trên mặt đất.
“Anh đã không còn đạn!”
Những người đó đoán chắc đã đếm viên đạn của Hoàng Phủ Minh. Bắt lấy thời cơ này, bọn họ liều
“Đại ca, làm sao bây giờ?”
Hắc y nhân nhìn như đi đầu do dự một chút: “Mặc kệ, trước hoàn thành nhiệm vụ lại nói.” Nói xong, anh nhanh chóng móc chủy thủ ra.
Trong lòng Tuyết Vi căng thẳng: “Hoàng Phủ Quân Trường, cứu tôi!”
Thình lình một lời, làm mọi người ở đây cả kinh.
Giờ phút này bọn họ giống như là chim sợ cành cong, một phương diện muốn ‘ hoàn thành nhiệm vụ ’, về phương diện khác liền sợ Hoàng Phủ Minh thật sự sẽ qua tới!
“Đáng chết! Người phụ nữ giảo hoạt, cô lại muốn chơi chúng tao sao!” Hắc y nhân đi đầu lập tức đã bị chọc mao, cầm chủy thủ trong tay nhanh chóng đâm tới bụng Tuyết Vi.
“Không!” Dôi tay cô theo bản năng bảo vệ chính bụng mình.
Khi chủy thủ sáng choang kia sắp đâm vào thân thể Tuyết Vi, chỉ nghe ‘ đoàng ’ một tiếng súng vang truyền đến, hắc y nhân tay cầm chủy thủ vẫn không nhúc nhích mở to hai mắt.
Giây tiếp theo……
Máu tươi từ đỉnh đầu hắc y nhân trào ra, hắn liền ngơ ngác ngã xuống trước mặt Tuyết Vi.
‘ hô……’
Khoảnh khắc, Tuyết Vi như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai chân nhũn ra ngồi liệt ở trên mặt đất……
“Hoàng Phủ Minh!?” Còn thừa mấy hắc y nhân sắc mặt sợ hãi nhìn bóng dáng đứng ở bên trong cây cối, hoàn toàn không biết là tiến hay là lui.
‘ lộc cộc……’
Tiếng bước chân tượng trưng tử vong dần dần tiếp cận trong đám người, tay phải Hoàng Phủ Minh nắm thương (súng), một mặt tuấn mỹ điểm xuyết âm u giống như Tử Thần.
Mười mấy hắc y nhân anh nhìn xem tôi, tôi nhìn xem anh, hai chân giống như là bị đóng đinh trên mặt đất, một cử động cũng không dám.
“Sao, làm sao bây giờ?”
“Không, không có việc gì…… Cũng chỉ có…… Cũng chỉ có một mình Hoàng Phủ Minh, chúng ta…… Chúng ta liều mạng.” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mấy hắc y nhân như tổ ong vỡ lao về phía Hoàng Phủ Minh.
‘đoàng! Đoàng! Đoàng ’ vài tiếng gõ vang phát ra, bốn, năm hắc y nhân liền ngã trên mặt đất.
“Anh đã không còn đạn!”
Những người đó đoán chắc đã đếm viên đạn của Hoàng Phủ Minh. Bắt lấy thời cơ này, bọn họ liều
/495
|