Một hồi ‘ sóng ’ lan rốt cuộc bình ổn, Nhà họ Hoàng Phủ tựa hồ khôi phục lại an tĩnh ngày xưa.
Tuyết Vi và Hoàng Phủ lão gia nói xong lời từ biệt liền một mình bước chậm ở bên trong vườn hoa sau Nhà họ Hoàng Phủ.
Ánh trăng mông lung chiếu rọi ở trên mặt cô, có chút tái nhợt, tiều tụy. Một đôi mắt trong suốt tràn ngập bồi hồi.
‘ cô, đừng hối hận……’
‘ cô, đừng hối hận……’
Bên tai, không ngừng vọng lại lời khuyên của Hoàng Phủ Minh trước khi chia tay.
Rõ ràng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng cảm thấy kết quả như vậy ‘ rất ’ tốt.
Nhưng vì cái gì sau khi Hoàng Phủ Minh nói ra như vậy, tim cô phát đau như vậy, thậm chí…… Đã dự cảm đến sớm muộn gì sẽ có một ngày cô sẽ bởi vì quyết định này mà…… Hối hận?!
“Tuyết Vi!!!” Bỗng dưng, một tiếng rống to ngừng Tuyết Vi bước chân đi trước.
Mắt cô chợt lóe, áp xuống sầu bi trên mặt, góc ‘ môi ’ khẽ nhếch quay đầu lại: “Chị hai, Bác gái…… Hoàng Phủ……?” Màn đêm buông xuống, thời khắc trước mắt bóng dáng Dạ Phi Nhã Lệ cùng nhau xuất hiện ở trước mắt Tuyết Vi, nụ cười ở trên mặt cô có một khắc cứng đờ.
“Tuyết Vi, chúc mừng cô có thể trở về Nhà họ Hoàng Phủ chúng tôi. Sau khi về, chúng ta liền thật là người một nhà.” Mặt Dạ Phi Nhã Lệ mang nụ cười từ ái đi tới Trước mặt Tuyết Vi, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nhỏ của cô.
A.
Tuyết Vi dám chắc chắn, chỉ sợ bây giờ Dạ Phi Nhã Lệ đã hận cô tận xương đi?
Rốt cuộc, lúc cô không ở Nhà họ Hoàng Phủ, Dạ Phi Nhã Lệ có thể quang minh chính đại phái sát thủ ‘ giết ’ chết con cô, còn có thể chậm rãi đi đối phó Hoàng Phủ Minh; đến nỗi bây giờ……? Liền không tốt như vậy xuống tay đi?
Đây là nguyên nhân đầu tiên Tuyết Vi cần thiết trở về Nhà họ Hoàng Phủ!
“Tuyết Vi, chị thật không nghĩ tới em sẽ rộng lượng như vậy, vậy mà có thể tiếp thu chị và em cùng nhau trở thành vợ của nhị thiếu gia?” Tuyết Phỉ Nhi nghiêng đầu, cười như không cười hỏi.
“Ha hả, Chị hai, chị đây là nói người nào, chính là Tuyết Vi em không thể tiếp thu người khác, cũng phải tiếp thu Chị hai ruột này không phải sao?”
“Thật đúng là giả mù sa mưa!!! Bây giờ làm trò trước mặt Bác gái Hoàng Phủ chị cũng không nghĩ gạt cái gì, dựa vào chuyện em hận chị, sẽ thật sự tiếp thu chị sao? Nói đi, rốt cuộc trong hồ lô của em bán ‘ thuốc ’ gì?!”
Nghe tiếng Tuyết Phỉ Nhi bén nhọn chất vấn, Tuyết Vi theo bản năng ngắm mắt Dạ Phi Nhã Lệ đứng ở một bên xem diễn.
Muốn Nói, Tuyết Phỉ
Tuyết Vi và Hoàng Phủ lão gia nói xong lời từ biệt liền một mình bước chậm ở bên trong vườn hoa sau Nhà họ Hoàng Phủ.
Ánh trăng mông lung chiếu rọi ở trên mặt cô, có chút tái nhợt, tiều tụy. Một đôi mắt trong suốt tràn ngập bồi hồi.
‘ cô, đừng hối hận……’
‘ cô, đừng hối hận……’
Bên tai, không ngừng vọng lại lời khuyên của Hoàng Phủ Minh trước khi chia tay.
Rõ ràng đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng cảm thấy kết quả như vậy ‘ rất ’ tốt.
Nhưng vì cái gì sau khi Hoàng Phủ Minh nói ra như vậy, tim cô phát đau như vậy, thậm chí…… Đã dự cảm đến sớm muộn gì sẽ có một ngày cô sẽ bởi vì quyết định này mà…… Hối hận?!
“Tuyết Vi!!!” Bỗng dưng, một tiếng rống to ngừng Tuyết Vi bước chân đi trước.
Mắt cô chợt lóe, áp xuống sầu bi trên mặt, góc ‘ môi ’ khẽ nhếch quay đầu lại: “Chị hai, Bác gái…… Hoàng Phủ……?” Màn đêm buông xuống, thời khắc trước mắt bóng dáng Dạ Phi Nhã Lệ cùng nhau xuất hiện ở trước mắt Tuyết Vi, nụ cười ở trên mặt cô có một khắc cứng đờ.
“Tuyết Vi, chúc mừng cô có thể trở về Nhà họ Hoàng Phủ chúng tôi. Sau khi về, chúng ta liền thật là người một nhà.” Mặt Dạ Phi Nhã Lệ mang nụ cười từ ái đi tới Trước mặt Tuyết Vi, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nhỏ của cô.
A.
Tuyết Vi dám chắc chắn, chỉ sợ bây giờ Dạ Phi Nhã Lệ đã hận cô tận xương đi?
Rốt cuộc, lúc cô không ở Nhà họ Hoàng Phủ, Dạ Phi Nhã Lệ có thể quang minh chính đại phái sát thủ ‘ giết ’ chết con cô, còn có thể chậm rãi đi đối phó Hoàng Phủ Minh; đến nỗi bây giờ……? Liền không tốt như vậy xuống tay đi?
Đây là nguyên nhân đầu tiên Tuyết Vi cần thiết trở về Nhà họ Hoàng Phủ!
“Tuyết Vi, chị thật không nghĩ tới em sẽ rộng lượng như vậy, vậy mà có thể tiếp thu chị và em cùng nhau trở thành vợ của nhị thiếu gia?” Tuyết Phỉ Nhi nghiêng đầu, cười như không cười hỏi.
“Ha hả, Chị hai, chị đây là nói người nào, chính là Tuyết Vi em không thể tiếp thu người khác, cũng phải tiếp thu Chị hai ruột này không phải sao?”
“Thật đúng là giả mù sa mưa!!! Bây giờ làm trò trước mặt Bác gái Hoàng Phủ chị cũng không nghĩ gạt cái gì, dựa vào chuyện em hận chị, sẽ thật sự tiếp thu chị sao? Nói đi, rốt cuộc trong hồ lô của em bán ‘ thuốc ’ gì?!”
Nghe tiếng Tuyết Phỉ Nhi bén nhọn chất vấn, Tuyết Vi theo bản năng ngắm mắt Dạ Phi Nhã Lệ đứng ở một bên xem diễn.
Muốn Nói, Tuyết Phỉ
/495
|