Anh lạnh lùng nheo lại đôi mắt, quét mắt Tuyết Phỉ Nhi có ý đồ tự sát, lại nhìn nhìn Tuyết Vi sắc mặt ngưng trọng, lạnh lùng nói: “Tất cả mọi người đi ra ngoài cho tôi, nếu các người dám thông báo chuyện này cho cha tôi liền chờ bị phạt!”
“vâng……” bọn hạ nhân vây xem sôi nổi rời khỏi biệt thự.
“cô, xuống dưới!” Anh mặt vô cảm chỉ Tuyết Phỉ Nhi đứng ở ghế trên, quay đầu liền đi ra khỏi phòng ngủ.
Đối mặt mệnh lệnh Hoàng Phủ Minh không dung người cự tuyệt, Tuyết Phỉ Nhi vẻ mặt ủy khuất từ trên ghế đi xuống, chậm rãi theo đi ra ngoài.
“Tiểu thư?” Ninh Ninh nghi hoặc nhìn mắt Tuyết Vi.
Cô hơi nhíu mày, cũng bước nhanh đi ra ngoài.
Đợi lúc Ninh Ninh vừa muốn cùng Tuyết Vi rời đi, trong lúc vô tình…… Ở trên bàn trang điểm trong phòng Tuyết Phỉ Nhi nhìn thấy đồ vật gì ……
Bầu không khí trong phòng khách tràn ngập quỷ dị, vẻ mặt Hoàng Phủ Minh nghiêm túc ngồi ở trên sô pha, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai chị em Nhà họ Tuyết đứng ở trước mắt.
“Nói đi, phát sinh chuyện gì?!”
Hoàng Phủ Minh vừa mở miệng, Tuyết Phỉ Nhi liền rơi nước mắt.
Lửa giận anh ‘ đằng ’ lập tức liền lên trên đỉnh đầu. “cô khóc trước, khóc đủ rồi, rồi nói.” Đứng dậy, vừa muốn rời đi……
“Nhị thiếu gia, Là như vậy, tiểu thư nhà tôi cô……”
“tôi không kêu cô nói chuyện!” Hoàng Phủ Minh rống to một tiếng, Tiểu Hề sợ tới mức ngay cả đại khí cũng không dám thở dốc một tiếng.
Một đôi mắt sâu không thấy đáy chậm rãi nhìn mắt Tuyết Phỉ Nhi.
Thấy vậy, Tuyết Phỉ Nhi chỉ phải ủy khuất nói: “Hôm nay, tôi nghe được bọn hạ nhân bàn tán chuyện tôi đã làm chữa trị, nhưng…… Nhị thiếu gia, anh so với ai khác đều rõ ràng phương diện này là chuyện làm sao. Nếu chuyện này truyền tới lỗ tai của Bác Hoàng Phủ hoặc là lỗ tai người nhà của tôi, tôi thật sự…… Thật sự không còn mặt mũi sống sót, nhị thiếu gia, anh phải thay tôi làm chủ!”
“Chuyện này là ai truyền ra?” Hai tay Hoàng Phủ Minh bắt chéo sau lưng, trong mắt nghiêm khắc phiếm âm lạnh.
“tôi…… tôi cũng không…… Không biết……” Tuyết Phỉ Nhi lắp bắp nói xong.
Tiểu Hề đứng ở một bên mày căng thẳng: “Nhị tiểu thư, đã đến lúc này cô cần gì phải giữ gìn cho tam tiểu thư chứ? Nhị thiếu gia, cho dù ngài trách phạt tôi, tôi cũng muốn nói. Kỳ thật, từ rất sớm tam tiểu thư liền lấy chuyện này uy hiếp
“vâng……” bọn hạ nhân vây xem sôi nổi rời khỏi biệt thự.
“cô, xuống dưới!” Anh mặt vô cảm chỉ Tuyết Phỉ Nhi đứng ở ghế trên, quay đầu liền đi ra khỏi phòng ngủ.
Đối mặt mệnh lệnh Hoàng Phủ Minh không dung người cự tuyệt, Tuyết Phỉ Nhi vẻ mặt ủy khuất từ trên ghế đi xuống, chậm rãi theo đi ra ngoài.
“Tiểu thư?” Ninh Ninh nghi hoặc nhìn mắt Tuyết Vi.
Cô hơi nhíu mày, cũng bước nhanh đi ra ngoài.
Đợi lúc Ninh Ninh vừa muốn cùng Tuyết Vi rời đi, trong lúc vô tình…… Ở trên bàn trang điểm trong phòng Tuyết Phỉ Nhi nhìn thấy đồ vật gì ……
Bầu không khí trong phòng khách tràn ngập quỷ dị, vẻ mặt Hoàng Phủ Minh nghiêm túc ngồi ở trên sô pha, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hai chị em Nhà họ Tuyết đứng ở trước mắt.
“Nói đi, phát sinh chuyện gì?!”
Hoàng Phủ Minh vừa mở miệng, Tuyết Phỉ Nhi liền rơi nước mắt.
Lửa giận anh ‘ đằng ’ lập tức liền lên trên đỉnh đầu. “cô khóc trước, khóc đủ rồi, rồi nói.” Đứng dậy, vừa muốn rời đi……
“Nhị thiếu gia, Là như vậy, tiểu thư nhà tôi cô……”
“tôi không kêu cô nói chuyện!” Hoàng Phủ Minh rống to một tiếng, Tiểu Hề sợ tới mức ngay cả đại khí cũng không dám thở dốc một tiếng.
Một đôi mắt sâu không thấy đáy chậm rãi nhìn mắt Tuyết Phỉ Nhi.
Thấy vậy, Tuyết Phỉ Nhi chỉ phải ủy khuất nói: “Hôm nay, tôi nghe được bọn hạ nhân bàn tán chuyện tôi đã làm chữa trị, nhưng…… Nhị thiếu gia, anh so với ai khác đều rõ ràng phương diện này là chuyện làm sao. Nếu chuyện này truyền tới lỗ tai của Bác Hoàng Phủ hoặc là lỗ tai người nhà của tôi, tôi thật sự…… Thật sự không còn mặt mũi sống sót, nhị thiếu gia, anh phải thay tôi làm chủ!”
“Chuyện này là ai truyền ra?” Hai tay Hoàng Phủ Minh bắt chéo sau lưng, trong mắt nghiêm khắc phiếm âm lạnh.
“tôi…… tôi cũng không…… Không biết……” Tuyết Phỉ Nhi lắp bắp nói xong.
Tiểu Hề đứng ở một bên mày căng thẳng: “Nhị tiểu thư, đã đến lúc này cô cần gì phải giữ gìn cho tam tiểu thư chứ? Nhị thiếu gia, cho dù ngài trách phạt tôi, tôi cũng muốn nói. Kỳ thật, từ rất sớm tam tiểu thư liền lấy chuyện này uy hiếp
/495
|