Cô không cam lòng nắm chặc nắm tay: “Ý của mày là muốn nói với tao, không phải mày hãm hại tao sao? Vậy sẽ là ai? Trên thế giới này trừ bỏ mày hận tao ra, còn có ai hận tao sao?!”
“Đúng! Tôi hận chị. Chính là…… chị còn không xứng trở thành đối thủ của tôi!” Tuyết Vi dương môi cười, bộ dáng cao ngạo chọc Tuyết Phỉ Nhi nghiến răng.
Nhưng đây là phong cách của Tuyết Vi, đối với kẻ địch, tuyệt sẽ không mềm lòng; dù cho hận, cũng muốn phân cao, thấp. Giống Tuyết Phỉ Nhi loại đối thủ này, cô không muốn chơi tâm cơ gì. Không cần thiết!
“Tuyết Phỉ Nhi, có chút thời điểm, người đối với chị tốt, chưa chắc là giúp chị; người đối với chị xấu, cũng chưa chắc sẽ hại chị.”
“người Rất tốt với tao …… Chưa chắc là giúp tao sao?” Tuyết Phỉ Nhi nheo nheo mắt, mơ hồ từ lời Tuyết Vi nói xuôi tai ra cái gì. “Ha, nên không phải là mày muốn nói Bác gái Hoàng Phủ hãm hại tao đi?”
“rốt cuộc chị thông Minh một lần rồi. Nếu không, chị cho rằng, lần này vì sao bà ta muốn triệu chị trở về Nhà họ Hoàng Phủ chiếu cố tôi?!”
Từ khi Ninh Ninh Nói, là Dạ Phi Nhã Lệ triệu Tuyết Phỉ Nhi trở về Nhà họ Hoàng Phủ, Tuyết Vi liền mơ hồ nhận thấy được không thích hợp.
Theo lý thuyết, bây giờ Tuyết Phỉ Nhi đã là nỏ mạnh hết đà, một quả khí chết, Dạ Phi Nhã Lệ không cần thiết lợi dụng cô.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại……
Tuyết Phỉ Nhi mới vừa đẩy Tuyết Vi xuống lầu, Dạ Phi Nhã Lệ hoàn toàn có thể thừa dịp này tra khẩu, từ giữa hạ độc, nương thân phận Tuyết Phỉ Nhi chính là tội nhân tới hại đứa trẻ trong bụng cô, nhưng thật ra có vẻ theo lý thường hẳn là rất nhiều.
“Tuyết Vi! Tao thật không nghĩ tới đến lúc này mày còn cùng tao chơi tâm cơ? Bác gái Hoàng Phủ một lòng muốn giúp tao, là thích tao, mới có thể mang tao về Nhà họ Hoàng Phủ, kêu tao chuộc tội. Không nghĩ tới, mày lại muốn châm ngòi ly gián sao!?”
Ngu xuẩn!
Lửa giận nháy mắt đỉnh tới đỉnh đầu Tuyết Vi rồi. Cô nắm chặt nắm tay, một cái bước xa liền vọt tới trước mặt Tuyết Phỉ Nhi.
“mày muốn làm gì?”
Còn không đợi Tuyết Phỉ Nhi phản ứng lại đây, Tuyết Vi giơ tay lên ‘ bốp ’ một tiếng, liền cho cô một bạt tai thật mạnh!
“Tuyết Vi, tiện nhân này, cũng dám đánh tao?!”
“tôi chính là muốn đánh tỉnh chị!”
“chị cho rằng, tôi kêu chị một tiếng Chị hai, là nói chơi
“Đúng! Tôi hận chị. Chính là…… chị còn không xứng trở thành đối thủ của tôi!” Tuyết Vi dương môi cười, bộ dáng cao ngạo chọc Tuyết Phỉ Nhi nghiến răng.
Nhưng đây là phong cách của Tuyết Vi, đối với kẻ địch, tuyệt sẽ không mềm lòng; dù cho hận, cũng muốn phân cao, thấp. Giống Tuyết Phỉ Nhi loại đối thủ này, cô không muốn chơi tâm cơ gì. Không cần thiết!
“Tuyết Phỉ Nhi, có chút thời điểm, người đối với chị tốt, chưa chắc là giúp chị; người đối với chị xấu, cũng chưa chắc sẽ hại chị.”
“người Rất tốt với tao …… Chưa chắc là giúp tao sao?” Tuyết Phỉ Nhi nheo nheo mắt, mơ hồ từ lời Tuyết Vi nói xuôi tai ra cái gì. “Ha, nên không phải là mày muốn nói Bác gái Hoàng Phủ hãm hại tao đi?”
“rốt cuộc chị thông Minh một lần rồi. Nếu không, chị cho rằng, lần này vì sao bà ta muốn triệu chị trở về Nhà họ Hoàng Phủ chiếu cố tôi?!”
Từ khi Ninh Ninh Nói, là Dạ Phi Nhã Lệ triệu Tuyết Phỉ Nhi trở về Nhà họ Hoàng Phủ, Tuyết Vi liền mơ hồ nhận thấy được không thích hợp.
Theo lý thuyết, bây giờ Tuyết Phỉ Nhi đã là nỏ mạnh hết đà, một quả khí chết, Dạ Phi Nhã Lệ không cần thiết lợi dụng cô.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại……
Tuyết Phỉ Nhi mới vừa đẩy Tuyết Vi xuống lầu, Dạ Phi Nhã Lệ hoàn toàn có thể thừa dịp này tra khẩu, từ giữa hạ độc, nương thân phận Tuyết Phỉ Nhi chính là tội nhân tới hại đứa trẻ trong bụng cô, nhưng thật ra có vẻ theo lý thường hẳn là rất nhiều.
“Tuyết Vi! Tao thật không nghĩ tới đến lúc này mày còn cùng tao chơi tâm cơ? Bác gái Hoàng Phủ một lòng muốn giúp tao, là thích tao, mới có thể mang tao về Nhà họ Hoàng Phủ, kêu tao chuộc tội. Không nghĩ tới, mày lại muốn châm ngòi ly gián sao!?”
Ngu xuẩn!
Lửa giận nháy mắt đỉnh tới đỉnh đầu Tuyết Vi rồi. Cô nắm chặt nắm tay, một cái bước xa liền vọt tới trước mặt Tuyết Phỉ Nhi.
“mày muốn làm gì?”
Còn không đợi Tuyết Phỉ Nhi phản ứng lại đây, Tuyết Vi giơ tay lên ‘ bốp ’ một tiếng, liền cho cô một bạt tai thật mạnh!
“Tuyết Vi, tiện nhân này, cũng dám đánh tao?!”
“tôi chính là muốn đánh tỉnh chị!”
“chị cho rằng, tôi kêu chị một tiếng Chị hai, là nói chơi
/495
|