Editor: Thơ Thơ
Người nhà, hữu nghị chậm rãi tan thành mảnh nhỏ, Tuyết Vi sớm đã dự cảm đến mình sẽ vì vậy mà mất đi hết thảy.
Đây là báo ứng của phản bội, báo ứng của bất trung.
Đối với cái này, cô vô lực oán giận.
Tuyết Vi cười tự giễu, tiếp tục một muỗng, một muỗng ăn xong đồ ăn trong hộp cơm.
Ninh Ninh mới vừa tiễn Hoàng Phủ Nguyệt lần này tới gặp Tuyết Vi đang ăn cái gì, không khỏi vui vẻ nở nụ cười. “Tiểu thư, rốt cuộc cô chịu ăn cái gì?”
“Ha hả.” Cô vừa ăn, vừa miễn cưỡng nặn nụ cười với Ninh Ninh.
Nhưng không bao lâu……
“Tiểu thư? Làm sao cô lại không ăn? Mau a, những cái đó đều ăn xong đi, ngon không?” Thấy Tuyết Vi chỉ ăn một nửa liền ngây người, Ninh Ninh sốt ruột ở bên thúc giục lên.
“Tiểu thư???”
“Suỵt! Ninh Ninh, em trước đừng nói chuyện!” Sắc mặt Tuyết Vi trầm xuống, thân thể giống như là bị điểm huyệt đạo, dường như cũng không nhúc nhích.
‘ xin lỗi, làm dơ áo sơ mi lam của anh. ’ Thơ_Thơ_
‘ hả? ’
‘ Nguyệt?? Anh làm sao vậy? ’
‘Tuyết Vi, cô xem cho kỹ, hôm nay y phục tôi mặc có màu gì?! ’
‘ không phải lam……? Hóa ra là màu xanh lá, ha hả, khả năng đói đến hoa mắt đi.’
‘ làm tôi sợ muốn chết, tôi cho rằng cô xảy ra chuyện gì chứ. ’
Trong óc, nhất nhất hiện lên đối thoại cùng Hoàng Phủ Nguyệt.
Cô là bởi vì đói hoa mắt, mới nhận sai áo sơmi màu xanh lá của Hoàng Phủ Nguyệt thành màu lam.
Còn Bạch Dạ thì sao?
Ngày đó, vì sao Bạch Dạ cũng nhìn lầm màu sắc quần áo của cô chứ?
‘Vi Nhi, không biết vì sao, tôi đột nhiên nhớ tới một màn kia vào bốn năm trước lần đầu tiên cùng cô tương ngộ, tuy rằng qua bốn năm, nhưng tựa hồ cô vẫn luôn chưa từng thay đổi, đặc biệt, bây giờ cô còn mặc quần áo màu sắc giống khi đó ……’
Bốn năm trước, màu sắc quần áo của cô là màu lam; mà ngày đó, màu sắc quần áo của cô là vàng kim.
Tương tự, ngày đó, cô cũng cảm thấy Bạch Dạ cùng bốn năm trước giống nhau như đúc.
Nhưng, cô xuất hiện ảo giác như vậy, là bởi vì lúc ấy đầu óc có chút choáng.
Như vậy Bạch Dạ thì sao?
Chẳng lẽ Bạch Dạ cũng bởi vì choáng váng đầu mà xuất hiện ảo giác, mới nhìn lầm màu sắc quần áo của cô rồi sao? Thơ_Thơ_
Không có khả năng!
Không có khả năng sẽ trùng hợp như vậy!
Hai người đều choáng váng đầu? Đều xuất hiện ảo giác sao? Mới đưa đến bọn họ xúc cảnh sinh tình làm ra chuyện sai trái như vậy sao?
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào? Rốt cuộc là
Người nhà, hữu nghị chậm rãi tan thành mảnh nhỏ, Tuyết Vi sớm đã dự cảm đến mình sẽ vì vậy mà mất đi hết thảy.
Đây là báo ứng của phản bội, báo ứng của bất trung.
Đối với cái này, cô vô lực oán giận.
Tuyết Vi cười tự giễu, tiếp tục một muỗng, một muỗng ăn xong đồ ăn trong hộp cơm.
Ninh Ninh mới vừa tiễn Hoàng Phủ Nguyệt lần này tới gặp Tuyết Vi đang ăn cái gì, không khỏi vui vẻ nở nụ cười. “Tiểu thư, rốt cuộc cô chịu ăn cái gì?”
“Ha hả.” Cô vừa ăn, vừa miễn cưỡng nặn nụ cười với Ninh Ninh.
Nhưng không bao lâu……
“Tiểu thư? Làm sao cô lại không ăn? Mau a, những cái đó đều ăn xong đi, ngon không?” Thấy Tuyết Vi chỉ ăn một nửa liền ngây người, Ninh Ninh sốt ruột ở bên thúc giục lên.
“Tiểu thư???”
“Suỵt! Ninh Ninh, em trước đừng nói chuyện!” Sắc mặt Tuyết Vi trầm xuống, thân thể giống như là bị điểm huyệt đạo, dường như cũng không nhúc nhích.
‘ xin lỗi, làm dơ áo sơ mi lam của anh. ’ Thơ_Thơ_
‘ hả? ’
‘ Nguyệt?? Anh làm sao vậy? ’
‘Tuyết Vi, cô xem cho kỹ, hôm nay y phục tôi mặc có màu gì?! ’
‘ không phải lam……? Hóa ra là màu xanh lá, ha hả, khả năng đói đến hoa mắt đi.’
‘ làm tôi sợ muốn chết, tôi cho rằng cô xảy ra chuyện gì chứ. ’
Trong óc, nhất nhất hiện lên đối thoại cùng Hoàng Phủ Nguyệt.
Cô là bởi vì đói hoa mắt, mới nhận sai áo sơmi màu xanh lá của Hoàng Phủ Nguyệt thành màu lam.
Còn Bạch Dạ thì sao?
Ngày đó, vì sao Bạch Dạ cũng nhìn lầm màu sắc quần áo của cô chứ?
‘Vi Nhi, không biết vì sao, tôi đột nhiên nhớ tới một màn kia vào bốn năm trước lần đầu tiên cùng cô tương ngộ, tuy rằng qua bốn năm, nhưng tựa hồ cô vẫn luôn chưa từng thay đổi, đặc biệt, bây giờ cô còn mặc quần áo màu sắc giống khi đó ……’
Bốn năm trước, màu sắc quần áo của cô là màu lam; mà ngày đó, màu sắc quần áo của cô là vàng kim.
Tương tự, ngày đó, cô cũng cảm thấy Bạch Dạ cùng bốn năm trước giống nhau như đúc.
Nhưng, cô xuất hiện ảo giác như vậy, là bởi vì lúc ấy đầu óc có chút choáng.
Như vậy Bạch Dạ thì sao?
Chẳng lẽ Bạch Dạ cũng bởi vì choáng váng đầu mà xuất hiện ảo giác, mới nhìn lầm màu sắc quần áo của cô rồi sao? Thơ_Thơ_
Không có khả năng!
Không có khả năng sẽ trùng hợp như vậy!
Hai người đều choáng váng đầu? Đều xuất hiện ảo giác sao? Mới đưa đến bọn họ xúc cảnh sinh tình làm ra chuyện sai trái như vậy sao?
Rốt cuộc là không đúng chỗ nào? Rốt cuộc là
/495
|