Nhà họ Hoàng Phủ..
Từ Nhà họ Tuyết trở về, Tuyết Vi liền tới Biệt thự của Hoàng Phủ Minh, nhưng cô vẫn luôn đứng ở chỗ cửa chậm chạp không có tiến vào.
Tâm, mệt mỏi quá.
Thật sự mệt mỏi quá.
Nguyên bản, chỉ nghĩ sau khi cùng Hoàng Phủ Minh nói rõ ràng hết thảy, bọn họ liền có thể một lần nữa trở lại điểm ban đầu. Nhưng mà, vậy mà đã xảy ra chuyện mẹ gặp nạn.
Xem ra…… Bình tĩnh sinh hoạt chung quy không thể thuộc về cô.
‘ ken két ’ đột nhiên, cửa biệt thự đột nhiên mở ra.
Trong lòng Tuyết Vi chấn động, theo bản năng ngẩng đầu lên……
Hoàng Phủ Minh từ trong biệt thự đi ra vừa thấy Tuyết Vi đứng ở ngoài cửa cũng ngây ngẩn cả người……
Hai người cứ như vậy trầm mặc không nói nhìn lẫn nhau, gió nhẹ gợi lên sợi tóc hai người mang ra vô tận ưu thương cùng cảm khái.
Vành mắt Tuyết Vi dần dần nổi lên hồng, nội tâm cô thật sự có quá nhiều ủy khuất, quá nhiều khuất nhục muốn nói với người đàn ông trước mắt này, nhất nhất tường thuật ra tới.
Nhưng mà, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà cô quên mất làm sao mở miệng nói chuyện, chỉ là hai mắt đẫm lệ, trầm mặc.
“Nguyệt…… Nói cho tôi.” Hoàng Phủ Minh dẫn đầu đánh vỡ phần trầm mặc này.
Cô khó hiểu nhíu nhíu mày.
“tôi biết mẹ qua đời, cô yên tâm, tôi sẽ đi an táng mẹ.” Tiếng lạnh băng cùng với mặt anh vô cảm.
Nhưng hiện ra ở trong mắt Tuyết Vi lại làm cô cảm thấy ấm áp như vậy.
Mẹ ……
Mặc dù quan hệ bọn họ đã tan vỡ, nhưng anh như cũ có thể sử dụng cái từ ‘ mẹ’ này;
Mặc dù anh oán cô, hận cô, anh như cũ có thể nói ra như vậy. Tuyết Vi thật sự vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích Hoàng Phủ Minh!
“Ô……” nước mắt kích động lại một lần tràn mi.
Cả ngày hôm nay Tuyết Vi không đếm được mình đã khóc bao nhiêu lần. Đứng đầu.. Có nước mắt vui sướng; có nước mắt bi thương; có nước mắt tuyệt vọng; có nước mắt kích động.
Có lẽ, cả đời này của cô cũng chưa giống hôm nay khóc nhiều như vậy!
Thân mình nhỏ dán vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Minh, đôi tay cô gắt gao ôm eo anh. Không kiêng nể gì lấy nước mắt tới nói hết ủy khuất của mình.
Hoàng Phủ Minh liền như vậy vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, tùy ý cô ôm mình, khóc thút thít, bi thương, không có bất luận phản ứng gì, thậm chí trên mặt cũng chỉ một vẻ mặt như vậy.
Nhưng mà……
Đôi bàn tay to của anh lại không cách nào khống chế nâng lên, chậm rãi, chậm rãi…… Muốn đi ôm người phụ nữ này đang
Từ Nhà họ Tuyết trở về, Tuyết Vi liền tới Biệt thự của Hoàng Phủ Minh, nhưng cô vẫn luôn đứng ở chỗ cửa chậm chạp không có tiến vào.
Tâm, mệt mỏi quá.
Thật sự mệt mỏi quá.
Nguyên bản, chỉ nghĩ sau khi cùng Hoàng Phủ Minh nói rõ ràng hết thảy, bọn họ liền có thể một lần nữa trở lại điểm ban đầu. Nhưng mà, vậy mà đã xảy ra chuyện mẹ gặp nạn.
Xem ra…… Bình tĩnh sinh hoạt chung quy không thể thuộc về cô.
‘ ken két ’ đột nhiên, cửa biệt thự đột nhiên mở ra.
Trong lòng Tuyết Vi chấn động, theo bản năng ngẩng đầu lên……
Hoàng Phủ Minh từ trong biệt thự đi ra vừa thấy Tuyết Vi đứng ở ngoài cửa cũng ngây ngẩn cả người……
Hai người cứ như vậy trầm mặc không nói nhìn lẫn nhau, gió nhẹ gợi lên sợi tóc hai người mang ra vô tận ưu thương cùng cảm khái.
Vành mắt Tuyết Vi dần dần nổi lên hồng, nội tâm cô thật sự có quá nhiều ủy khuất, quá nhiều khuất nhục muốn nói với người đàn ông trước mắt này, nhất nhất tường thuật ra tới.
Nhưng mà, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà cô quên mất làm sao mở miệng nói chuyện, chỉ là hai mắt đẫm lệ, trầm mặc.
“Nguyệt…… Nói cho tôi.” Hoàng Phủ Minh dẫn đầu đánh vỡ phần trầm mặc này.
Cô khó hiểu nhíu nhíu mày.
“tôi biết mẹ qua đời, cô yên tâm, tôi sẽ đi an táng mẹ.” Tiếng lạnh băng cùng với mặt anh vô cảm.
Nhưng hiện ra ở trong mắt Tuyết Vi lại làm cô cảm thấy ấm áp như vậy.
Mẹ ……
Mặc dù quan hệ bọn họ đã tan vỡ, nhưng anh như cũ có thể sử dụng cái từ ‘ mẹ’ này;
Mặc dù anh oán cô, hận cô, anh như cũ có thể nói ra như vậy. Tuyết Vi thật sự vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích Hoàng Phủ Minh!
“Ô……” nước mắt kích động lại một lần tràn mi.
Cả ngày hôm nay Tuyết Vi không đếm được mình đã khóc bao nhiêu lần. Đứng đầu.. Có nước mắt vui sướng; có nước mắt bi thương; có nước mắt tuyệt vọng; có nước mắt kích động.
Có lẽ, cả đời này của cô cũng chưa giống hôm nay khóc nhiều như vậy!
Thân mình nhỏ dán vào trong lòng ngực Hoàng Phủ Minh, đôi tay cô gắt gao ôm eo anh. Không kiêng nể gì lấy nước mắt tới nói hết ủy khuất của mình.
Hoàng Phủ Minh liền như vậy vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, tùy ý cô ôm mình, khóc thút thít, bi thương, không có bất luận phản ứng gì, thậm chí trên mặt cũng chỉ một vẻ mặt như vậy.
Nhưng mà……
Đôi bàn tay to của anh lại không cách nào khống chế nâng lên, chậm rãi, chậm rãi…… Muốn đi ôm người phụ nữ này đang
/495
|