Editor: Thơ Thơ
Bé trai này nhìn lên…… Nháy mắt đã bị dọa khóc.
“Oa……”
“Hoàng Phủ Minh, anh làm gì đây?!! Làm gì cùng một người bạn nhỏ phát giận?!” Tuyết Vi tới muộn chật vật chạy vào trong thành lũy, xấu hổ ngồi xổm trước mặt bé trai: “Người bạn nhỏ, chú không phải phát giận với cháu ha, đừng khóc.”
“cháu muốn tìm mẹ…… cháu muốn tìm mẹ……”
Bất luận Tuyết Vi dỗ làm sao, bé trai vẫn luôn khóc không ngừng. Chỉ chốc lát sau, người thân của bé trai liền tiến vào thành lũy, đón bé trai đi rồi.
Nhưng Tuyết Vi có thể cảm giác đến, chung quanh kia chỉ chỉ trỏ trỏ, ánh mắt đối với hành vi Hoàng Phủ Minh tràn ngập bất mãn, không khỏi tiếp tục mất mặt, cô chỉ phải xám xịt mang theo đứa trẻ cùng anh cùng nhau rời khỏi thành lũy.
“Hoàng Phủ Minh, anh có bệnh đi? Hai người bạn nhỏ kia chơi, anh không có việc gì tiến lên quở trách con của người ta làm gì?” Nhớ tới bộ dáng Hoàng Phủ Minh vừa mới muốn giết chết người, Tuyết Vi cho rằng đã xảy ra chuyện lớn gì đâu, thiếu chút nữa không hù chết cô.
“Người bạn nhỏ làm sao? Mặc kệ là ai, chỉ cần chiếm tiện nghi của con gái anh, liền không được!!!”
Nghe khẩu khí Hoàng Phủ Minh thô bạo, Tuyết Vi oán hận nghiến răng: “Người bạn nhỏ giữa nơi nào có nhiều chuyện phức tạp như vậy, bé trai của người ta chính là xem đứa trẻ của nhà ta lớn lên xinh đẹp, mới muốn thân.”
“Kia cũng không được! Con gái của anh, làm sao có thể tùy tiện để người thân?!” Hoàng Phủ Minh dừng lại bước chân đi trước, sắc mặt âm trầm nhìn Tuyết Vi.
Có thể cảm giác đến, đến bây giờ Hoàng Phủ Minh còn giận bé trai kia.
Sợ là người thân của bé trai kia nếu lúc đón bé trai đi, nhiều lời hai câu vô nghĩa, Hoàng Phủ Minh liền phải đấu võ. Quả thực vô ngữ!
“Vậy tương lai con gái anh phải gả cho người làm sao bây giờ? Anh cũng không cho cô gả sao?”
“Gả chồng……?” Hoàng Phủ Minh hiển nhiên không có suy xét qua vấn đề này, trong chốc lát một mặt phẫn nộ trở nên hồng, trong chốc lát trắng.
“Kia…… Đó là chuyện về sau, về sau mới suy xét……” Thơ_Thơ_ddlqd
Ách……
Nghe miệng lưỡi này ……
Sợ là Hoàng
Bé trai này nhìn lên…… Nháy mắt đã bị dọa khóc.
“Oa……”
“Hoàng Phủ Minh, anh làm gì đây?!! Làm gì cùng một người bạn nhỏ phát giận?!” Tuyết Vi tới muộn chật vật chạy vào trong thành lũy, xấu hổ ngồi xổm trước mặt bé trai: “Người bạn nhỏ, chú không phải phát giận với cháu ha, đừng khóc.”
“cháu muốn tìm mẹ…… cháu muốn tìm mẹ……”
Bất luận Tuyết Vi dỗ làm sao, bé trai vẫn luôn khóc không ngừng. Chỉ chốc lát sau, người thân của bé trai liền tiến vào thành lũy, đón bé trai đi rồi.
Nhưng Tuyết Vi có thể cảm giác đến, chung quanh kia chỉ chỉ trỏ trỏ, ánh mắt đối với hành vi Hoàng Phủ Minh tràn ngập bất mãn, không khỏi tiếp tục mất mặt, cô chỉ phải xám xịt mang theo đứa trẻ cùng anh cùng nhau rời khỏi thành lũy.
“Hoàng Phủ Minh, anh có bệnh đi? Hai người bạn nhỏ kia chơi, anh không có việc gì tiến lên quở trách con của người ta làm gì?” Nhớ tới bộ dáng Hoàng Phủ Minh vừa mới muốn giết chết người, Tuyết Vi cho rằng đã xảy ra chuyện lớn gì đâu, thiếu chút nữa không hù chết cô.
“Người bạn nhỏ làm sao? Mặc kệ là ai, chỉ cần chiếm tiện nghi của con gái anh, liền không được!!!”
Nghe khẩu khí Hoàng Phủ Minh thô bạo, Tuyết Vi oán hận nghiến răng: “Người bạn nhỏ giữa nơi nào có nhiều chuyện phức tạp như vậy, bé trai của người ta chính là xem đứa trẻ của nhà ta lớn lên xinh đẹp, mới muốn thân.”
“Kia cũng không được! Con gái của anh, làm sao có thể tùy tiện để người thân?!” Hoàng Phủ Minh dừng lại bước chân đi trước, sắc mặt âm trầm nhìn Tuyết Vi.
Có thể cảm giác đến, đến bây giờ Hoàng Phủ Minh còn giận bé trai kia.
Sợ là người thân của bé trai kia nếu lúc đón bé trai đi, nhiều lời hai câu vô nghĩa, Hoàng Phủ Minh liền phải đấu võ. Quả thực vô ngữ!
“Vậy tương lai con gái anh phải gả cho người làm sao bây giờ? Anh cũng không cho cô gả sao?”
“Gả chồng……?” Hoàng Phủ Minh hiển nhiên không có suy xét qua vấn đề này, trong chốc lát một mặt phẫn nộ trở nên hồng, trong chốc lát trắng.
“Kia…… Đó là chuyện về sau, về sau mới suy xét……” Thơ_Thơ_ddlqd
Ách……
Nghe miệng lưỡi này ……
Sợ là Hoàng
/495
|