Editor: Thơ Thơ
Mắt đen nhìn chằm chằm cái nhẫn cưới quen thuộc kia.
Hoàng Phủ Minh thật không hiểu mình nên vui vẻ vì Tuyết Vi cũng không có vứt bỏ hôn ước bọn họ đã từng có; hay là nên thương tâm, hiện giờ, chiếc nhẫn này xuất hiện lại là ‘ gãi đúng chỗ ngứa ’ …… như vậy!!!
“3……” Thấy Hoàng Phủ Minh còn do dự, Tuyết Vi hùng hổ doạ người đếm ngược: “2……1……” khi cô sắp đếm tới 1, mắt phượng chợt lóe, vung tay liền muốn ném nhẫn đi.
Đúng lúc này……
Tay Hoàng Phủ Minh bắt lấy cổ tay cô, từ trong lòng bàn tay cô đoạt lại chiếc nhẫn kia, lạnh lùng nói: “Gả cho anh.”
“Thành ý không đủ!!!” Ngôn ngữ lạnh băng rơi xuống.
Hoàng Phủ Minh âm thầm nghiến răng, lôi kéo ống quần, một đầu gối đột nhiên quỳ gối trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Vi…… xin em…… Gả cho anh!!!”
Dù cho biết, đây là kế của Tuyết Vi!
Dù cho biết, trận hôn nhân này chẳng qua là một quân cờ để cô chỉnh bàn cờ.
Nhưng Hoàng Phủ Minh càng thêm biết, đây có thể là một lần cơ hội duy nhất anh và Tuyết Vi một lần nữa ở bên nhau, nếu không bắt lấy, vô cùng có khả năng kiếp này sai mất……
Anh thật sự không muốn như ba năm trước đây, sai mất cô.
‘ bá……’ trong nháy mắt, trong hội trường mọi ánh mắt sôi nổi nhìn về phía giữa sân nhảy, trên mặt mỗi người đều là không thể tưởng tượng như vậy, lại tràn ngập chúc phúc.
Vẻ mặt Tuyết Vi lạnh nhạt dần dần trở nên nhu hòa, cô ra vẻ thẹn thùng gục đầu xuống, chậm rãi vươn tay……
Hoàng Phủ Minh liền mang chiếc nhẫn kia ở trên ngón áp út của cô.
‘ bốp bốp bốp ……’ toàn trường, vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Tuyết Vi xấu hổ kéo Hoàng Phủ Minh, ngẩng đầu, nhẹ nhàng ở trên môi anh mổ một cái: “Thân ái, em yêu anh……”
‘ em yêu anh……’
A……
Có lẽ, ở trong mắt mọi người, Tuyết Vi là thâm tình chân thành như vậy.
Nhưng ở trong mắt Hoàng Phủ Minh anh, anh chờ đợi ‘ em yêu anh ’ đã lâu lại là dối trá như vậy, thậm chí không bằng tình cảm Tuyết Vi đã từng khẩu thị tâm phi tới rõ ràng.
Quả thực……
Yêu, hẳn là chôn giấu ở trong lòng, biểu lộ bên ngoài chỉ cần hành động là đủ rồi……
“Các vị……” Tuyết Vi kích động nâng tay Hoàng Phủ Minh chạy lên đài chủ tịch: “Tuy rằng, tôi biết, vị trí này là muốn lưu lại tuyên bố người được chọn làm chủ tịch, chính là…… tôi thật sự ức chế không được giờ phút này nội tâm vui sướng.”
“ trước khi La hội trưởng sắp công
Mắt đen nhìn chằm chằm cái nhẫn cưới quen thuộc kia.
Hoàng Phủ Minh thật không hiểu mình nên vui vẻ vì Tuyết Vi cũng không có vứt bỏ hôn ước bọn họ đã từng có; hay là nên thương tâm, hiện giờ, chiếc nhẫn này xuất hiện lại là ‘ gãi đúng chỗ ngứa ’ …… như vậy!!!
“3……” Thấy Hoàng Phủ Minh còn do dự, Tuyết Vi hùng hổ doạ người đếm ngược: “2……1……” khi cô sắp đếm tới 1, mắt phượng chợt lóe, vung tay liền muốn ném nhẫn đi.
Đúng lúc này……
Tay Hoàng Phủ Minh bắt lấy cổ tay cô, từ trong lòng bàn tay cô đoạt lại chiếc nhẫn kia, lạnh lùng nói: “Gả cho anh.”
“Thành ý không đủ!!!” Ngôn ngữ lạnh băng rơi xuống.
Hoàng Phủ Minh âm thầm nghiến răng, lôi kéo ống quần, một đầu gối đột nhiên quỳ gối trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Vi…… xin em…… Gả cho anh!!!”
Dù cho biết, đây là kế của Tuyết Vi!
Dù cho biết, trận hôn nhân này chẳng qua là một quân cờ để cô chỉnh bàn cờ.
Nhưng Hoàng Phủ Minh càng thêm biết, đây có thể là một lần cơ hội duy nhất anh và Tuyết Vi một lần nữa ở bên nhau, nếu không bắt lấy, vô cùng có khả năng kiếp này sai mất……
Anh thật sự không muốn như ba năm trước đây, sai mất cô.
‘ bá……’ trong nháy mắt, trong hội trường mọi ánh mắt sôi nổi nhìn về phía giữa sân nhảy, trên mặt mỗi người đều là không thể tưởng tượng như vậy, lại tràn ngập chúc phúc.
Vẻ mặt Tuyết Vi lạnh nhạt dần dần trở nên nhu hòa, cô ra vẻ thẹn thùng gục đầu xuống, chậm rãi vươn tay……
Hoàng Phủ Minh liền mang chiếc nhẫn kia ở trên ngón áp út của cô.
‘ bốp bốp bốp ……’ toàn trường, vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Tuyết Vi xấu hổ kéo Hoàng Phủ Minh, ngẩng đầu, nhẹ nhàng ở trên môi anh mổ một cái: “Thân ái, em yêu anh……”
‘ em yêu anh……’
A……
Có lẽ, ở trong mắt mọi người, Tuyết Vi là thâm tình chân thành như vậy.
Nhưng ở trong mắt Hoàng Phủ Minh anh, anh chờ đợi ‘ em yêu anh ’ đã lâu lại là dối trá như vậy, thậm chí không bằng tình cảm Tuyết Vi đã từng khẩu thị tâm phi tới rõ ràng.
Quả thực……
Yêu, hẳn là chôn giấu ở trong lòng, biểu lộ bên ngoài chỉ cần hành động là đủ rồi……
“Các vị……” Tuyết Vi kích động nâng tay Hoàng Phủ Minh chạy lên đài chủ tịch: “Tuy rằng, tôi biết, vị trí này là muốn lưu lại tuyên bố người được chọn làm chủ tịch, chính là…… tôi thật sự ức chế không được giờ phút này nội tâm vui sướng.”
“ trước khi La hội trưởng sắp công
/495
|