Editor: Thơ Thơ
Anh liền nghĩ không hiểu, Miêu Miêu là một bé gái, anh phải có bao nhiêu biến thái mới có thể ra tay với cô bé? Đến nỗi bị Hoàng Phủ Minh cẩn thận đề phòng như vậy sao?!!
“Hừ? Xem ra vẫn là nhị thiếu gia hiểu biết anh nha. Liền biết, người này…… chỉ là ngựa giống không hơn không kém!!” Một bên Ly Tiểu Tiểu mượn cơ hội nói mát.
Anh vốn tức giận tận trời, bị cô nói như vậy ……
Đến!
Thù mới thêm hận cũ cùng nhau tính đi!
“Tiểu Dương, cô tới chiếu cố Tiểu thư Miêu Miêu.”
Thu được mệnh lệnh, hầu gái bên người Hoàng Phủ Nguyệt cung kính đi tới trước mặt Ly Tiểu Tiểu: “giao Tiểu thư Miêu Miêu cho tôi đi.”
“Ách……” Ly Tiểu Tiểu nghi hoặc đem Miêu Miêu đi ra ngoài.
Giây tiếp theo……
“đi với tôi!” Đôi tay Hoàng Phủ Nguyệt bắt chéo sau lưng, vừa muốn rời đi……
“vì sao muốn tôi đi theo anh?” Ly Tiểu Tiểu vẫn đứng ở tại chỗ không chút sứt mẻ.
“Vì sao……” Một nụ cười tà tứ dương ở khóe môi, mưu phong anh vừa chuyển, không nhanh không chậm nói: “Nơi này là chỗ nào?”
“Nhà họ Hoàng Phủ.”
“vậy…… cô lại là ai?”
“tôi là, tôi là người hầu của Chị Vi Vi.”
“tôi đây kêu cô đi theo tôi, còn không đi hả?!” Tiếng không kiên nhẫn gầm nhẹ phát ra.
Ly Tiểu Tiểu nhíu mày: “Chính là, tôi không lý do phải nghe mệnh lệnh của anh đi? Tôi chỉ chuyên môn phụ trách chiếu cố Chị Vi Vi và Miêu Miêu.”
“Nhưng cô mới vừa nói qua, nơi này là Nhà họ Hoàng Phủ, như vậy…… cô liền phải nghe mệnh lệnh của tôi. Đi!”
Hừ, cô vừa mới đối với người đàn ông này có ấn tượng không tồi, bất quá bây giờ……
Không thú vị!
Bất đắc dĩ, Ly Tiểu Tiểu chỉ phải vẻ mặt không tình nguyện đi theo phía sau Hoàng Phủ Nguyệt rời đi……
Bên kia……
Trong nhà ăn cao cấp.
Một bàn ăn bốn người bày phong phú đồ ăn.
Tuy Nói, từ trước đến nay bốn người này đều như nước với lửa, bất quá hôm nay bữa tối này đến bây giờ mới ăn còn xem như tương đối hài hòa.
Hoàng Phủ Sâm ưu nhã đong đưa cái cốc có chân dài trong tay, mỉm cười nói: “Minh, mấy ngày nay mẹ anh đề nghị muốn trùng tu từ đường một chút, em cảm thấy sao?”
“chủ mẫu nhà ta vẫn luôn là Dạ Phi phu nhân, cần gì phải hỏi ý kiến của em?”
“vậy được, anh
Anh liền nghĩ không hiểu, Miêu Miêu là một bé gái, anh phải có bao nhiêu biến thái mới có thể ra tay với cô bé? Đến nỗi bị Hoàng Phủ Minh cẩn thận đề phòng như vậy sao?!!
“Hừ? Xem ra vẫn là nhị thiếu gia hiểu biết anh nha. Liền biết, người này…… chỉ là ngựa giống không hơn không kém!!” Một bên Ly Tiểu Tiểu mượn cơ hội nói mát.
Anh vốn tức giận tận trời, bị cô nói như vậy ……
Đến!
Thù mới thêm hận cũ cùng nhau tính đi!
“Tiểu Dương, cô tới chiếu cố Tiểu thư Miêu Miêu.”
Thu được mệnh lệnh, hầu gái bên người Hoàng Phủ Nguyệt cung kính đi tới trước mặt Ly Tiểu Tiểu: “giao Tiểu thư Miêu Miêu cho tôi đi.”
“Ách……” Ly Tiểu Tiểu nghi hoặc đem Miêu Miêu đi ra ngoài.
Giây tiếp theo……
“đi với tôi!” Đôi tay Hoàng Phủ Nguyệt bắt chéo sau lưng, vừa muốn rời đi……
“vì sao muốn tôi đi theo anh?” Ly Tiểu Tiểu vẫn đứng ở tại chỗ không chút sứt mẻ.
“Vì sao……” Một nụ cười tà tứ dương ở khóe môi, mưu phong anh vừa chuyển, không nhanh không chậm nói: “Nơi này là chỗ nào?”
“Nhà họ Hoàng Phủ.”
“vậy…… cô lại là ai?”
“tôi là, tôi là người hầu của Chị Vi Vi.”
“tôi đây kêu cô đi theo tôi, còn không đi hả?!” Tiếng không kiên nhẫn gầm nhẹ phát ra.
Ly Tiểu Tiểu nhíu mày: “Chính là, tôi không lý do phải nghe mệnh lệnh của anh đi? Tôi chỉ chuyên môn phụ trách chiếu cố Chị Vi Vi và Miêu Miêu.”
“Nhưng cô mới vừa nói qua, nơi này là Nhà họ Hoàng Phủ, như vậy…… cô liền phải nghe mệnh lệnh của tôi. Đi!”
Hừ, cô vừa mới đối với người đàn ông này có ấn tượng không tồi, bất quá bây giờ……
Không thú vị!
Bất đắc dĩ, Ly Tiểu Tiểu chỉ phải vẻ mặt không tình nguyện đi theo phía sau Hoàng Phủ Nguyệt rời đi……
Bên kia……
Trong nhà ăn cao cấp.
Một bàn ăn bốn người bày phong phú đồ ăn.
Tuy Nói, từ trước đến nay bốn người này đều như nước với lửa, bất quá hôm nay bữa tối này đến bây giờ mới ăn còn xem như tương đối hài hòa.
Hoàng Phủ Sâm ưu nhã đong đưa cái cốc có chân dài trong tay, mỉm cười nói: “Minh, mấy ngày nay mẹ anh đề nghị muốn trùng tu từ đường một chút, em cảm thấy sao?”
“chủ mẫu nhà ta vẫn luôn là Dạ Phi phu nhân, cần gì phải hỏi ý kiến của em?”
“vậy được, anh
/495
|