Editor: Thơ Thơ
Trong nháy mắt, đại hình diễn tập quân sự ở Quân Khu Bạch Hổ đã tiến vào ngày hôm sau.
một ngày mới, hai lộ quân đội binh đoàn thứ hai, binh đoàn thứ ba vô cùng ra sức, lại như cũ không cách nào địch nổi binh đoàn thứ nhất từ trước đến nay ưu việt, cái này cũng coi như là chuyện bên trong dự kiến của mọi người.
“Xem ra, lần này tôi không gọi Tuyết thượng tướng qua tới là đúng. Thật là không nghĩ tới, tôi đã mấy năm không dẫn binh, kết quả trước mắt mà xem, thật ra rất lạc quan.”
phòng tổng chỉ huy căn cứ, Hoàng Phủ Sâm cẩn thận đọc phân tích báo cáo tình hình chiến đấu do bộ hạ đưa tới hôm qua, trên mặt có nụ cười vui sướng khó nén.
Mộ Thần Hiên ngồi ở một bên hơi nhíu mày, theo bản năng cùng Hoàng Phủ Minh trao đổi ánh mắt.
“Tuy nói, từ kết quả chiến đấu trước mắt xem ra, binh đoàn thứ hai và binh đoàn thứ ba hợp tác giết địch mới có thể sánh vai cùng binh đoàn thứ nhất.
Nhưng, cho dù bày trận đi lên, rõ ràng binh đoàn thứ hai ưu việt hơn rất nhiều so với lúc trước.” Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm làm tổng kết tình hình chiến đấu hôm qua.
Hoàng Phủ Sâm khép lại văn kiện trong tay, ngước mắt cười nói: “bởi vậy có thể thấy được, Mộ tướng quân thật sự nỗ lực rất nhiều so với trước kia. Thần Hiên, nói lên, anh, tôi lúc trước là bạn thân nhiều năm, tôi vẫn luôn biết anh đối với chuyện quân khu không thế nào hứng thú, không nghĩ tới, anh bây giờ rốt cuộc nghiêm túc lên, làm bạn của anh, tôi thật thế anh cảm thấy cao hứng.”
Bàn tay, ý vị thâm trường vỗ vỗ bả vai Mộ Thần Hiên.
Lời này Hoàng Phủ Sâm nói không giả.
Tuổi anh và Mộ Thần Hiên không phân cao thấp, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, Mộ Thần Hiên và Hoàng Phủ Minh có thể quen biết nhau vẫn thông qua Hoàng Phủ Sâm giới thiệu.
Chỉ là nói……
do tiếp xúc càng ngày càng nhiều, càng thêm hiểu biết lẫn nhau, Mộ Thần Hiên dần dần thấy được ở trên người Hoàng Phủ Sâm một mặt ích kỷ, âm u tà ác, lúc này mới rời xa anh.
“Ha hả, đa tạ Hoàng Phủ tướng quân khen thưởng.” Mộ Thần Hiên ra vẻ tự nhiên đẩy ra tay Hoàng Phủ Sâm vỗ bả vai mình: “Yên tâm, tương lai, tôi sẽ càng thêm nỗ lực huấn luyện lính của mình.”
“tôi đây thật là rửa mắt mong chờ. Bất quá trước mắt xem ra, anh chỉ cần nỗ lực bảo đảm cho binh đoàn thứ hai đừng xếp chót ở quân diễn hôm nay là được.” Nói, Hoàng Phủ Sâm mở ra số liệu báo cáo trước mặt phân tích kỹ càng tỉ mỉ.
Từ trên số liệu biểu hiện, tuy nói binh đoàn thứ hai bày trận đích xác có điều đề cao, chính là, tỉ suất diệt vong so với binh đoàn thứ ba còn muốn thấp hơn rất nhiều, tiết tấu này hiển nhiên là muốn xếp chót.
“Được, sắp đến thời gian tác chiến, Hoàng Phủ Quân Trường, Mộ tướng
Trong nháy mắt, đại hình diễn tập quân sự ở Quân Khu Bạch Hổ đã tiến vào ngày hôm sau.
một ngày mới, hai lộ quân đội binh đoàn thứ hai, binh đoàn thứ ba vô cùng ra sức, lại như cũ không cách nào địch nổi binh đoàn thứ nhất từ trước đến nay ưu việt, cái này cũng coi như là chuyện bên trong dự kiến của mọi người.
“Xem ra, lần này tôi không gọi Tuyết thượng tướng qua tới là đúng. Thật là không nghĩ tới, tôi đã mấy năm không dẫn binh, kết quả trước mắt mà xem, thật ra rất lạc quan.”
phòng tổng chỉ huy căn cứ, Hoàng Phủ Sâm cẩn thận đọc phân tích báo cáo tình hình chiến đấu do bộ hạ đưa tới hôm qua, trên mặt có nụ cười vui sướng khó nén.
Mộ Thần Hiên ngồi ở một bên hơi nhíu mày, theo bản năng cùng Hoàng Phủ Minh trao đổi ánh mắt.
“Tuy nói, từ kết quả chiến đấu trước mắt xem ra, binh đoàn thứ hai và binh đoàn thứ ba hợp tác giết địch mới có thể sánh vai cùng binh đoàn thứ nhất.
Nhưng, cho dù bày trận đi lên, rõ ràng binh đoàn thứ hai ưu việt hơn rất nhiều so với lúc trước.” Hoàng Phủ Minh mặt vô cảm làm tổng kết tình hình chiến đấu hôm qua.
Hoàng Phủ Sâm khép lại văn kiện trong tay, ngước mắt cười nói: “bởi vậy có thể thấy được, Mộ tướng quân thật sự nỗ lực rất nhiều so với trước kia. Thần Hiên, nói lên, anh, tôi lúc trước là bạn thân nhiều năm, tôi vẫn luôn biết anh đối với chuyện quân khu không thế nào hứng thú, không nghĩ tới, anh bây giờ rốt cuộc nghiêm túc lên, làm bạn của anh, tôi thật thế anh cảm thấy cao hứng.”
Bàn tay, ý vị thâm trường vỗ vỗ bả vai Mộ Thần Hiên.
Lời này Hoàng Phủ Sâm nói không giả.
Tuổi anh và Mộ Thần Hiên không phân cao thấp, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, Mộ Thần Hiên và Hoàng Phủ Minh có thể quen biết nhau vẫn thông qua Hoàng Phủ Sâm giới thiệu.
Chỉ là nói……
do tiếp xúc càng ngày càng nhiều, càng thêm hiểu biết lẫn nhau, Mộ Thần Hiên dần dần thấy được ở trên người Hoàng Phủ Sâm một mặt ích kỷ, âm u tà ác, lúc này mới rời xa anh.
“Ha hả, đa tạ Hoàng Phủ tướng quân khen thưởng.” Mộ Thần Hiên ra vẻ tự nhiên đẩy ra tay Hoàng Phủ Sâm vỗ bả vai mình: “Yên tâm, tương lai, tôi sẽ càng thêm nỗ lực huấn luyện lính của mình.”
“tôi đây thật là rửa mắt mong chờ. Bất quá trước mắt xem ra, anh chỉ cần nỗ lực bảo đảm cho binh đoàn thứ hai đừng xếp chót ở quân diễn hôm nay là được.” Nói, Hoàng Phủ Sâm mở ra số liệu báo cáo trước mặt phân tích kỹ càng tỉ mỉ.
Từ trên số liệu biểu hiện, tuy nói binh đoàn thứ hai bày trận đích xác có điều đề cao, chính là, tỉ suất diệt vong so với binh đoàn thứ ba còn muốn thấp hơn rất nhiều, tiết tấu này hiển nhiên là muốn xếp chót.
“Được, sắp đến thời gian tác chiến, Hoàng Phủ Quân Trường, Mộ tướng
/495
|