Editor: Thơ Thơ
Con ngươi nháy mắt mở lớn, Tuyết Vĩ Quốc mày kiếm nhếch cao, giơ tay lên ‘ bốp ’ một tiếng, lại là một bàn tay, đánh thật mạnh vào trên mặt Địch Mạn Lị: “im miệng cho tôi!!!”
“ông không cho tôi nói? Tôi đây càng muốn nói! Tuyết Vĩ Quốc, cả đời Địch Mạn Lị tôi tự hỏi không phải người tốt gì. Nhưng đối với Tuyết Vĩ Quốc ông lại toàn tâm toàn ý.”
“lúc ông cưới tôi, người nhà mẹ đẻ của tôi đều nói, ông chỉ là ham tiền của nhà họ Địch chúng tôi, nhưng tôi không để ý đến.”
“tôi thương tổn Tôn Vân Vân, cũng bất quá là bởi vì tôi ghen ghét. Tôi ghen ghét cô ta có được tình yêu của ông, có được tim của ông. Nhưng tôi lại Vĩnh viễn không chiếm được!!” Trong hốc mắt đen trắng rõ ràng dần dần tràn ngập tơ máu.
Tuyết Vĩ Quốc buồn bực cầm nắm tay: “Mạn Lị…… tôi vốn yêu bà.”
“Đủ rồi!! Yêu sao? Ông thật cho rằng tôi không biết ông ở bên ngoài nợ phong lưu ra sao? Trừ bỏ Tôn Vân Vân bên ngoài, ông ở bên ngoài bao dưỡng nhiều ít tình nhân tôi đều biết hết thảy!! Cho dù bây giờ ông cùng nữ bí thư của ông làm những chuyện cẩu thả đó tôi cũng rõ như lòng bàn tay. Ông vậy mà còn có mặt mũi nói yêu tôi sao?!!”
Tuyết Vĩ Quốc thật không nghĩ tới mình hành động vậy mà thật sự bị Địch Mạn Lị biết rõ hết? Ông tự biết chính mình đuối lý, thái độ rõ ràng tốt lên rất nhiều.
“phải, tôi thừa nhận, tôi đích xác làm rất nhiều chuyện thực xin lỗi bà. Như vậy đi Mạn Lị, tôi đáp ứng bà, nếu lần này Nhà họ Tuyết chúng ta có thể vượt qua cửa ải khó khăn, tôi bảo đảm về sau toàn tâm toàn ý đối với bà.”
“Ha hả…… Ha hả a…… ông cho rằng tôi sẽ tin tưởng sao?” Địch Mạn Lị đã là người nửa chân bước vào quan tài, bà làm sao không biết đám đàn ông đều là một đám cẩu ăn phân không đổi được? Đặc biệt là loại người đàn ông lão luyện phong lưu vài thập niên chứ?
“Mặc kệ bà tin hay không. Bà coi như là vì tương lai con của chúng ta suy nghĩ đi. Bà cẩn thận ngẫm lại, bây giờ Phỉ Nhi ở nước ngoài, hẳn là tạm thời an toàn. Trạm Nhi của chúng ta có thể trước không cần lo lắng. Nhưng Khả Duy thì sao? Khả Duy chính là người cùng Tuyết Vi chính diện giao phong, nếu bà không đi
Con ngươi nháy mắt mở lớn, Tuyết Vĩ Quốc mày kiếm nhếch cao, giơ tay lên ‘ bốp ’ một tiếng, lại là một bàn tay, đánh thật mạnh vào trên mặt Địch Mạn Lị: “im miệng cho tôi!!!”
“ông không cho tôi nói? Tôi đây càng muốn nói! Tuyết Vĩ Quốc, cả đời Địch Mạn Lị tôi tự hỏi không phải người tốt gì. Nhưng đối với Tuyết Vĩ Quốc ông lại toàn tâm toàn ý.”
“lúc ông cưới tôi, người nhà mẹ đẻ của tôi đều nói, ông chỉ là ham tiền của nhà họ Địch chúng tôi, nhưng tôi không để ý đến.”
“tôi thương tổn Tôn Vân Vân, cũng bất quá là bởi vì tôi ghen ghét. Tôi ghen ghét cô ta có được tình yêu của ông, có được tim của ông. Nhưng tôi lại Vĩnh viễn không chiếm được!!” Trong hốc mắt đen trắng rõ ràng dần dần tràn ngập tơ máu.
Tuyết Vĩ Quốc buồn bực cầm nắm tay: “Mạn Lị…… tôi vốn yêu bà.”
“Đủ rồi!! Yêu sao? Ông thật cho rằng tôi không biết ông ở bên ngoài nợ phong lưu ra sao? Trừ bỏ Tôn Vân Vân bên ngoài, ông ở bên ngoài bao dưỡng nhiều ít tình nhân tôi đều biết hết thảy!! Cho dù bây giờ ông cùng nữ bí thư của ông làm những chuyện cẩu thả đó tôi cũng rõ như lòng bàn tay. Ông vậy mà còn có mặt mũi nói yêu tôi sao?!!”
Tuyết Vĩ Quốc thật không nghĩ tới mình hành động vậy mà thật sự bị Địch Mạn Lị biết rõ hết? Ông tự biết chính mình đuối lý, thái độ rõ ràng tốt lên rất nhiều.
“phải, tôi thừa nhận, tôi đích xác làm rất nhiều chuyện thực xin lỗi bà. Như vậy đi Mạn Lị, tôi đáp ứng bà, nếu lần này Nhà họ Tuyết chúng ta có thể vượt qua cửa ải khó khăn, tôi bảo đảm về sau toàn tâm toàn ý đối với bà.”
“Ha hả…… Ha hả a…… ông cho rằng tôi sẽ tin tưởng sao?” Địch Mạn Lị đã là người nửa chân bước vào quan tài, bà làm sao không biết đám đàn ông đều là một đám cẩu ăn phân không đổi được? Đặc biệt là loại người đàn ông lão luyện phong lưu vài thập niên chứ?
“Mặc kệ bà tin hay không. Bà coi như là vì tương lai con của chúng ta suy nghĩ đi. Bà cẩn thận ngẫm lại, bây giờ Phỉ Nhi ở nước ngoài, hẳn là tạm thời an toàn. Trạm Nhi của chúng ta có thể trước không cần lo lắng. Nhưng Khả Duy thì sao? Khả Duy chính là người cùng Tuyết Vi chính diện giao phong, nếu bà không đi
/495
|