Editor: Thơ Thơ
“Có việc gì thế?” Hai người Hoàng Phủ Minh ở cách đó không xa nói chuyện phiếm thấy thế bay nhanh chạy tới.
Người đàn ông nheo nheo mắt: “Các người là? Phụ huynh hai đứa trẻ này sao?”
“Đúng!”
“Thực tốt. Vừa mới rồi, con trai anh và con gái anh liên hợp lại khi dễ con trai tôi.”
“Không có!” Miêu Miêu thấy mình bị oan uổng, lập tức ủy khuất lắc lắc đầu: “Daddy, là A Hùng khi dễ Phàm Phàm trước, mắng Phàm Phàm là đứa trẻ không ai muốn.”
“Cái gì?” Mộ Thần Hiên không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn.
Tuy nói, tính cách anh luôn cà lơ phất phơ, nhưng vẫn luôn coi Phàm Phàm như bảo bối, làm sao có thể cho phép người khác nói con trai mình như vậy? “Tiểu tử thúi, cháu dám nói con trai chú như vậy, tìm chết sao?”
“Làm sao? Con trai tôi nói với con trai anh, thế nào? Muốn đánh nhau sao?” Người đàn ông hung hãn xắn lên tay áo.
Mắt thấy hai người lớn sắp giao thủ, Hoàng Phủ Minh theo bản năng nhìn Miêu Miêu tránh ở phía sau mình, vội vàng lôi kéo góc áo Mộ Thần Hiên, ý bảo anh bình tĩnh trước một chút.
“Vị tiên sinh này, mâu thuẫn giữa hai đứa nhỏ, cho dù liên lụy đến người lớn chúng ta, chúng ta cũng không nên giải quyết ở trước mặt đứa trẻ. Nếu anh có bất luận oán khí gì, chúng ta có thể giải quyết trong lén lút, anh xem thế nào?”
Mắt người đàn ông đánh giá trên dưới Hoàng Phủ Minh nho nhã, lại nghĩ nghĩ anh nói đích xác có đạo lý. “Được. Vậy trong chốc lát chúng ta lại tính. Đại hội thể thao kết thúc, anh đừng có đi!”
“A, tôi chỉ sợ anh đi!” Mộ Thần Hiên khinh thường cười, một tay ôm Mộ Phàm ở trong lòng ngực: “Con trai, cha nói cho con, lần sau, nếu tiểu tử thúi kia khi dễ con, con đừng khách khí, trực tiếp động thủ liền đánh cho cha. Đánh không lại, liền gọi điện thoại nói cho cha, cha dẫn người tới đánh nó!”
“vâng……” ánh mắt Mộ Phàm ảm đạm gật gật đầu, rõ ràng không có nghe lọt Mộ Thần Hiên nói……
Đại hội thể thao sắp khai mạc, các bạn nhỏ của nhà trẻ đều chạy tới hội trường.
Sau khi dàn xếp được Mộ Phàm và Miêu Miêu, Mộ Thần Hiên càng nhớ chuyện vừa mới rồi càng tức: “minh, cậu mới vừa làm gì ngăn cản tôi? Người đàn ông kia quả thực là không biết trời cao đất dày.”
“tôi đã nói, có trẻ con ở đây đừng động thủ. Chờ
“Có việc gì thế?” Hai người Hoàng Phủ Minh ở cách đó không xa nói chuyện phiếm thấy thế bay nhanh chạy tới.
Người đàn ông nheo nheo mắt: “Các người là? Phụ huynh hai đứa trẻ này sao?”
“Đúng!”
“Thực tốt. Vừa mới rồi, con trai anh và con gái anh liên hợp lại khi dễ con trai tôi.”
“Không có!” Miêu Miêu thấy mình bị oan uổng, lập tức ủy khuất lắc lắc đầu: “Daddy, là A Hùng khi dễ Phàm Phàm trước, mắng Phàm Phàm là đứa trẻ không ai muốn.”
“Cái gì?” Mộ Thần Hiên không thể tưởng tượng mở to hai mắt nhìn.
Tuy nói, tính cách anh luôn cà lơ phất phơ, nhưng vẫn luôn coi Phàm Phàm như bảo bối, làm sao có thể cho phép người khác nói con trai mình như vậy? “Tiểu tử thúi, cháu dám nói con trai chú như vậy, tìm chết sao?”
“Làm sao? Con trai tôi nói với con trai anh, thế nào? Muốn đánh nhau sao?” Người đàn ông hung hãn xắn lên tay áo.
Mắt thấy hai người lớn sắp giao thủ, Hoàng Phủ Minh theo bản năng nhìn Miêu Miêu tránh ở phía sau mình, vội vàng lôi kéo góc áo Mộ Thần Hiên, ý bảo anh bình tĩnh trước một chút.
“Vị tiên sinh này, mâu thuẫn giữa hai đứa nhỏ, cho dù liên lụy đến người lớn chúng ta, chúng ta cũng không nên giải quyết ở trước mặt đứa trẻ. Nếu anh có bất luận oán khí gì, chúng ta có thể giải quyết trong lén lút, anh xem thế nào?”
Mắt người đàn ông đánh giá trên dưới Hoàng Phủ Minh nho nhã, lại nghĩ nghĩ anh nói đích xác có đạo lý. “Được. Vậy trong chốc lát chúng ta lại tính. Đại hội thể thao kết thúc, anh đừng có đi!”
“A, tôi chỉ sợ anh đi!” Mộ Thần Hiên khinh thường cười, một tay ôm Mộ Phàm ở trong lòng ngực: “Con trai, cha nói cho con, lần sau, nếu tiểu tử thúi kia khi dễ con, con đừng khách khí, trực tiếp động thủ liền đánh cho cha. Đánh không lại, liền gọi điện thoại nói cho cha, cha dẫn người tới đánh nó!”
“vâng……” ánh mắt Mộ Phàm ảm đạm gật gật đầu, rõ ràng không có nghe lọt Mộ Thần Hiên nói……
Đại hội thể thao sắp khai mạc, các bạn nhỏ của nhà trẻ đều chạy tới hội trường.
Sau khi dàn xếp được Mộ Phàm và Miêu Miêu, Mộ Thần Hiên càng nhớ chuyện vừa mới rồi càng tức: “minh, cậu mới vừa làm gì ngăn cản tôi? Người đàn ông kia quả thực là không biết trời cao đất dày.”
“tôi đã nói, có trẻ con ở đây đừng động thủ. Chờ
/495
|