Editor: Thơ Thơ
Nếu nói tử hình là chuyện bên trong dự kiến của cô, như vậy lập tức chấp hành tử hình còn lại là ngoài ý liệu. “A, Hoàng Phủ Sâm thật đúng là mơ ước tôi chết sớm. Vậy mà cho tôi một cái kết lập tức chấp hành.”
Cũng đúng!
Đây mới là đuổi tận giết tuyệt cực hạn!
Nếu muốn đấu pháp, phải đấu đến loại này, kết quả không phải cô chết, chính là tôi tử vong.
Hiện nay, cô thua.
Thua tâm phục khẩu phục, Địch Mạn Lị người ta có thể vứt bỏ sinh mệnh, lôi kéo cô cùng nhau xuống địa ngục, cô còn có cái gì không cam lòng?
Hơn nữa……
Lúc Địch Mạn Lị sắp chết nói ra chân tướng, đã làm cô cảm thấy tuyệt vọng……
‘ Cộc cộc cộc……’ đột nhiên, một trận tiếng đập cửa truyền đến.
Chỉ thấy, mười mấy người mặc quân trang tổng căn cứ Quân Khu Bạch Hổ bước nhanh đi đến: “Các vị thủ trưởng, quấy rầy. Đây là viện giám thị hạ lệnh bắt người. Bây giờ, chúng tôi muốn mang phạm nhân Tuyết Vi đi toà án quân sự tiếp thu thẩm phán.”
Tử Thần câu mệnh vẫn tới.
Sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt trầm xuống, cất bước một cái ngăn ở trước mặt những binh lính đó: “bây giờ chị dâu của tôi còn trong lúc nằm viện, cho dù là bắt người, cũng chờ đến lúc cô khỏe rồi nói đi?”
“Xin lỗi, Hoàng Phủ tướng quân, Từ cảnh tư và hai vị nguyên lão Tống, Tra có lệnh, chỉ cần phạm nhân thức tỉnh chúng tôi liền phải mang phạm nhân đi toà án tiếp thu thẩm phán.”
“Đây là cái đạo lý gì? Phạm nhân bất quá vừa mới thức tỉnh, hết thảy tình huống vẫn chưa ổn định, nếu ở ngoài đường xảy ra cái gì ngoài ý muốn, các người đảm đương nổi sao?!”
Hoàng Phủ Nguyệt một bước cũng không nhường, những bọn lính đó cũng không hề lùi bước, tại đây đối chọi gay gắt là lúc……
“Nguyệt.” Tuyết Vi nhấc lên cái chăn ở trên người, cố sức đi xuống giường: “tôi đi theo chân bọn họ. ”
“Chị dâu!!!”
“Nguyệt, cậu tôn trọng quyết định của Vi Nhi đi.” Bạch Dạ lạnh lùng đi lên trước, ngăn cản Hoàng Phủ Nguyệt.
Anh là người của Minh.
Từ cảnh tư và Tống, Tra hai vị nguyên lão viện giám thị là người của ai?
Kia đều là một đám người của Hoàng Phủ Sâm. Hiện nay, mệnh lệnh này là bọn họ hạ, liền có thể thấy được, bọn họ có bao nhiêu gấp không chờ nổi muốn trước hết giết Tuyết Vi cho nhanh.
Cho dù hôm nay Hoàng Phủ Nguyệt cùng binh lính này giao tranh, cuối cùng cũng gánh trên lưng một cái tội danh gây trở ngại công sự, đến cùng, Tuyết Vi vẫn bị mang đi!!!
“Vi Nhi, trên đường cẩn thận một chút.”
“ừ……”
Cùng Tuyết Vi nói xong lời từ biệt, mọi người liền nhìn đám binh lính kia áp giải cô rời khỏi bệnh viện.
“Đáng chết, rốt cuộc Hoàng Phủ Minh đi đâu? Đều đã ba ngày, làm sao anh còn không xuất hiện?!!” Hoàng Phủ Nguyệt gấp như kiến bò trên chảo nóng.
Bạch Dạ lạnh lùng vẫn duy trì trầm mặc.
“anh Dạ, xem ý tứ này, một khi chị dâu lên toà án quân sự không tới ba tiếng đồng hồ khẳng định sẽ bị xử bắn. Chẳng lẽ chúng ta thật muốn nhìn cô ta bị xử tử sao?!”
Mi mắt rủ xuống, Bạch Dạ trầm tư sau một lúc lâu, nhàn nhạt nói: “Chúng ta hãy đi trước nhìn kỹ rồi hẵn nói đi.”
“Dạ…… Ai!!” Dù cho Hoàng Phủ Nguyệt sốt ruột cũng nghĩ không ra biện pháp gì tốt, cũng chỉ có thể trước cùng đi xem thay đổi này. “Tê…… Tiểu Tiểu đâu?” Vừa muốn rời đi, lúc này bọn họ mới phát hiện Ly Tiểu Tiểu không biết không thấy khi nào?!
“Chị Vi Vi!!!” Cửa Bệnh viện, Ly Tiểu Tiểu thở hổn hển đuổi theo trước.
Mấy binh lính thô lỗ chặn cô lại: “Không được tới gần phạm nhân!!”
“tôi!!” Tay nhỏ gắt gao nắm thành quyền, sắc mặt Ly Tiểu Tiểu trầm xuống: “Các người biết tôi là ai sao?! Tôi chính là vợ mới cưới của Hoàng Phủ tướng quân các người, cũng là tam thiếu phu nhân của Nhà họ Hoàng Phủ. Chẳng lẽ tư cách tôi cùng chị dâu nói vài câu đều không có sao? Đều tránh ra cho tôi!!”
Ngôn ngữ cực cường thế rơi xuống, mấy binh lính chặn đường nhìn nhau hạ ánh mắt, chỉ phải khó xử tránh ra một cái.
“Chị Vi Vi.” Thấy tình thế, Ly Tiểu Tiểu bước nhanh xông lên trước.
“Tiểu Tiểu, em cùng Nguyệt kết hôn khi nào? Lúc chị hôn mê sao?”
“Chị Vi Vi, bây giờ không phải lúc nói cái này. Bây giờ em đã nghĩ đến biện pháp cứu chị, không bằng……”
“Im miệng!” ‘ bá ’ trong nháy mắt, Sắc mặt Tuyết Vi trở nên vô cùng âm trầm.
“Chị Vi Vi……”
“em không cần phải nói, Tiểu Tiểu! Chị đã biết em nghĩ biện pháp gì.” Cô mặt vô cảm rũ xuống đôi mắt: “Đã từng, chị vô số lần nghe mẹ chị giảng chuyện xưa cho chị thuật Ngưu Lang, Chức Nữ. Mỗi một lần nghe, chị sẽ có một bụng vấn đề.”
Mi mắt chậm rãi nâng lên……
“chị không hiểu. Mỗi một năm Ngưu Lang và Chức Nữ chỉ có thể gặp nhau một lần, chẳng lẽ bọn họ không đau khổ sao? Một năm 365 ngày, lại phải nhớ nhung lẫn nhau 364 ngày, chỉ có duy nhất một ngày nhìn thấy mặt thì có thể làm gì? Sẽ chỉ tăng thêm nhớ nhung thôi.”
“Nếu là chị, thật ra chị tình nguyện trực tiếp chết, cũng hơn chờ mong không biết ngày đêm chỉ được có một ngày!”
“Tiểu Tiểu……” Đôi tay vô lực bắt lấy cánh tay Ly Tiểu Tiểu: “em chưa thử qua cảm thụ yêu say đắm một người, em không hiểu, cái loại tưởng niệm đau đớn này. Tuyệt vọng, có lúc chưa chắc là xấu, ít nhất so ra không hề hết nhớ nhung muốn thoải mái hơn nhiều. Chị đã chịu đủ rồi, không muốn ở trong nhớ nhung một mình sinh hoạt. Chị hy vọng em có thể hiểu chị.”
“Vi……” Cô hiểu.
Cô có thể nào không hiểu mấy năm nay Tuyết Vi làm sao chịu đựng tới?
Con ngươi trong suốt dần dần dâng một tầng hơi nước.
Tuyết Vi mỉm cười xoa xoa đầu cô: “Tiểu Tiểu, không khóc……” Lòng bàn tay, nhẹ nhàng chà lau nước mắt nơi khóe mắt của cô: “em, là cô gái tốt, tính cách cũng mạnh mẽ, không làm ra vẻ. Chính là, nha đầu này khả năng từ nhỏ đã bị trong nhà chiều hư, cho nên tính cách quá mức tùy hứng cùng với tùy ý làm bậy. Này cũng không phải là chuyện tốt. Tương lai sẽ có hại. Em phải sửa tính tình của em, biết chưa?!”
“vâng……” hai mắt Ly Tiểu Tiểu đẫm lệ gật gật đầu.
Tuyết Vi lại cười: “Chị Vi Vi còn trông cậy vào em ngày sau thay chị chiếu cố Miêu Miêu và Tiểu Cửu. Em biết đấy, hai đứa trẻ này một đứa thiên tính giảo hoạt; một đứa lại quá mức ngoan ngoãn hiểu chuyện. Chị sợ bọn họ sẽ bị hại. Đúng rồi, còn có Minh……”
“Ha hả, tuy rằng Minh không cần em làm sao chiếu cố. Nhưng chị liền sợ anh ta quá mức cực đoan, do đó xem nhẹ người trước mắt, em phải thường thường nhắc nhở anh ta, nói cho anh ta biết, nếu muốn chị cao hứng, như vậy, anh ta phải hạnh phúc……”
Tách ra nhiều năm như vậy.
Hoàng Phủ Minh đều chưa từng kết giao bạn gái, có thể thấy được người đàn ông này có bao nhiêu chấp nhất?
Nếu đổi lại người khác, biết được tin tức bà xã đã chết, khả năng trong hai năm là có thể từ trong bóng ma đi ra. Hoàng Phủ Minh lại hơn ba năm đều không có từ giữa tránh thoát ra.
Này xem như chung tình? Hay là cực đoan đây?
Ai cũng không khen ngợi.
Nhưng Tuyết Vi thật sự không hy vọng anh như vậy……
Cô muốn, là nhìn thấy người đàn ông mình yêu say đắm thu được hạnh phúc thuộc về anh!
“Chị Vi Vi!!!” Mắt nhìn xe tù phạm đi xa, Ly Tiểu Tiểu khóc lóc thảm thiết cuộn tròn tại chỗ.
Bên tai, mơ hồ còn quanh quẩn lời Tuyết Vi lúc sắp chia tay giao phó.
Từ thời khắc quen biết Tuyết Vi, cô giống như là một chị cả nói cho cô nên làm sao làm người, nên làm sao làm việc.
Rõ ràng, tình nghĩa của bọn họ bất quá vừa mới bắt đầu, nếu cứ như vậy kết thúc, Ly Tiểu Tiểu thật không biết mình có thể lại biến thành bộ dáng sa đọa trước kia hay không ……
Nếu nói tử hình là chuyện bên trong dự kiến của cô, như vậy lập tức chấp hành tử hình còn lại là ngoài ý liệu. “A, Hoàng Phủ Sâm thật đúng là mơ ước tôi chết sớm. Vậy mà cho tôi một cái kết lập tức chấp hành.”
Cũng đúng!
Đây mới là đuổi tận giết tuyệt cực hạn!
Nếu muốn đấu pháp, phải đấu đến loại này, kết quả không phải cô chết, chính là tôi tử vong.
Hiện nay, cô thua.
Thua tâm phục khẩu phục, Địch Mạn Lị người ta có thể vứt bỏ sinh mệnh, lôi kéo cô cùng nhau xuống địa ngục, cô còn có cái gì không cam lòng?
Hơn nữa……
Lúc Địch Mạn Lị sắp chết nói ra chân tướng, đã làm cô cảm thấy tuyệt vọng……
‘ Cộc cộc cộc……’ đột nhiên, một trận tiếng đập cửa truyền đến.
Chỉ thấy, mười mấy người mặc quân trang tổng căn cứ Quân Khu Bạch Hổ bước nhanh đi đến: “Các vị thủ trưởng, quấy rầy. Đây là viện giám thị hạ lệnh bắt người. Bây giờ, chúng tôi muốn mang phạm nhân Tuyết Vi đi toà án quân sự tiếp thu thẩm phán.”
Tử Thần câu mệnh vẫn tới.
Sắc mặt Hoàng Phủ Nguyệt trầm xuống, cất bước một cái ngăn ở trước mặt những binh lính đó: “bây giờ chị dâu của tôi còn trong lúc nằm viện, cho dù là bắt người, cũng chờ đến lúc cô khỏe rồi nói đi?”
“Xin lỗi, Hoàng Phủ tướng quân, Từ cảnh tư và hai vị nguyên lão Tống, Tra có lệnh, chỉ cần phạm nhân thức tỉnh chúng tôi liền phải mang phạm nhân đi toà án tiếp thu thẩm phán.”
“Đây là cái đạo lý gì? Phạm nhân bất quá vừa mới thức tỉnh, hết thảy tình huống vẫn chưa ổn định, nếu ở ngoài đường xảy ra cái gì ngoài ý muốn, các người đảm đương nổi sao?!”
Hoàng Phủ Nguyệt một bước cũng không nhường, những bọn lính đó cũng không hề lùi bước, tại đây đối chọi gay gắt là lúc……
“Nguyệt.” Tuyết Vi nhấc lên cái chăn ở trên người, cố sức đi xuống giường: “tôi đi theo chân bọn họ. ”
“Chị dâu!!!”
“Nguyệt, cậu tôn trọng quyết định của Vi Nhi đi.” Bạch Dạ lạnh lùng đi lên trước, ngăn cản Hoàng Phủ Nguyệt.
Anh là người của Minh.
Từ cảnh tư và Tống, Tra hai vị nguyên lão viện giám thị là người của ai?
Kia đều là một đám người của Hoàng Phủ Sâm. Hiện nay, mệnh lệnh này là bọn họ hạ, liền có thể thấy được, bọn họ có bao nhiêu gấp không chờ nổi muốn trước hết giết Tuyết Vi cho nhanh.
Cho dù hôm nay Hoàng Phủ Nguyệt cùng binh lính này giao tranh, cuối cùng cũng gánh trên lưng một cái tội danh gây trở ngại công sự, đến cùng, Tuyết Vi vẫn bị mang đi!!!
“Vi Nhi, trên đường cẩn thận một chút.”
“ừ……”
Cùng Tuyết Vi nói xong lời từ biệt, mọi người liền nhìn đám binh lính kia áp giải cô rời khỏi bệnh viện.
“Đáng chết, rốt cuộc Hoàng Phủ Minh đi đâu? Đều đã ba ngày, làm sao anh còn không xuất hiện?!!” Hoàng Phủ Nguyệt gấp như kiến bò trên chảo nóng.
Bạch Dạ lạnh lùng vẫn duy trì trầm mặc.
“anh Dạ, xem ý tứ này, một khi chị dâu lên toà án quân sự không tới ba tiếng đồng hồ khẳng định sẽ bị xử bắn. Chẳng lẽ chúng ta thật muốn nhìn cô ta bị xử tử sao?!”
Mi mắt rủ xuống, Bạch Dạ trầm tư sau một lúc lâu, nhàn nhạt nói: “Chúng ta hãy đi trước nhìn kỹ rồi hẵn nói đi.”
“Dạ…… Ai!!” Dù cho Hoàng Phủ Nguyệt sốt ruột cũng nghĩ không ra biện pháp gì tốt, cũng chỉ có thể trước cùng đi xem thay đổi này. “Tê…… Tiểu Tiểu đâu?” Vừa muốn rời đi, lúc này bọn họ mới phát hiện Ly Tiểu Tiểu không biết không thấy khi nào?!
“Chị Vi Vi!!!” Cửa Bệnh viện, Ly Tiểu Tiểu thở hổn hển đuổi theo trước.
Mấy binh lính thô lỗ chặn cô lại: “Không được tới gần phạm nhân!!”
“tôi!!” Tay nhỏ gắt gao nắm thành quyền, sắc mặt Ly Tiểu Tiểu trầm xuống: “Các người biết tôi là ai sao?! Tôi chính là vợ mới cưới của Hoàng Phủ tướng quân các người, cũng là tam thiếu phu nhân của Nhà họ Hoàng Phủ. Chẳng lẽ tư cách tôi cùng chị dâu nói vài câu đều không có sao? Đều tránh ra cho tôi!!”
Ngôn ngữ cực cường thế rơi xuống, mấy binh lính chặn đường nhìn nhau hạ ánh mắt, chỉ phải khó xử tránh ra một cái.
“Chị Vi Vi.” Thấy tình thế, Ly Tiểu Tiểu bước nhanh xông lên trước.
“Tiểu Tiểu, em cùng Nguyệt kết hôn khi nào? Lúc chị hôn mê sao?”
“Chị Vi Vi, bây giờ không phải lúc nói cái này. Bây giờ em đã nghĩ đến biện pháp cứu chị, không bằng……”
“Im miệng!” ‘ bá ’ trong nháy mắt, Sắc mặt Tuyết Vi trở nên vô cùng âm trầm.
“Chị Vi Vi……”
“em không cần phải nói, Tiểu Tiểu! Chị đã biết em nghĩ biện pháp gì.” Cô mặt vô cảm rũ xuống đôi mắt: “Đã từng, chị vô số lần nghe mẹ chị giảng chuyện xưa cho chị thuật Ngưu Lang, Chức Nữ. Mỗi một lần nghe, chị sẽ có một bụng vấn đề.”
Mi mắt chậm rãi nâng lên……
“chị không hiểu. Mỗi một năm Ngưu Lang và Chức Nữ chỉ có thể gặp nhau một lần, chẳng lẽ bọn họ không đau khổ sao? Một năm 365 ngày, lại phải nhớ nhung lẫn nhau 364 ngày, chỉ có duy nhất một ngày nhìn thấy mặt thì có thể làm gì? Sẽ chỉ tăng thêm nhớ nhung thôi.”
“Nếu là chị, thật ra chị tình nguyện trực tiếp chết, cũng hơn chờ mong không biết ngày đêm chỉ được có một ngày!”
“Tiểu Tiểu……” Đôi tay vô lực bắt lấy cánh tay Ly Tiểu Tiểu: “em chưa thử qua cảm thụ yêu say đắm một người, em không hiểu, cái loại tưởng niệm đau đớn này. Tuyệt vọng, có lúc chưa chắc là xấu, ít nhất so ra không hề hết nhớ nhung muốn thoải mái hơn nhiều. Chị đã chịu đủ rồi, không muốn ở trong nhớ nhung một mình sinh hoạt. Chị hy vọng em có thể hiểu chị.”
“Vi……” Cô hiểu.
Cô có thể nào không hiểu mấy năm nay Tuyết Vi làm sao chịu đựng tới?
Con ngươi trong suốt dần dần dâng một tầng hơi nước.
Tuyết Vi mỉm cười xoa xoa đầu cô: “Tiểu Tiểu, không khóc……” Lòng bàn tay, nhẹ nhàng chà lau nước mắt nơi khóe mắt của cô: “em, là cô gái tốt, tính cách cũng mạnh mẽ, không làm ra vẻ. Chính là, nha đầu này khả năng từ nhỏ đã bị trong nhà chiều hư, cho nên tính cách quá mức tùy hứng cùng với tùy ý làm bậy. Này cũng không phải là chuyện tốt. Tương lai sẽ có hại. Em phải sửa tính tình của em, biết chưa?!”
“vâng……” hai mắt Ly Tiểu Tiểu đẫm lệ gật gật đầu.
Tuyết Vi lại cười: “Chị Vi Vi còn trông cậy vào em ngày sau thay chị chiếu cố Miêu Miêu và Tiểu Cửu. Em biết đấy, hai đứa trẻ này một đứa thiên tính giảo hoạt; một đứa lại quá mức ngoan ngoãn hiểu chuyện. Chị sợ bọn họ sẽ bị hại. Đúng rồi, còn có Minh……”
“Ha hả, tuy rằng Minh không cần em làm sao chiếu cố. Nhưng chị liền sợ anh ta quá mức cực đoan, do đó xem nhẹ người trước mắt, em phải thường thường nhắc nhở anh ta, nói cho anh ta biết, nếu muốn chị cao hứng, như vậy, anh ta phải hạnh phúc……”
Tách ra nhiều năm như vậy.
Hoàng Phủ Minh đều chưa từng kết giao bạn gái, có thể thấy được người đàn ông này có bao nhiêu chấp nhất?
Nếu đổi lại người khác, biết được tin tức bà xã đã chết, khả năng trong hai năm là có thể từ trong bóng ma đi ra. Hoàng Phủ Minh lại hơn ba năm đều không có từ giữa tránh thoát ra.
Này xem như chung tình? Hay là cực đoan đây?
Ai cũng không khen ngợi.
Nhưng Tuyết Vi thật sự không hy vọng anh như vậy……
Cô muốn, là nhìn thấy người đàn ông mình yêu say đắm thu được hạnh phúc thuộc về anh!
“Chị Vi Vi!!!” Mắt nhìn xe tù phạm đi xa, Ly Tiểu Tiểu khóc lóc thảm thiết cuộn tròn tại chỗ.
Bên tai, mơ hồ còn quanh quẩn lời Tuyết Vi lúc sắp chia tay giao phó.
Từ thời khắc quen biết Tuyết Vi, cô giống như là một chị cả nói cho cô nên làm sao làm người, nên làm sao làm việc.
Rõ ràng, tình nghĩa của bọn họ bất quá vừa mới bắt đầu, nếu cứ như vậy kết thúc, Ly Tiểu Tiểu thật không biết mình có thể lại biến thành bộ dáng sa đọa trước kia hay không ……
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/495
|