“Chúng tôi sợ hả? Ha ha ha ha, bây giờ là cô bị chúng tôi chế phục, cô còn dám nói ra lời như vậy sao?!” Trong kho hàng truyền đến tiếng cười khinh thường.
Cô chậm rãi rũ xuống đôi mắt…… “Các người quên mất sao, bây giờ tôi là tướng quân của Quân khu Huyền Vũ, các người giết tôi đã xúc phạm tới điều lệ bảo hộ quốc tế. Địch Mạn Lị hiện đã chết, chẳng lẽ……” Mắt phượng nâng lên, cô âm lạnh chất vấn nói: “Chẳng lẽ các người nhà họ Địch còn muốn bị diệt mãn môn sao?!”
Một lời này, làm tất cả mọi người sửng sốt.
Bọn họ khủng hoảng nhìn mắt lẫn nhau.
Người đàn ông ở khoảng cách gần Tuyết Vi nhất ‘ bốp ’ một tiếng, liền hung hăng giáng cô một bạt tai: “Yên tâm, chỉ cần chúng tôi có thể vì Địch phu nhân báo thù, cho dù chết, cũng không là gì.”
“A, nếu nói như vậy, ngay cả các người đều không sợ chết, tôi lại sợ cái gì?” Tuyết Vi nhìn mắt mọi người chung quanh, không khỏi ngẩng đầu phá lên cười: “Dù sao trên đường xuống hoàng tuyền có nhiều người bồi tôi như vậy, thật ra tôi cũng không cần sợ tịch mịch, ha ha ha……”
Tiếng cười càn rỡ quanh quẩn trong kho hàng trống trải, vây cánh đám nhà họ Địch anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Nói bọn họ không sợ bị mãn môn xử tử?
Sao có thể!
Trên thế giới này nào có người thật không sợ chết?
Nhưng mà……
“một đám các người đều khẩn trương cái gì? Chẳng lẽ còn thật bị người phụ nữ giảo hoạt này hù sao?” Một người đàn ông nhìn như đi đầu nghiêm túc đi tới trước mặt đám người kia: “Yên tâm. Không có người biết là chúng ta bắt cô ta. Chỉ cần chúng ta lặng yên không một tiếng động xử tử cô ta, chuyện này các người không nói, tôi không nói, tuyệt sẽ không có người biết đến.”
“Những lời này là ai dạy cho anh nói vậy?” Tuyết Vi cố sức đứng dậy từ trên mặt đất, âm lạnh nhìn chăm chú bóng dáng người đàn ông.
Người đàn ông cả kinh, mặt vô cảm xoay trở về.
“Tuyết Khả Duy dạy cho anh nói như vậy sao? Chỉ cần lặng yên không một tiếng động xử tử tôi, liền sẽ không có người biết chuyện này? Ha……”
Cô khinh thường cười, ra vẻ bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Chẳng lẽ, Dạ Phi Linh của Quân khu Huyền Vũ
Cô chậm rãi rũ xuống đôi mắt…… “Các người quên mất sao, bây giờ tôi là tướng quân của Quân khu Huyền Vũ, các người giết tôi đã xúc phạm tới điều lệ bảo hộ quốc tế. Địch Mạn Lị hiện đã chết, chẳng lẽ……” Mắt phượng nâng lên, cô âm lạnh chất vấn nói: “Chẳng lẽ các người nhà họ Địch còn muốn bị diệt mãn môn sao?!”
Một lời này, làm tất cả mọi người sửng sốt.
Bọn họ khủng hoảng nhìn mắt lẫn nhau.
Người đàn ông ở khoảng cách gần Tuyết Vi nhất ‘ bốp ’ một tiếng, liền hung hăng giáng cô một bạt tai: “Yên tâm, chỉ cần chúng tôi có thể vì Địch phu nhân báo thù, cho dù chết, cũng không là gì.”
“A, nếu nói như vậy, ngay cả các người đều không sợ chết, tôi lại sợ cái gì?” Tuyết Vi nhìn mắt mọi người chung quanh, không khỏi ngẩng đầu phá lên cười: “Dù sao trên đường xuống hoàng tuyền có nhiều người bồi tôi như vậy, thật ra tôi cũng không cần sợ tịch mịch, ha ha ha……”
Tiếng cười càn rỡ quanh quẩn trong kho hàng trống trải, vây cánh đám nhà họ Địch anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Nói bọn họ không sợ bị mãn môn xử tử?
Sao có thể!
Trên thế giới này nào có người thật không sợ chết?
Nhưng mà……
“một đám các người đều khẩn trương cái gì? Chẳng lẽ còn thật bị người phụ nữ giảo hoạt này hù sao?” Một người đàn ông nhìn như đi đầu nghiêm túc đi tới trước mặt đám người kia: “Yên tâm. Không có người biết là chúng ta bắt cô ta. Chỉ cần chúng ta lặng yên không một tiếng động xử tử cô ta, chuyện này các người không nói, tôi không nói, tuyệt sẽ không có người biết đến.”
“Những lời này là ai dạy cho anh nói vậy?” Tuyết Vi cố sức đứng dậy từ trên mặt đất, âm lạnh nhìn chăm chú bóng dáng người đàn ông.
Người đàn ông cả kinh, mặt vô cảm xoay trở về.
“Tuyết Khả Duy dạy cho anh nói như vậy sao? Chỉ cần lặng yên không một tiếng động xử tử tôi, liền sẽ không có người biết chuyện này? Ha……”
Cô khinh thường cười, ra vẻ bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Chẳng lẽ, Dạ Phi Linh của Quân khu Huyền Vũ
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/495
|