Editor: Thơ Thơ
“Dạ phi Quân Trường, mời……” chân trước Lạc quản gia cung kính mang theo Dạ Phi Linh mới vừa rời đi.
Tuyết Vi liền lén thở phào……
Hai người này như nước với lửa xem như tách ra.
“Minh……” tầm mắt dao động chuyển về phía Hoàng Phủ Minh: “anh……?”
“anh không có việc gì. Phỏng chừng chỉ hai ngày nữa người viện giám thị sẽ cho ra kết quả điều tra.”
Cô cũng biết hẳn là sẽ không có việc gì.
Nhưng……
Sau lưng những nhàn ngôn toái ngữ đó sợ là ngày sau không thể thiếu. “vậy mấy ngày nay thì sao? Hoàng Phủ Sâm bên kia hẳn là sẽ nắm chặt anh mấy ngày nay không buông đi?”
“A, yên tâm. Anh sẽ không cho anh ta cơ hội này.” Hoàng Phủ Minh quỷ dị cười, kéo tay Tuyết Vi: “Đi thôi! Cùng anh về nhà đi.” Liền mỉm cười mang theo cô đi tới biệt thự của mình ……
Tổng căn cứ quân khu.
Trong văn phòng tòa lầu yên tĩnh, các binh lính phụ trách bảo vệ đứng ‘ rất ’ gấp rút, trên mặt cũng không mang theo bất luận vẻ mặt gì.
‘ cốp……’
‘cốp ……’ một trận tiếng bước chân giàu có tiết tấu nháy mắt ràng buộc ở tầm mắt bọn họ, động tác mọi người nhất trí nhìn về phía lối vào office building ……
Quân trang chỉnh tề mà không mang theo một nếp uốn;
Người kia đi đường mang theo áo choàng;
Huân chương năm sao tượng trưng cho quyền lực vô thượng;
Khi bọn lính nhìn thấy bóng dáng cao lớn này, sôi nổi cúi thấp đầu, gởi cho chào hỏi sùng kính nhất ……
“Ha ha ha…… Thật là không nghĩ tới, cách nhiều năm như vậy, tôi lại về tới nơi này.” Trong văn phòng Quân Trường, Hoàng Phủ Sâm nhìn chung quanh văn phòng quen thuộc này.
Mỗi một góc nơi này, mỗi một cái bài trí cơ hồ đều giống như đúc lúc anh đi.
Đặc biệt là bức tranh hổ xuống núi treo ở trên vách tường kia sinh động như thật càng ngụ ý tâm tình anh lúc này.
“Chúc mừng ngài, Hoàng Phủ Quân Trường. Tuy rằng bây giờ ngài chỉ là người đại diện Quân Trường, xem ra qua không bao lâu nữa nơi này sẽ phải vĩnh viễn thuộc về ngài.” Một phó quan khom lưng uốn gối vỗ mông ngựa với Hoàng Phủ Sâm.
Nghe anh nói một cái vui mừng ra mặt.
Tuy nói, Hoàng Phủ Minh cũng không có nói ra ủy quyền, nhưng anh hiện đã bị cách chức tạm thời, thêm nữa viện giám thị có không ít người đều là người của Hoàng Phủ Sâm, Hoàng Phủ Sâm cũng liền thuận nước đẩy thuyền trở thành người đại diện Quân Trường.
“Lưu Phó Quan, ông nói…… Thừa dịp Hoàng Phủ Minh không có ở đây mấy ngày, tôi phải làm chút
“Dạ phi Quân Trường, mời……” chân trước Lạc quản gia cung kính mang theo Dạ Phi Linh mới vừa rời đi.
Tuyết Vi liền lén thở phào……
Hai người này như nước với lửa xem như tách ra.
“Minh……” tầm mắt dao động chuyển về phía Hoàng Phủ Minh: “anh……?”
“anh không có việc gì. Phỏng chừng chỉ hai ngày nữa người viện giám thị sẽ cho ra kết quả điều tra.”
Cô cũng biết hẳn là sẽ không có việc gì.
Nhưng……
Sau lưng những nhàn ngôn toái ngữ đó sợ là ngày sau không thể thiếu. “vậy mấy ngày nay thì sao? Hoàng Phủ Sâm bên kia hẳn là sẽ nắm chặt anh mấy ngày nay không buông đi?”
“A, yên tâm. Anh sẽ không cho anh ta cơ hội này.” Hoàng Phủ Minh quỷ dị cười, kéo tay Tuyết Vi: “Đi thôi! Cùng anh về nhà đi.” Liền mỉm cười mang theo cô đi tới biệt thự của mình ……
Tổng căn cứ quân khu.
Trong văn phòng tòa lầu yên tĩnh, các binh lính phụ trách bảo vệ đứng ‘ rất ’ gấp rút, trên mặt cũng không mang theo bất luận vẻ mặt gì.
‘ cốp……’
‘cốp ……’ một trận tiếng bước chân giàu có tiết tấu nháy mắt ràng buộc ở tầm mắt bọn họ, động tác mọi người nhất trí nhìn về phía lối vào office building ……
Quân trang chỉnh tề mà không mang theo một nếp uốn;
Người kia đi đường mang theo áo choàng;
Huân chương năm sao tượng trưng cho quyền lực vô thượng;
Khi bọn lính nhìn thấy bóng dáng cao lớn này, sôi nổi cúi thấp đầu, gởi cho chào hỏi sùng kính nhất ……
“Ha ha ha…… Thật là không nghĩ tới, cách nhiều năm như vậy, tôi lại về tới nơi này.” Trong văn phòng Quân Trường, Hoàng Phủ Sâm nhìn chung quanh văn phòng quen thuộc này.
Mỗi một góc nơi này, mỗi một cái bài trí cơ hồ đều giống như đúc lúc anh đi.
Đặc biệt là bức tranh hổ xuống núi treo ở trên vách tường kia sinh động như thật càng ngụ ý tâm tình anh lúc này.
“Chúc mừng ngài, Hoàng Phủ Quân Trường. Tuy rằng bây giờ ngài chỉ là người đại diện Quân Trường, xem ra qua không bao lâu nữa nơi này sẽ phải vĩnh viễn thuộc về ngài.” Một phó quan khom lưng uốn gối vỗ mông ngựa với Hoàng Phủ Sâm.
Nghe anh nói một cái vui mừng ra mặt.
Tuy nói, Hoàng Phủ Minh cũng không có nói ra ủy quyền, nhưng anh hiện đã bị cách chức tạm thời, thêm nữa viện giám thị có không ít người đều là người của Hoàng Phủ Sâm, Hoàng Phủ Sâm cũng liền thuận nước đẩy thuyền trở thành người đại diện Quân Trường.
“Lưu Phó Quan, ông nói…… Thừa dịp Hoàng Phủ Minh không có ở đây mấy ngày, tôi phải làm chút
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/495
|