Tựa hồ là bị ông chủ tuấn tú này soi mói, Tuyết Vi khẩn trương rũ đầu xuống.
Ngẫm lại, hơn nửa đêm, cô mặc bên trong một áo choàng, bên ngoài lại một bộ áo lông, thật sợ ông chủ này coi cô trở thành nữ biến thái!!
“Tuyết Vi??”
Vừa nghe đến ông chủ kia rõ ràng kêu ra tên của mình, Tuyết Vi nghi hoặc đánh giá mặt anh: “anh, anh là??”
“cô thật là Tuyết Vi sao?!!” Người đàn ông kích động vén quầy chắn lên, bước nhanh xông ra ngoài: “Là tôi nè, bạn học thời tiểu học, Cảnh Bác Hạo!!!”
“Bác Hạo?? Cậu thật là Cảnh Bác Hạo sao??”
Người đàn ông kêu Cảnh Bác Hạo đã từng thân thiết với Tuyết Vi, hai người ngồi cùng bàn ba năm, nhiều ít cũng coi như là nửa bạn tốt.
Hai bạn học cũ gặp mặt, vô cùng thân thiết, vô cùng vui vẻ.
Nếu không phải hiện nay Tuyết Vi mặc y phục không thích hợp nói chuyện lâu, đoán chừng hai người bọn họ nói cho tới buổi sáng ngày mai.
“Bác Hạo, cảm ơn quần áo của cậu. Hôm nay quá muộn, chúng ta không hàn huyên nữa, cậu cho tôi thuê hai gian phòng đi.” Tuyết Vi thay xong quần áo, mỉm cười tới trước quầy.
“thuê hai gian phòng sao?” Cảnh Bác Hạo thần bí túm cô tới một bên: “soái ca kia không phải bạn trai của cô sao?” Một đôi mắt long lanh ngắm Hoàng Phủ Minh đứng ở cách đó không xa.
“Ha hả, Bác Hạo, anh ta là thủ trưởng của tôi.”
“hả? Cô và thủ trưởng của cô hơn nửa đêm chạy ra tìm khách sạn sao? Nói các người không có việc gì, ai tin chứ?!”
“Chậc, anh ta thật là thủ trưởng của tôi!!”
“Thật sự sao??”
“ừm……”
Mắt Cảnh Bác Hạo nửa tin nửa ngờ ngắm Hoàng Phủ Minh, đôi mắt hơi hơi chuyển động, anh bất đắc dĩ bĩu môi: “Xin lỗi, Tuyết Vi, khách sạn của tôi bây giờ chỉ còn lại có một gian phòng.”
“Chỉ có một gian phòng sao?” Này nhưng vì sao? Không thể kêu cô cùng ‘ Mộ Thần Hiên ’ ở cùng một cái phòng đi? Tuyết Vi khó khăn nhíu mày.
“Xảy ra chuyện gì?” Thấy vậy, Hoàng Phủ Minh đã chậm rãi đi tới.
“Bác Hạo
Ngẫm lại, hơn nửa đêm, cô mặc bên trong một áo choàng, bên ngoài lại một bộ áo lông, thật sợ ông chủ này coi cô trở thành nữ biến thái!!
“Tuyết Vi??”
Vừa nghe đến ông chủ kia rõ ràng kêu ra tên của mình, Tuyết Vi nghi hoặc đánh giá mặt anh: “anh, anh là??”
“cô thật là Tuyết Vi sao?!!” Người đàn ông kích động vén quầy chắn lên, bước nhanh xông ra ngoài: “Là tôi nè, bạn học thời tiểu học, Cảnh Bác Hạo!!!”
“Bác Hạo?? Cậu thật là Cảnh Bác Hạo sao??”
Người đàn ông kêu Cảnh Bác Hạo đã từng thân thiết với Tuyết Vi, hai người ngồi cùng bàn ba năm, nhiều ít cũng coi như là nửa bạn tốt.
Hai bạn học cũ gặp mặt, vô cùng thân thiết, vô cùng vui vẻ.
Nếu không phải hiện nay Tuyết Vi mặc y phục không thích hợp nói chuyện lâu, đoán chừng hai người bọn họ nói cho tới buổi sáng ngày mai.
“Bác Hạo, cảm ơn quần áo của cậu. Hôm nay quá muộn, chúng ta không hàn huyên nữa, cậu cho tôi thuê hai gian phòng đi.” Tuyết Vi thay xong quần áo, mỉm cười tới trước quầy.
“thuê hai gian phòng sao?” Cảnh Bác Hạo thần bí túm cô tới một bên: “soái ca kia không phải bạn trai của cô sao?” Một đôi mắt long lanh ngắm Hoàng Phủ Minh đứng ở cách đó không xa.
“Ha hả, Bác Hạo, anh ta là thủ trưởng của tôi.”
“hả? Cô và thủ trưởng của cô hơn nửa đêm chạy ra tìm khách sạn sao? Nói các người không có việc gì, ai tin chứ?!”
“Chậc, anh ta thật là thủ trưởng của tôi!!”
“Thật sự sao??”
“ừm……”
Mắt Cảnh Bác Hạo nửa tin nửa ngờ ngắm Hoàng Phủ Minh, đôi mắt hơi hơi chuyển động, anh bất đắc dĩ bĩu môi: “Xin lỗi, Tuyết Vi, khách sạn của tôi bây giờ chỉ còn lại có một gian phòng.”
“Chỉ có một gian phòng sao?” Này nhưng vì sao? Không thể kêu cô cùng ‘ Mộ Thần Hiên ’ ở cùng một cái phòng đi? Tuyết Vi khó khăn nhíu mày.
“Xảy ra chuyện gì?” Thấy vậy, Hoàng Phủ Minh đã chậm rãi đi tới.
“Bác Hạo
/495
|