Cả người của Vũ Đằng mềm nhũn, cô tựa hẳn vào anh. Cảm giác khi được bên anh rất khác. Cô thấy mình như được bảo vệ, được đắm mình trong sự ngọt ngào của anh.Lan Phong áp tay vào bên má Vũ Đằng. Anh không thể nào kềm lòng được khi thấy đôi môi hồng hồng, nhỏ nhắn ấy của cô. Đưa lưỡi càng sâu vào khoang miệng cô, anh như rút hết mật ngọt ở đấy. Vũ Đằng đỏ bừng mặt, tay của anh đang áp trực tiếp vào lưng của cô. Vũ Đằng càng ôm siết anh.
Lan Phong mở mắt, anh rời khỏi môi của Vũ Đằng. Tay vẫn ôm cô sát vào người. Vũ Đằng mím môi, cô cúi đầu xuống không dám nhìn anh. Lan Phong tựa cằm lên vai cô, hơi thở ấm áp của ang phả vào vai Vũ Đằng khiến cô chợt rùng mình.
-Cậu đã thích một người nào đó rồi, phải không?- Anh lên tiếng.
-Mình...mình không thích ai hết.- Cô lắc đầu, quay mặt lảng tránh.
- Vậy thì hãy tìm một người có thể mang lại cho cậu hạnh phúc thực sự.
Vũ Đằng im lặng, cô không nói thêm gì hết, chỉ lẳng lặng quan sát sắc mặt của anh. Lan Phong buông cô ra rồi quay lưng đi, trước lúc đó anh còn để lại cho cô một câu.
-Mình vẫn luôn ở phía sau cậu. Nếu Vũ Đằng phải chịu uất ức thì cứ tựa vào vai Phong.
Vũ Đằng như chết lặng, hơi ấm vừa bên cô đã biến mất. Những sự ngọt ngào cũng tiêu tan đi. Cô bất lực, như muốn ngã quỵ xuống. Có lẽ...anh chẳng hề thích cô.
Sau khi quay trở về thì Vũ Đằng thấy mọi người đều tập trung lại, bàn tán gì đó có vẻ quan trọng lắm.
-Tô Thảo, em đã tìm kỹ hết chưa?- Giáo viên chủ nhiệm ân cần hỏi.
-Em đã tìm hết rồi nhưng chẳng thấy ở đâu hết.- Tô Thảo ngồi trên ghế, khóc nấc lên.
-Em hãy nhớ lại xem, ngoài những chỗ em vừa kể thì em còn đến đâu nữa không?- Cô giáo nhíu mày.
-Dạ lúc sáng ngoài nhà hàng, phòng thay đồ thì...em đến...- Tô Thảo nghiêng đầu, cố nhớ ra.
-Đến đâu?- Cô giáo gấp rút hỏi.
-Dạ đến...a...phòng của Vũ Đằng!
-Phòng của Vũ Đằng?- Tất cả đồng thanh.
-Này, ý của cậu là Vũ Đằng lấy dây chuyền của cậu à?- Đức Hoàng bực bội gắt lên.
-A, không! Mình không có ý đó!- Tô Thảo lắc đầu.
-Xin lỗi, dù cậu có suy nghĩ hay không, có vu oan cho Vũ Đằng hay không thì mình cũng phải nói. Với gia thế của Vũ Đằng thì cậu ấy còn có thể mua cả cậu chứ đừng nói chi đến việc lấy sợi dây chuyền chẳng có giá trị gì như thế.- Khánh Dương nghiêm mặt.
-Mình biết chứ! Mình cũng không có nói là Vũ Đằng lấy.- Tô Thảo bật khóc như vừa bị oan ức.
-Thôi, chúng ta cũng phải tìm trong phòng của Vũ Đằng. Không có thêm một ý kiến nào hết.
Cô giáo vừa nói xong thì mọi người cùng lên phòng của Vũ Đằng.
Vũ Đằng lên sau, cô nhìn thấy có rất nhiều người ở trong phòng mình. Cô vào trong thì thấy Tô Thảo đang cầm sợi dây chuyền vàng, tay còn lại thì cầm chiếc ví của cô. Không gian bây giờ lại im thin thít. Vũ Đằng bước đến trước mặt Tô Thảo, cô nhíu mày khó hiểu. Giáo viên chủ nhiệm quay sang hỏi Vũ Đằng.
-Vũ Đằng, sợi dây chuyền của Tô Thảo sao lại ở trong ví của em?
Vũ Đằng mở to hai mắt. Có chuyện gì thế? Cái gì mà dây chuyền? Cái gì mà trong ví của cô? Vũ Đằng nhìn sang Hải Nam, Đức Hoàng và Khánh Dương thì thấy họ nhìn cô chằm chằm rồi lắc đầu.
Vũ Đằng rưng rưng hai mắt nhưng cô ráng để kềm lại, không để mình phải khóc trước mặt họ. Cô nhìn cô giáo nói bằng chất giọng mà mọi người đều tưởng chừng cô đã bỏ đi rồi_lạnh đến thấu xương.
-Em không biết!
Mọi người sững sờ, há hốc mồm nhìn cô. Vũ Đằng nuốt cơn giận xuống, cô tức đến run cả tay.
-Em không biết à? Nhưng rõ ràng nó trong ví của em mà.- Cô giáo nhíu mày chỉ tay vào bằng chứng.
-Em không biết, em hoàn toàn không biết một thứ gì cả.
-Thôi, chắc là có hiểu lầm gì rồi. Bỏ qua chuyện này đi cô.- Tô Thảo lay tay cô giáo.
Vũ Đằng mím môi, cô quay lưng chạy ra ngoài. Đến cửa, Đức Hoàng kéo tay cô lại. Vũ Đằng đưa mắt nhìn anh_ đôi mắt ánh lên bao nhiêu sự oan ức. Cô giật tay ra rồi chạy đi.
-Vũ Đằng! Vũ Đằng!- Khánh Dương gọi với theo.
Hải Nam bước đến thì thầm gì đó qua tai của cô giáo rồi cả hai cùng ra ngoài. Đức Hoàng không nói thêm gì hết và quay lưng đi. Khánh Dương cũng thế nhưng anh đã kịp nhìn thấy nụ cười nhếch môi khó hiểu của Tô Thảo. Anh quay đầu lại, bước đến bên Tô Thảo. Sau khi nghe anh nói gì đó thì sắc mặt của Tô Thảo liền tái mét. Cô bất động, trưng mắt nhìn bóng lưng của anh đang dần khuất.
...
Vũ Đằng ngồi trên bãi đá, cô bật khóc thật to. Chẳng một ai lên tiếng thanh minh giúp cô. Vũ Đằng co ro người lại, cô cúi mặt xuống. Hiện giờ cũng chẳng một ai đến tìm cô, chẳng một ai hỏi thăm cô dù chỉ một câu.
Bỗng nhiên có một người nào đó ngồi xuống bên cạnh Vũ Đằng. Cô ngước mắt nhìn thì thấy Lan Phong. Anh nhìn cô, đưa tay lau hai hàng nước mắt ấy rồi kéo đầu cô tựa vào vai mình.
-Sao cậu lại khóc?
-Không có, mình có khóc đâu. Do...gió cứ thổi mạnh làm mình cay mắt ấy mà.- Cô dụi dụi hai mắt.
-Không đúng! Cậu không nói thì hậu quả của họ còn nặng hơn gấp ngàn lần đấy.- Anh buông lời đe dọa.
-Ơ...mọi người không làm gì sai với mình hết. Họ không có tội.- Cô lắc đầu.
-Mình đã nói với cậu thế nào? Những ai đã từng làm cậu khóc thì mình sẽ bắt họ phải khóc gấp mười lần.
-Phong, trong lúc này chỉ có mỗi mình cậu bên cạnh mình thôi.
Anh không trả lời, chỉ đặt lên trán cô nụ hôn nhẹ. Vũ Đằng xúc động, cô vươn tay ôm lấy anh. Tuy anh không phải là một người ấm áp, dịu dàng nhưng anh lại là người để đối phương có một dựa dẫm, đặt niềm tin vào anh.
-Lan Phong, mình...- Cô ấp úng.
-Có gì sao?- Anh nhướng mày.
-Mình...mình..."không được, không thể để cho cậu ấy biết"- Cô lắc đầu rồi cúi mặt xuống.
-Mình phải làm sao để cậu không hiện hữu trong tâm trí của mình đây?- Anh khẽ hỏi.
-Ơ...- Cô cứng hết cả miệng, không nói thành lời.
-Mình thừa nhận, mình đã yêu cậu rồi!
Vũ Đằng im bặt, cô chỉ chớp chớp mắt nhìn anh. Tim cô bây giờ cứ đập thình thịch chẳng chịu ngoan ngoãn nằm im một tí nào.
-Đó có phải là một lời tỏ tình không vậy?- Cô hỏi một cách ngây ngô.
-Thôi, bỏ qua đi.
Lan Phong lắc đầu. Ê mặt quá đi mất! Vũ Đằng cũng ngốc ghê, nói đến đấy rồi mà còn...
-À, còn việc của cậu thì đừng lo. Mình sẽ giải quyết hết.- Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
-Uhm, cảm ơn Phong!- Cô gật đầu rồi gục mặt xuống vai của anh.
...
*Cốc...Cốc...*
Vũ Đằng bước ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra thì cô thấy Tô Thảo đang đứng đấy. Vũ Đằng khẽ cười rồi nói.
-Mời cậu vào!
Tô Thảo gật đầu rồi vào trong. Vũ Đằng đóng cửa xong thì bước đến ngồi bên cạnh Tô Thảo. Tô Thảo vội nắm lấy tay của cô và cúi mặt xuống.
-Mình xin lỗi, mình không cố ý nói cậu lấy sợi dây chuyền của mình đâu. Nhưng mình không hiểu sao nó lại ở trong ví của cậu.
-Có gì đâu mà, chuyện đó mình cũng quên mất rồi. Mình cũng chẳng hiểu tại sao trong ví của mình lại có nó.- Vũ Đằng mỉm cười.
-À, Vũ Đằng thân với Lan Phong lắm à?- Tô Thảo nhíu mày.
-Đâu? Mình và Phong cũng chỉ là bạn bình thường thôi.- Mặt của Vũ Đằng đột nhiên đỏ ửng lên.
-Vậy sao? Mình cũng không dấu gì cậu, mình và Lan Phong là người.yêu.của.nhau!
Vũ Đằng mở to hai mắt, cô giận run cả người và lắp bắp.
-Là...thật sao?...
Lan Phong mở mắt, anh rời khỏi môi của Vũ Đằng. Tay vẫn ôm cô sát vào người. Vũ Đằng mím môi, cô cúi đầu xuống không dám nhìn anh. Lan Phong tựa cằm lên vai cô, hơi thở ấm áp của ang phả vào vai Vũ Đằng khiến cô chợt rùng mình.
-Cậu đã thích một người nào đó rồi, phải không?- Anh lên tiếng.
-Mình...mình không thích ai hết.- Cô lắc đầu, quay mặt lảng tránh.
- Vậy thì hãy tìm một người có thể mang lại cho cậu hạnh phúc thực sự.
Vũ Đằng im lặng, cô không nói thêm gì hết, chỉ lẳng lặng quan sát sắc mặt của anh. Lan Phong buông cô ra rồi quay lưng đi, trước lúc đó anh còn để lại cho cô một câu.
-Mình vẫn luôn ở phía sau cậu. Nếu Vũ Đằng phải chịu uất ức thì cứ tựa vào vai Phong.
Vũ Đằng như chết lặng, hơi ấm vừa bên cô đã biến mất. Những sự ngọt ngào cũng tiêu tan đi. Cô bất lực, như muốn ngã quỵ xuống. Có lẽ...anh chẳng hề thích cô.
Sau khi quay trở về thì Vũ Đằng thấy mọi người đều tập trung lại, bàn tán gì đó có vẻ quan trọng lắm.
-Tô Thảo, em đã tìm kỹ hết chưa?- Giáo viên chủ nhiệm ân cần hỏi.
-Em đã tìm hết rồi nhưng chẳng thấy ở đâu hết.- Tô Thảo ngồi trên ghế, khóc nấc lên.
-Em hãy nhớ lại xem, ngoài những chỗ em vừa kể thì em còn đến đâu nữa không?- Cô giáo nhíu mày.
-Dạ lúc sáng ngoài nhà hàng, phòng thay đồ thì...em đến...- Tô Thảo nghiêng đầu, cố nhớ ra.
-Đến đâu?- Cô giáo gấp rút hỏi.
-Dạ đến...a...phòng của Vũ Đằng!
-Phòng của Vũ Đằng?- Tất cả đồng thanh.
-Này, ý của cậu là Vũ Đằng lấy dây chuyền của cậu à?- Đức Hoàng bực bội gắt lên.
-A, không! Mình không có ý đó!- Tô Thảo lắc đầu.
-Xin lỗi, dù cậu có suy nghĩ hay không, có vu oan cho Vũ Đằng hay không thì mình cũng phải nói. Với gia thế của Vũ Đằng thì cậu ấy còn có thể mua cả cậu chứ đừng nói chi đến việc lấy sợi dây chuyền chẳng có giá trị gì như thế.- Khánh Dương nghiêm mặt.
-Mình biết chứ! Mình cũng không có nói là Vũ Đằng lấy.- Tô Thảo bật khóc như vừa bị oan ức.
-Thôi, chúng ta cũng phải tìm trong phòng của Vũ Đằng. Không có thêm một ý kiến nào hết.
Cô giáo vừa nói xong thì mọi người cùng lên phòng của Vũ Đằng.
Vũ Đằng lên sau, cô nhìn thấy có rất nhiều người ở trong phòng mình. Cô vào trong thì thấy Tô Thảo đang cầm sợi dây chuyền vàng, tay còn lại thì cầm chiếc ví của cô. Không gian bây giờ lại im thin thít. Vũ Đằng bước đến trước mặt Tô Thảo, cô nhíu mày khó hiểu. Giáo viên chủ nhiệm quay sang hỏi Vũ Đằng.
-Vũ Đằng, sợi dây chuyền của Tô Thảo sao lại ở trong ví của em?
Vũ Đằng mở to hai mắt. Có chuyện gì thế? Cái gì mà dây chuyền? Cái gì mà trong ví của cô? Vũ Đằng nhìn sang Hải Nam, Đức Hoàng và Khánh Dương thì thấy họ nhìn cô chằm chằm rồi lắc đầu.
Vũ Đằng rưng rưng hai mắt nhưng cô ráng để kềm lại, không để mình phải khóc trước mặt họ. Cô nhìn cô giáo nói bằng chất giọng mà mọi người đều tưởng chừng cô đã bỏ đi rồi_lạnh đến thấu xương.
-Em không biết!
Mọi người sững sờ, há hốc mồm nhìn cô. Vũ Đằng nuốt cơn giận xuống, cô tức đến run cả tay.
-Em không biết à? Nhưng rõ ràng nó trong ví của em mà.- Cô giáo nhíu mày chỉ tay vào bằng chứng.
-Em không biết, em hoàn toàn không biết một thứ gì cả.
-Thôi, chắc là có hiểu lầm gì rồi. Bỏ qua chuyện này đi cô.- Tô Thảo lay tay cô giáo.
Vũ Đằng mím môi, cô quay lưng chạy ra ngoài. Đến cửa, Đức Hoàng kéo tay cô lại. Vũ Đằng đưa mắt nhìn anh_ đôi mắt ánh lên bao nhiêu sự oan ức. Cô giật tay ra rồi chạy đi.
-Vũ Đằng! Vũ Đằng!- Khánh Dương gọi với theo.
Hải Nam bước đến thì thầm gì đó qua tai của cô giáo rồi cả hai cùng ra ngoài. Đức Hoàng không nói thêm gì hết và quay lưng đi. Khánh Dương cũng thế nhưng anh đã kịp nhìn thấy nụ cười nhếch môi khó hiểu của Tô Thảo. Anh quay đầu lại, bước đến bên Tô Thảo. Sau khi nghe anh nói gì đó thì sắc mặt của Tô Thảo liền tái mét. Cô bất động, trưng mắt nhìn bóng lưng của anh đang dần khuất.
...
Vũ Đằng ngồi trên bãi đá, cô bật khóc thật to. Chẳng một ai lên tiếng thanh minh giúp cô. Vũ Đằng co ro người lại, cô cúi mặt xuống. Hiện giờ cũng chẳng một ai đến tìm cô, chẳng một ai hỏi thăm cô dù chỉ một câu.
Bỗng nhiên có một người nào đó ngồi xuống bên cạnh Vũ Đằng. Cô ngước mắt nhìn thì thấy Lan Phong. Anh nhìn cô, đưa tay lau hai hàng nước mắt ấy rồi kéo đầu cô tựa vào vai mình.
-Sao cậu lại khóc?
-Không có, mình có khóc đâu. Do...gió cứ thổi mạnh làm mình cay mắt ấy mà.- Cô dụi dụi hai mắt.
-Không đúng! Cậu không nói thì hậu quả của họ còn nặng hơn gấp ngàn lần đấy.- Anh buông lời đe dọa.
-Ơ...mọi người không làm gì sai với mình hết. Họ không có tội.- Cô lắc đầu.
-Mình đã nói với cậu thế nào? Những ai đã từng làm cậu khóc thì mình sẽ bắt họ phải khóc gấp mười lần.
-Phong, trong lúc này chỉ có mỗi mình cậu bên cạnh mình thôi.
Anh không trả lời, chỉ đặt lên trán cô nụ hôn nhẹ. Vũ Đằng xúc động, cô vươn tay ôm lấy anh. Tuy anh không phải là một người ấm áp, dịu dàng nhưng anh lại là người để đối phương có một dựa dẫm, đặt niềm tin vào anh.
-Lan Phong, mình...- Cô ấp úng.
-Có gì sao?- Anh nhướng mày.
-Mình...mình..."không được, không thể để cho cậu ấy biết"- Cô lắc đầu rồi cúi mặt xuống.
-Mình phải làm sao để cậu không hiện hữu trong tâm trí của mình đây?- Anh khẽ hỏi.
-Ơ...- Cô cứng hết cả miệng, không nói thành lời.
-Mình thừa nhận, mình đã yêu cậu rồi!
Vũ Đằng im bặt, cô chỉ chớp chớp mắt nhìn anh. Tim cô bây giờ cứ đập thình thịch chẳng chịu ngoan ngoãn nằm im một tí nào.
-Đó có phải là một lời tỏ tình không vậy?- Cô hỏi một cách ngây ngô.
-Thôi, bỏ qua đi.
Lan Phong lắc đầu. Ê mặt quá đi mất! Vũ Đằng cũng ngốc ghê, nói đến đấy rồi mà còn...
-À, còn việc của cậu thì đừng lo. Mình sẽ giải quyết hết.- Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
-Uhm, cảm ơn Phong!- Cô gật đầu rồi gục mặt xuống vai của anh.
...
*Cốc...Cốc...*
Vũ Đằng bước ra mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra thì cô thấy Tô Thảo đang đứng đấy. Vũ Đằng khẽ cười rồi nói.
-Mời cậu vào!
Tô Thảo gật đầu rồi vào trong. Vũ Đằng đóng cửa xong thì bước đến ngồi bên cạnh Tô Thảo. Tô Thảo vội nắm lấy tay của cô và cúi mặt xuống.
-Mình xin lỗi, mình không cố ý nói cậu lấy sợi dây chuyền của mình đâu. Nhưng mình không hiểu sao nó lại ở trong ví của cậu.
-Có gì đâu mà, chuyện đó mình cũng quên mất rồi. Mình cũng chẳng hiểu tại sao trong ví của mình lại có nó.- Vũ Đằng mỉm cười.
-À, Vũ Đằng thân với Lan Phong lắm à?- Tô Thảo nhíu mày.
-Đâu? Mình và Phong cũng chỉ là bạn bình thường thôi.- Mặt của Vũ Đằng đột nhiên đỏ ửng lên.
-Vậy sao? Mình cũng không dấu gì cậu, mình và Lan Phong là người.yêu.của.nhau!
Vũ Đằng mở to hai mắt, cô giận run cả người và lắp bắp.
-Là...thật sao?...
/51
|