...3 năm sau...Vũ Đằng từ từ mở mắt, cô thấy trước mắt là một màu trắng bao phủ trên trời lẫn dưới đất. Cô nhíu mày, nhìn mọi thứ xung quanh. Tất cả như một trang giấy trắng trống trơn không có một cái gì hết.
Bỗng nhiên, từ xa xa có một con thỏ trắng đang nhảy đến. Có tia sáng gì đó, lóe lên làm cô cảm thấy chói. Vũ Đằng vội đưa tay lên che mắt của mình. Cô từ từ mở mắt ra, một cô gái với dáng người thanh tao, làn da trắng mịn và mái tóc dài màu vàng nhạt đang khẽ cười.
Cô ấy cong môi, nhẹ nhàng chào.
-Xin chào Vỹ Ái công chúa!
-Cô...biết tôi?- Vũ Đằng nhíu mày nghi hoặc.
-Cô còn nhớ con thỏ trắng mà cô ôm trên tay trước khi xuất hiện ở thế giới này không?
-Cô là ai? Tại sao lại biết?
-Tôi là Di Bối Bối, hiện thân của con thỏ đó.
-Vậy sao? Thế thì...cô tìm tôi có việc gì?
-Tôi muốn thông báo cho cô biết. Trong thời gian qua cô sống ở đây là do sai sót của tôi. Đáng lẽ ra là tôi đã đưa cô về thế giới của mình ngay khi cô tỉnh lại nhưng do phải chịu hình phạt của sư phụ cho nên thời gian cô ở đây bị đã bị trì hoãn. Và bây giờ là lúc thích hợp nhất để cô quay về.- Bối Bối vừa nói, vừa mĩm cười ám muội.
-Quay về? Nhưng làm sao để về?- Vũ Đằng mím môi.
-Rất đơn giản! Chỉ cần cô nói thân phận của mình cho người yêu cô nhất biết thì cô sẽ được quay về.
-Thế thì còn Lan Phong thì sao đây? Tôi không muốn xa anh ấy đâu.
-Tôi chỉ có thể nói với cô bấy nhiêu thôi nếu cô còn dây dưa ở đây thì người tên Lan Phong đó sẽ thay cô quay về kiếp trước.
Vừa nói xong, cô gái kia liền biến mất không thấy tăm hơi đâu cả.
Vũ Đằng lo lắng đan hai tay vào nhau. Có thật là sẽ như thế không? Nếu đúng như vậy thì cô phải làm sao đây?
-Không...không phải sự thật...không!!!
Vũ Đằng giật mình tỉnh giấc. Thì ra là mơ, chỉ là mơ thôi mà. Nhưng bây giờ cô đang rất sợ, thực sự rất sợ.
-Em sao thế?- Lan Phong ngồi dậy, anh nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của cô.
-Em...em...thấy ác mộng.
-Không sao, qua rồi! Nếu thấy mệt mỏi thì hãy tựa vào anh này.- Anh kéo đầu cô tựa vào lồng ngực.
Cả người cô run run, sắc mặt cũng trắng bệch. Cô vội ôm lấy anh thật chặt.
Lan Phong mĩm cười, anh hôn nhẹ lên trán và ôn tồn nói với cô.
-Được rồi, bây giờ thì ngủ nào. Sáng mai em còn phải đi học, còn anh lại phải họp với đối tác nữa.
-Em biết rồi!- Cô đưa tay lên dụi dụi mắt.
Lan Phong đặt Vũ Đằng xuống rồi nằm ngay cạnh cô. Anh đắp chăn lại cẩn thận và ôm lấy Vũ Đằng.
Vũ Đằng nằm trong vòng tay của anh và nghĩ ngợi. Chắc là mơ thôi, không có chuyện đó đâu.
...
Sáng sớm, Lan Phong điều khiển xe và đưa Vũ Đằng đến trường. Trên đường đi, anh nắm lấy tay của Vũ Đằng thì mới phát hiện chiếc nhẫn đính hôn mà cô đeo trên tay bỗng nhiên bay đi đâu mất một cách lạ lùng.
-Nhẫn của em đâu?
-A...ủa...nó...- Cô nhíu mày, cố nhớ ra.- À, lúc nãy đi tắm em sợ khi có xà phòng thì nó trơn ra rồi rớt mất cho nên đã gỡ ra và để quên trên bồn rửa tay luôn.
-Em đó, hậu đậu hết sức. Nó đây này!- Anh lấy một chiếc nhẫn trong túi ra.
-A...nó kìa!- Cô mừng rỡ.
-Tới trường em luôn rồi.- Anh ngừng xe lại trước ngôi trường đại học chuẩn quốc tế của thành phố.
Lan Phong cầm tay cô và đeo nhẫn vào. Khi đeo xong, anh hôn nhẹ lên đấy.
-Đeo nó tức là em đang ở bên anh. Nhìn nó tức là em đang nhớ anh. Còn trân trọng nó tức là em đang trân trọng tình yêu mà anh dành cho em.
Vũ Đằng bật cười, cô đưa tay bẹo má anh. Chưa bao giờ cô có những thái độ nào khác ngoài sự hạnh phúc khi bên cạnh anh.
Lan Phong được đà, kéo đầu cô và nhẹ hôn lên môi.
-Bao nhiêu lần rồi vẫn không né được anh.
-Anh dụ em!!!- Cô chu môi.
-Thì anh dụ đấy!- Anh nhướng mày.
-Em vào học đây.
-Tạm biệt em!
-Tạm biệt anh nha!
Vũ đằng xuống xe rồi vào trường. Lan Phong nhìn theo, khi nào thấy cô vào đến lớp học rồi thì mới cho xe chạy đi.
Lan Phong điều khiển xe đến tập đoàn AMOV. Sau khi đỗ xe vào bãi thì anh xuống xe và vào trong. Vừa đến sảnh của công ty, cô thư ký đã chờ đợi sẵn đưa cho anh một tệp báo cáo.
Vừa theo anh lên phòng họp, cô ấy vừa thông báo lịch làm việc trong ngày.
-Thưa chủ tịch, sau cuộc họp sáng nay thì vào lúc 11h30 ngài có lịch dùng bữa với ông Jane, Tổng đốc tập đoàn D.C, đến 13h ngài lại họp một cuộc họp về kinh tế do Liên doanh K.C mời làm khách mời. Lúc 15h30 ngài lại họp tiếp cuộc họp nội bộ với các bộ phận quan trọng của AMOV...
-Dừng!- Anh đưa tay lên, ra hiệu im lặng.- Cô hãy lượt bớt những cuộc họp không quan trọng cho tôi. Còn khách mời của K.C thì để phó Tổng đi. Và đây là lần cuối cùng tôi nói với cô: đừng bao giờ sắp xếp lịch vào lúc 12h-13h30 và 16h-18h, thời gian đó là thời gian để tôi đưa đón Vũ Đằng đi học, nhớ chưa?
-Vâng, tôi nhớ rồi ạ.
Lan Phong bước vào phòng họp. Vừa thấy anh, mọi người liền im lặng, không nói chuyện riêng với nhau nữa. Anh đảo mắt một vòng rồi bắt đầu cuộc họp.
...
Giờ giải lao giữa buổi, Vũ Đằng ra vườn hoa phía sau trường. Ngồi xuống dưới gốc cây, cô tựa đầu vào đấy.
-Hey, cô không định nói với người yêu của cô sao?
Vũ Đằng vội vàng nhìn xung quanh thì không thấy ai, cô ngỡ là ảo giác nên không để ý đến.
-Haiza, tôi ở trên này.
Vũ Đằng vội vàng nhìn lên cành cây trên đầu mình thì thấy cô gái trong giấc mơ hôm qua.
-Cô...cô...
-Tôi đã nói với cô rồi, nếu cô không nói ra thì anh ấy cũng sẽ rời xa cô thôi.
-Thế thì tôi phải làm sao?- Vũ Đằng nhíu mày.
-Làm sao à? Đường nào thì cô cũng phải xa cái người tên Lan Phong gì đó thôi.- Cô gái bĩu môi.
-Vậy tôi sẽ được bên anh ấy mấy ngày nữa?
-3 ngày!- Cô gái đáp gọn lỏn.- 3 ngày sau cô không nói ra thì anh ấy sẽ biến mất vĩnh viễn.
-Hả? Không thể nào đâu!
-Hoàn toàn có thể! Thôi tôi đi đây, à mà cô hãy giữ lấy cái này, nó có thể giúp cô đó.
Bối Bối nhảy phóc xuống và đưa cho cô cành hồng đỏ thắm.
-Nó giúp ít gì?
-Thì sinh mạng của Lan Phong phụ thuộc vào cô và những cánh hồng đấy. Nếu cánh cuối cùng rụng xuống là cô hiểu rồi đó nha.
Vũ Đằng cầm cành hồng, cô lo lắng đến nỗi cắn môi đến bậc máu. Bây giờ cô phải làm gì đây? Tại sao ngay lúc này lại bắt cô phải rời xa anh kia chứ?...
Bỗng nhiên, từ xa xa có một con thỏ trắng đang nhảy đến. Có tia sáng gì đó, lóe lên làm cô cảm thấy chói. Vũ Đằng vội đưa tay lên che mắt của mình. Cô từ từ mở mắt ra, một cô gái với dáng người thanh tao, làn da trắng mịn và mái tóc dài màu vàng nhạt đang khẽ cười.
Cô ấy cong môi, nhẹ nhàng chào.
-Xin chào Vỹ Ái công chúa!
-Cô...biết tôi?- Vũ Đằng nhíu mày nghi hoặc.
-Cô còn nhớ con thỏ trắng mà cô ôm trên tay trước khi xuất hiện ở thế giới này không?
-Cô là ai? Tại sao lại biết?
-Tôi là Di Bối Bối, hiện thân của con thỏ đó.
-Vậy sao? Thế thì...cô tìm tôi có việc gì?
-Tôi muốn thông báo cho cô biết. Trong thời gian qua cô sống ở đây là do sai sót của tôi. Đáng lẽ ra là tôi đã đưa cô về thế giới của mình ngay khi cô tỉnh lại nhưng do phải chịu hình phạt của sư phụ cho nên thời gian cô ở đây bị đã bị trì hoãn. Và bây giờ là lúc thích hợp nhất để cô quay về.- Bối Bối vừa nói, vừa mĩm cười ám muội.
-Quay về? Nhưng làm sao để về?- Vũ Đằng mím môi.
-Rất đơn giản! Chỉ cần cô nói thân phận của mình cho người yêu cô nhất biết thì cô sẽ được quay về.
-Thế thì còn Lan Phong thì sao đây? Tôi không muốn xa anh ấy đâu.
-Tôi chỉ có thể nói với cô bấy nhiêu thôi nếu cô còn dây dưa ở đây thì người tên Lan Phong đó sẽ thay cô quay về kiếp trước.
Vừa nói xong, cô gái kia liền biến mất không thấy tăm hơi đâu cả.
Vũ Đằng lo lắng đan hai tay vào nhau. Có thật là sẽ như thế không? Nếu đúng như vậy thì cô phải làm sao đây?
-Không...không phải sự thật...không!!!
Vũ Đằng giật mình tỉnh giấc. Thì ra là mơ, chỉ là mơ thôi mà. Nhưng bây giờ cô đang rất sợ, thực sự rất sợ.
-Em sao thế?- Lan Phong ngồi dậy, anh nhẹ nhàng ôm lấy bả vai của cô.
-Em...em...thấy ác mộng.
-Không sao, qua rồi! Nếu thấy mệt mỏi thì hãy tựa vào anh này.- Anh kéo đầu cô tựa vào lồng ngực.
Cả người cô run run, sắc mặt cũng trắng bệch. Cô vội ôm lấy anh thật chặt.
Lan Phong mĩm cười, anh hôn nhẹ lên trán và ôn tồn nói với cô.
-Được rồi, bây giờ thì ngủ nào. Sáng mai em còn phải đi học, còn anh lại phải họp với đối tác nữa.
-Em biết rồi!- Cô đưa tay lên dụi dụi mắt.
Lan Phong đặt Vũ Đằng xuống rồi nằm ngay cạnh cô. Anh đắp chăn lại cẩn thận và ôm lấy Vũ Đằng.
Vũ Đằng nằm trong vòng tay của anh và nghĩ ngợi. Chắc là mơ thôi, không có chuyện đó đâu.
...
Sáng sớm, Lan Phong điều khiển xe và đưa Vũ Đằng đến trường. Trên đường đi, anh nắm lấy tay của Vũ Đằng thì mới phát hiện chiếc nhẫn đính hôn mà cô đeo trên tay bỗng nhiên bay đi đâu mất một cách lạ lùng.
-Nhẫn của em đâu?
-A...ủa...nó...- Cô nhíu mày, cố nhớ ra.- À, lúc nãy đi tắm em sợ khi có xà phòng thì nó trơn ra rồi rớt mất cho nên đã gỡ ra và để quên trên bồn rửa tay luôn.
-Em đó, hậu đậu hết sức. Nó đây này!- Anh lấy một chiếc nhẫn trong túi ra.
-A...nó kìa!- Cô mừng rỡ.
-Tới trường em luôn rồi.- Anh ngừng xe lại trước ngôi trường đại học chuẩn quốc tế của thành phố.
Lan Phong cầm tay cô và đeo nhẫn vào. Khi đeo xong, anh hôn nhẹ lên đấy.
-Đeo nó tức là em đang ở bên anh. Nhìn nó tức là em đang nhớ anh. Còn trân trọng nó tức là em đang trân trọng tình yêu mà anh dành cho em.
Vũ Đằng bật cười, cô đưa tay bẹo má anh. Chưa bao giờ cô có những thái độ nào khác ngoài sự hạnh phúc khi bên cạnh anh.
Lan Phong được đà, kéo đầu cô và nhẹ hôn lên môi.
-Bao nhiêu lần rồi vẫn không né được anh.
-Anh dụ em!!!- Cô chu môi.
-Thì anh dụ đấy!- Anh nhướng mày.
-Em vào học đây.
-Tạm biệt em!
-Tạm biệt anh nha!
Vũ đằng xuống xe rồi vào trường. Lan Phong nhìn theo, khi nào thấy cô vào đến lớp học rồi thì mới cho xe chạy đi.
Lan Phong điều khiển xe đến tập đoàn AMOV. Sau khi đỗ xe vào bãi thì anh xuống xe và vào trong. Vừa đến sảnh của công ty, cô thư ký đã chờ đợi sẵn đưa cho anh một tệp báo cáo.
Vừa theo anh lên phòng họp, cô ấy vừa thông báo lịch làm việc trong ngày.
-Thưa chủ tịch, sau cuộc họp sáng nay thì vào lúc 11h30 ngài có lịch dùng bữa với ông Jane, Tổng đốc tập đoàn D.C, đến 13h ngài lại họp một cuộc họp về kinh tế do Liên doanh K.C mời làm khách mời. Lúc 15h30 ngài lại họp tiếp cuộc họp nội bộ với các bộ phận quan trọng của AMOV...
-Dừng!- Anh đưa tay lên, ra hiệu im lặng.- Cô hãy lượt bớt những cuộc họp không quan trọng cho tôi. Còn khách mời của K.C thì để phó Tổng đi. Và đây là lần cuối cùng tôi nói với cô: đừng bao giờ sắp xếp lịch vào lúc 12h-13h30 và 16h-18h, thời gian đó là thời gian để tôi đưa đón Vũ Đằng đi học, nhớ chưa?
-Vâng, tôi nhớ rồi ạ.
Lan Phong bước vào phòng họp. Vừa thấy anh, mọi người liền im lặng, không nói chuyện riêng với nhau nữa. Anh đảo mắt một vòng rồi bắt đầu cuộc họp.
...
Giờ giải lao giữa buổi, Vũ Đằng ra vườn hoa phía sau trường. Ngồi xuống dưới gốc cây, cô tựa đầu vào đấy.
-Hey, cô không định nói với người yêu của cô sao?
Vũ Đằng vội vàng nhìn xung quanh thì không thấy ai, cô ngỡ là ảo giác nên không để ý đến.
-Haiza, tôi ở trên này.
Vũ Đằng vội vàng nhìn lên cành cây trên đầu mình thì thấy cô gái trong giấc mơ hôm qua.
-Cô...cô...
-Tôi đã nói với cô rồi, nếu cô không nói ra thì anh ấy cũng sẽ rời xa cô thôi.
-Thế thì tôi phải làm sao?- Vũ Đằng nhíu mày.
-Làm sao à? Đường nào thì cô cũng phải xa cái người tên Lan Phong gì đó thôi.- Cô gái bĩu môi.
-Vậy tôi sẽ được bên anh ấy mấy ngày nữa?
-3 ngày!- Cô gái đáp gọn lỏn.- 3 ngày sau cô không nói ra thì anh ấy sẽ biến mất vĩnh viễn.
-Hả? Không thể nào đâu!
-Hoàn toàn có thể! Thôi tôi đi đây, à mà cô hãy giữ lấy cái này, nó có thể giúp cô đó.
Bối Bối nhảy phóc xuống và đưa cho cô cành hồng đỏ thắm.
-Nó giúp ít gì?
-Thì sinh mạng của Lan Phong phụ thuộc vào cô và những cánh hồng đấy. Nếu cánh cuối cùng rụng xuống là cô hiểu rồi đó nha.
Vũ Đằng cầm cành hồng, cô lo lắng đến nỗi cắn môi đến bậc máu. Bây giờ cô phải làm gì đây? Tại sao ngay lúc này lại bắt cô phải rời xa anh kia chứ?...
/51
|