Tối đến, Vỹ Ái ngồi bên chiếc bàn tròn trong Giao Uyển Phòng. Lúc này nàng chỉ biết nàng chỉ biết bầu bạn với Di Bối Bối cho mau trôi thời gian. Di Bối Bối nhìn nàng, nheo mắt.
-Ngươi định bao lâu sẽ trở về?
-Ta á? Ta sẽ quay về Đông Thuyên Quốc vào ngày mai.- Vỹ Ái bĩu môi.
-Sao lại là ngày mai? Ta vẫn muốn ở đây vui chơi a!!!- Di Bối Bối lắc đầu.
-Ngươi muốn ở đây vui chơi hay...muốn gần Hắc Phúc Bội?- Nàng nghi hoặc nhìn Di Bối.
-Ta nào có!!!- Di Bối hoảng hốt, cả gương mặt đỏ ửng lên.
-Xem ngươi kìa! Dáng vẻ như vậy mà còn chối.
-Ta nói thật mà.- Di Bối mếu máo.
-Thôi không chọc ngươi nữa. Dù sao thì sau này ngươi vẫn được gặp Hắc Phúc Bội mà.
-Lại tiếp tục?- Di Bối quắc mắt lườm nàng.
-Được rồi, không đùa nữa.- Vỹ Ái phì cười.
-Khoa Huyễn vẫn chưa đến à?
-Chưa, từ trưa đến bây giờ ta không thấy huynh ấy đâu cả.
-Có lẽ...- Di Bối đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.
-Ngươi đừng suy viễn lung tung.- Vỹ Ái liền dựng tóc gáy.
-Không suy nghĩ thì không suy nghĩ.
-Ta thấy Khoa Huyễn lúc này kì lạ lắm.
-Kì lạ thế nào?- Di Bối Bối nhíu mày.
-Huynh ấy như đang tránh mặt ta. Suốt tối hôm qua đến bây giờ chẳng thấy đâu.- Vỹ Ái thở dài.
-Thôi được rồi, ta nghĩ chắc có việc gì thôi. Ngươi đừng lo!
-Uhm, ta biết rồi. Thôi, ta đi thay y phục.
-Ờ, ngươi đi đi.
Vỹ Ái lắc đầu, gương mặt trở nên buồn bã. Nàng không nói gì nữa và đi vào trong thay y phục.
Lúc này có hai cung nữ do Khoa Lam Định ra Lệnh hầu cho Vỹ Ải đi vào. Một người bưng hộp nữ trang, một người bưng khay y phục đang trò chuyện với nhau như là đang cố ý cho Vỹ Ái nghe thấy.
-Ngươi biết không, sáng nay ta nhìn thấy Đại Thái Tử đi cùng Loan Cát tiểu thư đến Bộ Ngưng Các.- Cung nữ bưng hộp trang sức nói.
-Vậy sao? Có khi nào Loan Cát tiểu thư sẽ là...Thái Tử Phi tương lai không?- Cung nữ bưng khay y phục ngạc nhiên.
-Ta nghĩ có lẽ vậy, vả lại Thái Tử rất vui, tâm tình cực tốt. Chắc Hoàng Thượng đã bang hỷ sự.- Cung nữ bưng hộp trang sức vừa đưa mắt khẽ liếc nhìn phía sau tấm rèm.
-Loan Cát tiểu thư vừa đẹp người, lại đẹp nết. Chắc chắn sẽ được chọn rồi.- Cung nữ bưng khay y phục đặt lên bàn.- Ta thấy Loan Cát rất thích hợp.
-Mà nói chuyện nãy giờ ta không để ý. Vỹ Ái công chúa đâu rồi?- Cung nữ bưng hộp trang sức đặt lên bàn trang điểm.- Sao có con thỏ này thôi vậy?
Di Bối Bối nghe nhắc đến mình thì ngay lập tức quắc mắt nhìn cả hai. Tiểu Ngọc (cung nữ bưng khay y phục) vì thế mà giật mình.
-A, ngươi lườm ta.
Vỹ Ái đứng bên trong, nàng nghe tất cả những gì họ nói. Và không biết từ bao giờ cả gương mặt của nàng lại ướt đẫm vì nước mắt. Khi nghe Tiểu Ngọc nhắc đến mình, nàng nhanh chóng lau nước mắt rồi bước ra.
-Di Bối Bối, ngươi không được vô lễ.
-Nô tỳ tham kiến công chúa.- Tiểu Ngọc và Tiểu Nghi vội hành lễ.
-Ta miễn lễ! Các ngươi đến đây có việc gì?
-Thưa công chúa, Thái Tử sai nô tỳ mang y phục và nữ trang đến cho công chúa thay để tham dự ngày Hội Hoa Đăng.- Tiểu Nghi kính cẩn nói.
-Phiền các ngươi quá! Các ngươi nói với Thái Tử ta sẽ không đến. Ta có đến đó thì cũng chỉ bằng thừa thôi.- Nàng ngồi xuống và rót trà ra chiếc tách nhỏ.
-Sao được ạ? Công chúa không đến chắc chắn nô tỳ sẽ bị khiển trách.- Tiểu Ngọc nhìn Tiểu Nghi đầy lo lắng.
-Đúng vậy ạ! Công chúa đến đi, để nô tỳ giúp công chúa thay y phục và trang điểm lại.- Tiểu Nghi vừa đến bàn trang điểm thì Vỹ Ái liền ngăn lại.
-Không cần đâu, ta sẽ không đến. Các ngươi lui đi.
-Vậy thì nô tỳ xin phép lui.- Tiểu nghi và Tiểu Ngọc khấu đầu rồi ra ngoài.
Vỹ Ái đi đến, vừa định đóng cửa thì lại nghe họ nói tiếp.
-Tối nay nếu Thái Tử cùng Loan Cát tiểu thư đốt đèn thì chắc lãng mạn lắm.- Tiểu Ngọc phấn khởi.
-Ta cũng nghĩ vậy!
Vỹ Ái tức giận đến nỗi tay chân run rẩy, nàng đóng sầm cửa lại. Đi đến bàn trang điểm, nàng lấy y phục rồi đi thay.
-Ngươi sẽ đi sao?- Di Bối Bối hỏi.
-Ta phải đến để xem huynh ấy ăn nói như thế nào với ta.
-Tùy thuộc vào ngươi thôi! Với lại đời con gái của ngươi...tóm lại là không thể cho qua được. Thân phận của ngươi không phải tầm thường, nếu như Khoa Huyễn không cầu thân, chuyện này lỡ vỡ ra thì cả Đông Thuyên Quốc không biết phải bỏ mặt ở đâu nữa.
-Ta hiểu, hôm nay ta sẽ làm cho ra lẽ. Nếu sự thật là vậy thì ta sẽ quay về Đông Thuyên Quốc, mãi mãi sẽ tuyệt giao với Viên Thông.
-Ta nghĩ, sau này...ngươi sẽ khó sống đây.
Vỹ Ái ra ngoài, nàng đến bàn trang điểm đeo hoa tai, dây chuyền, trâm...tất cả những gì mang đến nàng đều sử dụng cả. Sau khi tất cả xong hết thì nàng quay sang nói với Di Bối Bối.
-Ta sẽ gọi người đến mang ngươi đến Hội chơi cùng.
-Được thôi, ta chờ ngươi. Phải cố lên!
Nàng mỉm cười nhẹ rồi ra ngoài.
Tiểu Ngọc và Tiểu Nghi đứng cách đó không xa, khi thấy Vỹ Ái ra ngoài và khoát trên người y phục lộng lẫy và trang sức do mình mang đến thì cả hai nhìn nhau thích thú rồi đập tay.
-Kế hoạch thành công tốt đẹp.
...
Vỹ Ái đi đến nơi tổ chức Hội Hoa Đăng. Nàng nhìn xung quanh, tìm mãi tìm mãi vẫn không thấy Khoa Huyễn đâu cả. Theo quáng tính của mình, nàng đi đến Nghịch Lâm Trì. Vỹ Ái tức đến nỗi nuốt không trôi. Khoa Huyễn xem nàng là gì chứ? Một món đồ chơi không có giá trị hay sao? Thời gian qua nàng vẫn không chiếm một vị trí nào trong tim chàng sao? Dù một nơi nhỏ nhoi thôi. Vừa suy nghĩ, hai hàng nước mắt của nàng vừa lăn dài bên má. Quả thực có lẽ đối với chàng, nàng không là gì cả.
Bỗng nhiên, trước mắt Vỹ Ái là một lối đi, hai bên được thắp đầy nến, toả ra một thứ ánh sáng mờ ảo. Trên mặt hồ thì được thả rất nhiều hoa sen đang tỏa sáng. Khung cảnh lúc này rất hữu tình.
Chợt, có rất nhiều Thái Giám và Cung Nữ trên tay cầm đèn lồng đi đến đứng hai bên lối đi và hành lễ.
-Tham kiến Vỹ Ái công chúa.
-A...ta...ta miễn lễ.- Vỹ Ái quá đỗi ngạc nhiên, nói không nên lời.
-Mời công chúa!
Vỹ Ái đi theo lối ấy đến khi đến Tự Tình Các và...nàng thấy Khoa Huyễn đang ở đó và chờ đợi. Khoa Huyễn quay lại, thấy nàng đến, chàng liền mỉm cười.
-Vỹ Ái, muội đến rồi.
-Khoa Huyễn, đây là...
Khoa Huyễn đưa ngón trỏ lên môi, ra ý cho nàng im lặng.
*Bốp...Bốp*
Chàng vừa vỗ tay hai cái thì trên trời có rất nhiều pháo hoa bắn lên tung tóe. Khoa Huyền đi đến, ôm lấy nàng từ phía sau và thì thầm.
-Tất cả những gì huynh làm hôm nay đều dành cho muội. Những chuyện Tiểu Hgọc và Tiểu Nghi nói đều do ta sai bảo cả, đó chỉ làm nàng thêm bất ngờ thôi.
-Khoa Huyễn!- Nàng nắm tay chàng và siết chặt, cứ như chứng minh có phải là một giấc mơ không.
Khoa Huyễn tựa cằm lên vai nàng, cả hai cùng ngắm pháo hoa. Chưa bao giờ Vỹ Ái lại thấy ấm áp như lúc này. Nàng mỉm cười, càng siết chặt tay Khoa Huyễn. Sau khi pháo hoa kết thúc, nàng liền quay lại ôm lấy Khoa Huyễn và vỡ òa ra như một đứa trẻ.
-Huynh ác lắm, huynh có biết muội đã lo lắng, muội sợ hãi như thế nào không? Nếu như huynh ở bên Loan Cát không cần muội nữa thì muội biết sống sao đây? Huynh có nghĩ đến không?
-Huynh xin lỗi, từ đêm qua đến bây giờ huynh muốn dành cho muội sự bất ngờ nên đã ở đây chuẩn bị, không dám rời nửa bước.- Khoa Huyễn ôm chặt Vỹ Ái, nhìn nàng khóc chàng không khỏi đau lòng.
-Huynh không bỏ mặc muội chứ!?
-Huynh không bỏ mặc muội, càng không muốn xa muội, một giây một phút cũng không hề.
-Muội tin huynh!
Khoa Huyễn hôn nhẹ lên môi nàng. Nữ tử ngốc này, cứ làm chàng xiêu lòng, yêu mãi không thôi. Vỹ Ái nhắm chặt hai mắt, hai tay cũng siết lấy uy bào của Khoa Huyễn. Không hiểu sao sau hôm đó, nàng lại sợ Khoa Huyễn sẽ rời đi, sẽ không cần nàng nữa.
Khoa Huyễn đưa Vỹ Ái đi đến bồ hồ_nơi có một con thuyền nhỏ ở đó. Chàng bước lên thuyền, song thì dìu Vỹ Ái lên. Hai người vào bên trong, ngồi ngắm đèn thiên đăng đang tỏa sáng lung linh trên mặt nước. Bên ngoài quân lính hiểu ý nên chèo chậm rãi, tạo thêm bầu không khi lãng mạn bao trùm xung quanh.
Vỹ Ái tựa vào lòng Khoa Huyễn, tay thì cứ nắm chặt tay chàng như là buông ra thì chàng liền chạy mất. Khoa Huyễn tựa cằm lên vai nàng, đôi môi thì mấp máy, thì thầm bên tai.
-Vỹ Ái, muội sinh ra là để gã cho huynh. Muội nhất quyết không được xiêu lòng với nam nhân khác đâu đấy.
-Câu này muội phải nói mới đúng. Muội sợ huynh sẽ để ý một nữ nhân khác kìa.- Nàng chu môi nói.
-Không hề! Huynh chỉ nhìn muội, không để ý ai cả.
-Sao huynh biết được chứ? Nhỡ muội sau này già nua, xấu xí đi thì huynh sẽ ban cho muội Lãnh Cung để tịnh dưỡng cho xem.
-Ngốc quá! Huynh cấm muội nói những câu như thế này. Nếu có tuyển thê thiếp thì trong mắt huynh, muội vẫn là nữ tử mà huynh thương yêu, chiều chuộng nhất.
-Muội biết rồi!- Nàng phúng phính hai má.- Muội không dám nói nữa đâu!!!
-Vỹ Ái ngoan!- Chàng cúi xuống, hôn nhẹ bên má nàng.- Vỹ Ái, gã cho huynh!!!
Vỹ Ái đỏ ửng mặt, nàng dụi đầu, úp mặt và ngực chàng.
-Muội chịu a!!!
Khoa Huyễn mỉm cười đặt Vỹ Ái nằm xuống, thân ảnh cao lớn che khuất đi cơ thể nhỏ bé của nàng và chàng áp môi, hôn lên đôi môi bé xíu, đỏ mọng ấy.
...
Sau khi ngắm Thiên Đăng, Khoa Huyễn đưa Vỹ Ái về Giao Uyển Phòng. Vừa đi cả hai vừa trò chuyện rất vui.
-Khoa Huyễn huynh xem này!- Vỹ Ái chỉ tay về phía bông hoa đỏ rực tuyệt đẹp.
-Đó là hoa Ngọc Kỳ Sương, ban ngày màu trắng, đến tối lại chuyển sang đỏ. Có công dụng rất tốt trong việc dưỡng dung nhan.
-Vậy à? Thảo nào muội thấy nó là lạ.
Cùng lúc đó hai người cũng vừa đến Giao Uển Phòng. Vỹ Ái mỉm cười tít mẳt.
-Muội cảm ơn huynh nhiều lắm!
-Sao muội khách khí vậy? Thôi vào nghỉ ngơi đi trễ rồi.
-Vậy muội vào đây, tạm biệt huynh.
Vỹ Ái vừa quay vào trong thì Khoa Huyễn nghe được tiếng động lạ, chàng vội ôm lấy Vỹ Ái.
-Tiểu Ái! Nguy hiểm, coi chừng.
*Lạch cạch...Lạch Cạch...*
Tiếng của mũi tên bay tứ tung, không ngừng. Khoa Huyễn lo cho an nguy của nàng nên vội đưa nàng vào phòng.
*Hự...*
Khoa Huyễn bất động, hai mẳt mở to, đôi tay vẫn còn ôm Vỹ Ái thật chặt.
-Tiểu Ái...đừng lo...có...có huynh rồi!- Khoa Huyễn nói đứt quãng.
-Khoa Huyễn! Huynh không sao chứ???- Vỹ Ái hét toáng lên.
-Huynh...huynh không sao!- Khoa Huyễn ngã quỵ xuống.
Bên ngoài liền không nghe tiếng mũi tên nữa. Có lẽ đã trúng được mục tiêu nên bây giờ tẩu thoát. Vỹ Ái ôm lấy đầu Khoa Huyễn, nước mắt của nàng giàn ra hai bên. Hiện tại nàng không biết phải nên làm gì chỉ biết khóc nất lên và kêu cứu.
-Người đâu! Có thích khách!...hức...Người đâu! Đông Cung...Đông Cung Đại Thái Tử bị hành thích!...
-Ngươi định bao lâu sẽ trở về?
-Ta á? Ta sẽ quay về Đông Thuyên Quốc vào ngày mai.- Vỹ Ái bĩu môi.
-Sao lại là ngày mai? Ta vẫn muốn ở đây vui chơi a!!!- Di Bối Bối lắc đầu.
-Ngươi muốn ở đây vui chơi hay...muốn gần Hắc Phúc Bội?- Nàng nghi hoặc nhìn Di Bối.
-Ta nào có!!!- Di Bối hoảng hốt, cả gương mặt đỏ ửng lên.
-Xem ngươi kìa! Dáng vẻ như vậy mà còn chối.
-Ta nói thật mà.- Di Bối mếu máo.
-Thôi không chọc ngươi nữa. Dù sao thì sau này ngươi vẫn được gặp Hắc Phúc Bội mà.
-Lại tiếp tục?- Di Bối quắc mắt lườm nàng.
-Được rồi, không đùa nữa.- Vỹ Ái phì cười.
-Khoa Huyễn vẫn chưa đến à?
-Chưa, từ trưa đến bây giờ ta không thấy huynh ấy đâu cả.
-Có lẽ...- Di Bối đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.
-Ngươi đừng suy viễn lung tung.- Vỹ Ái liền dựng tóc gáy.
-Không suy nghĩ thì không suy nghĩ.
-Ta thấy Khoa Huyễn lúc này kì lạ lắm.
-Kì lạ thế nào?- Di Bối Bối nhíu mày.
-Huynh ấy như đang tránh mặt ta. Suốt tối hôm qua đến bây giờ chẳng thấy đâu.- Vỹ Ái thở dài.
-Thôi được rồi, ta nghĩ chắc có việc gì thôi. Ngươi đừng lo!
-Uhm, ta biết rồi. Thôi, ta đi thay y phục.
-Ờ, ngươi đi đi.
Vỹ Ái lắc đầu, gương mặt trở nên buồn bã. Nàng không nói gì nữa và đi vào trong thay y phục.
Lúc này có hai cung nữ do Khoa Lam Định ra Lệnh hầu cho Vỹ Ải đi vào. Một người bưng hộp nữ trang, một người bưng khay y phục đang trò chuyện với nhau như là đang cố ý cho Vỹ Ái nghe thấy.
-Ngươi biết không, sáng nay ta nhìn thấy Đại Thái Tử đi cùng Loan Cát tiểu thư đến Bộ Ngưng Các.- Cung nữ bưng hộp trang sức nói.
-Vậy sao? Có khi nào Loan Cát tiểu thư sẽ là...Thái Tử Phi tương lai không?- Cung nữ bưng khay y phục ngạc nhiên.
-Ta nghĩ có lẽ vậy, vả lại Thái Tử rất vui, tâm tình cực tốt. Chắc Hoàng Thượng đã bang hỷ sự.- Cung nữ bưng hộp trang sức vừa đưa mắt khẽ liếc nhìn phía sau tấm rèm.
-Loan Cát tiểu thư vừa đẹp người, lại đẹp nết. Chắc chắn sẽ được chọn rồi.- Cung nữ bưng khay y phục đặt lên bàn.- Ta thấy Loan Cát rất thích hợp.
-Mà nói chuyện nãy giờ ta không để ý. Vỹ Ái công chúa đâu rồi?- Cung nữ bưng hộp trang sức đặt lên bàn trang điểm.- Sao có con thỏ này thôi vậy?
Di Bối Bối nghe nhắc đến mình thì ngay lập tức quắc mắt nhìn cả hai. Tiểu Ngọc (cung nữ bưng khay y phục) vì thế mà giật mình.
-A, ngươi lườm ta.
Vỹ Ái đứng bên trong, nàng nghe tất cả những gì họ nói. Và không biết từ bao giờ cả gương mặt của nàng lại ướt đẫm vì nước mắt. Khi nghe Tiểu Ngọc nhắc đến mình, nàng nhanh chóng lau nước mắt rồi bước ra.
-Di Bối Bối, ngươi không được vô lễ.
-Nô tỳ tham kiến công chúa.- Tiểu Ngọc và Tiểu Nghi vội hành lễ.
-Ta miễn lễ! Các ngươi đến đây có việc gì?
-Thưa công chúa, Thái Tử sai nô tỳ mang y phục và nữ trang đến cho công chúa thay để tham dự ngày Hội Hoa Đăng.- Tiểu Nghi kính cẩn nói.
-Phiền các ngươi quá! Các ngươi nói với Thái Tử ta sẽ không đến. Ta có đến đó thì cũng chỉ bằng thừa thôi.- Nàng ngồi xuống và rót trà ra chiếc tách nhỏ.
-Sao được ạ? Công chúa không đến chắc chắn nô tỳ sẽ bị khiển trách.- Tiểu Ngọc nhìn Tiểu Nghi đầy lo lắng.
-Đúng vậy ạ! Công chúa đến đi, để nô tỳ giúp công chúa thay y phục và trang điểm lại.- Tiểu Nghi vừa đến bàn trang điểm thì Vỹ Ái liền ngăn lại.
-Không cần đâu, ta sẽ không đến. Các ngươi lui đi.
-Vậy thì nô tỳ xin phép lui.- Tiểu nghi và Tiểu Ngọc khấu đầu rồi ra ngoài.
Vỹ Ái đi đến, vừa định đóng cửa thì lại nghe họ nói tiếp.
-Tối nay nếu Thái Tử cùng Loan Cát tiểu thư đốt đèn thì chắc lãng mạn lắm.- Tiểu Ngọc phấn khởi.
-Ta cũng nghĩ vậy!
Vỹ Ái tức giận đến nỗi tay chân run rẩy, nàng đóng sầm cửa lại. Đi đến bàn trang điểm, nàng lấy y phục rồi đi thay.
-Ngươi sẽ đi sao?- Di Bối Bối hỏi.
-Ta phải đến để xem huynh ấy ăn nói như thế nào với ta.
-Tùy thuộc vào ngươi thôi! Với lại đời con gái của ngươi...tóm lại là không thể cho qua được. Thân phận của ngươi không phải tầm thường, nếu như Khoa Huyễn không cầu thân, chuyện này lỡ vỡ ra thì cả Đông Thuyên Quốc không biết phải bỏ mặt ở đâu nữa.
-Ta hiểu, hôm nay ta sẽ làm cho ra lẽ. Nếu sự thật là vậy thì ta sẽ quay về Đông Thuyên Quốc, mãi mãi sẽ tuyệt giao với Viên Thông.
-Ta nghĩ, sau này...ngươi sẽ khó sống đây.
Vỹ Ái ra ngoài, nàng đến bàn trang điểm đeo hoa tai, dây chuyền, trâm...tất cả những gì mang đến nàng đều sử dụng cả. Sau khi tất cả xong hết thì nàng quay sang nói với Di Bối Bối.
-Ta sẽ gọi người đến mang ngươi đến Hội chơi cùng.
-Được thôi, ta chờ ngươi. Phải cố lên!
Nàng mỉm cười nhẹ rồi ra ngoài.
Tiểu Ngọc và Tiểu Nghi đứng cách đó không xa, khi thấy Vỹ Ái ra ngoài và khoát trên người y phục lộng lẫy và trang sức do mình mang đến thì cả hai nhìn nhau thích thú rồi đập tay.
-Kế hoạch thành công tốt đẹp.
...
Vỹ Ái đi đến nơi tổ chức Hội Hoa Đăng. Nàng nhìn xung quanh, tìm mãi tìm mãi vẫn không thấy Khoa Huyễn đâu cả. Theo quáng tính của mình, nàng đi đến Nghịch Lâm Trì. Vỹ Ái tức đến nỗi nuốt không trôi. Khoa Huyễn xem nàng là gì chứ? Một món đồ chơi không có giá trị hay sao? Thời gian qua nàng vẫn không chiếm một vị trí nào trong tim chàng sao? Dù một nơi nhỏ nhoi thôi. Vừa suy nghĩ, hai hàng nước mắt của nàng vừa lăn dài bên má. Quả thực có lẽ đối với chàng, nàng không là gì cả.
Bỗng nhiên, trước mắt Vỹ Ái là một lối đi, hai bên được thắp đầy nến, toả ra một thứ ánh sáng mờ ảo. Trên mặt hồ thì được thả rất nhiều hoa sen đang tỏa sáng. Khung cảnh lúc này rất hữu tình.
Chợt, có rất nhiều Thái Giám và Cung Nữ trên tay cầm đèn lồng đi đến đứng hai bên lối đi và hành lễ.
-Tham kiến Vỹ Ái công chúa.
-A...ta...ta miễn lễ.- Vỹ Ái quá đỗi ngạc nhiên, nói không nên lời.
-Mời công chúa!
Vỹ Ái đi theo lối ấy đến khi đến Tự Tình Các và...nàng thấy Khoa Huyễn đang ở đó và chờ đợi. Khoa Huyễn quay lại, thấy nàng đến, chàng liền mỉm cười.
-Vỹ Ái, muội đến rồi.
-Khoa Huyễn, đây là...
Khoa Huyễn đưa ngón trỏ lên môi, ra ý cho nàng im lặng.
*Bốp...Bốp*
Chàng vừa vỗ tay hai cái thì trên trời có rất nhiều pháo hoa bắn lên tung tóe. Khoa Huyền đi đến, ôm lấy nàng từ phía sau và thì thầm.
-Tất cả những gì huynh làm hôm nay đều dành cho muội. Những chuyện Tiểu Hgọc và Tiểu Nghi nói đều do ta sai bảo cả, đó chỉ làm nàng thêm bất ngờ thôi.
-Khoa Huyễn!- Nàng nắm tay chàng và siết chặt, cứ như chứng minh có phải là một giấc mơ không.
Khoa Huyễn tựa cằm lên vai nàng, cả hai cùng ngắm pháo hoa. Chưa bao giờ Vỹ Ái lại thấy ấm áp như lúc này. Nàng mỉm cười, càng siết chặt tay Khoa Huyễn. Sau khi pháo hoa kết thúc, nàng liền quay lại ôm lấy Khoa Huyễn và vỡ òa ra như một đứa trẻ.
-Huynh ác lắm, huynh có biết muội đã lo lắng, muội sợ hãi như thế nào không? Nếu như huynh ở bên Loan Cát không cần muội nữa thì muội biết sống sao đây? Huynh có nghĩ đến không?
-Huynh xin lỗi, từ đêm qua đến bây giờ huynh muốn dành cho muội sự bất ngờ nên đã ở đây chuẩn bị, không dám rời nửa bước.- Khoa Huyễn ôm chặt Vỹ Ái, nhìn nàng khóc chàng không khỏi đau lòng.
-Huynh không bỏ mặc muội chứ!?
-Huynh không bỏ mặc muội, càng không muốn xa muội, một giây một phút cũng không hề.
-Muội tin huynh!
Khoa Huyễn hôn nhẹ lên môi nàng. Nữ tử ngốc này, cứ làm chàng xiêu lòng, yêu mãi không thôi. Vỹ Ái nhắm chặt hai mắt, hai tay cũng siết lấy uy bào của Khoa Huyễn. Không hiểu sao sau hôm đó, nàng lại sợ Khoa Huyễn sẽ rời đi, sẽ không cần nàng nữa.
Khoa Huyễn đưa Vỹ Ái đi đến bồ hồ_nơi có một con thuyền nhỏ ở đó. Chàng bước lên thuyền, song thì dìu Vỹ Ái lên. Hai người vào bên trong, ngồi ngắm đèn thiên đăng đang tỏa sáng lung linh trên mặt nước. Bên ngoài quân lính hiểu ý nên chèo chậm rãi, tạo thêm bầu không khi lãng mạn bao trùm xung quanh.
Vỹ Ái tựa vào lòng Khoa Huyễn, tay thì cứ nắm chặt tay chàng như là buông ra thì chàng liền chạy mất. Khoa Huyễn tựa cằm lên vai nàng, đôi môi thì mấp máy, thì thầm bên tai.
-Vỹ Ái, muội sinh ra là để gã cho huynh. Muội nhất quyết không được xiêu lòng với nam nhân khác đâu đấy.
-Câu này muội phải nói mới đúng. Muội sợ huynh sẽ để ý một nữ nhân khác kìa.- Nàng chu môi nói.
-Không hề! Huynh chỉ nhìn muội, không để ý ai cả.
-Sao huynh biết được chứ? Nhỡ muội sau này già nua, xấu xí đi thì huynh sẽ ban cho muội Lãnh Cung để tịnh dưỡng cho xem.
-Ngốc quá! Huynh cấm muội nói những câu như thế này. Nếu có tuyển thê thiếp thì trong mắt huynh, muội vẫn là nữ tử mà huynh thương yêu, chiều chuộng nhất.
-Muội biết rồi!- Nàng phúng phính hai má.- Muội không dám nói nữa đâu!!!
-Vỹ Ái ngoan!- Chàng cúi xuống, hôn nhẹ bên má nàng.- Vỹ Ái, gã cho huynh!!!
Vỹ Ái đỏ ửng mặt, nàng dụi đầu, úp mặt và ngực chàng.
-Muội chịu a!!!
Khoa Huyễn mỉm cười đặt Vỹ Ái nằm xuống, thân ảnh cao lớn che khuất đi cơ thể nhỏ bé của nàng và chàng áp môi, hôn lên đôi môi bé xíu, đỏ mọng ấy.
...
Sau khi ngắm Thiên Đăng, Khoa Huyễn đưa Vỹ Ái về Giao Uyển Phòng. Vừa đi cả hai vừa trò chuyện rất vui.
-Khoa Huyễn huynh xem này!- Vỹ Ái chỉ tay về phía bông hoa đỏ rực tuyệt đẹp.
-Đó là hoa Ngọc Kỳ Sương, ban ngày màu trắng, đến tối lại chuyển sang đỏ. Có công dụng rất tốt trong việc dưỡng dung nhan.
-Vậy à? Thảo nào muội thấy nó là lạ.
Cùng lúc đó hai người cũng vừa đến Giao Uển Phòng. Vỹ Ái mỉm cười tít mẳt.
-Muội cảm ơn huynh nhiều lắm!
-Sao muội khách khí vậy? Thôi vào nghỉ ngơi đi trễ rồi.
-Vậy muội vào đây, tạm biệt huynh.
Vỹ Ái vừa quay vào trong thì Khoa Huyễn nghe được tiếng động lạ, chàng vội ôm lấy Vỹ Ái.
-Tiểu Ái! Nguy hiểm, coi chừng.
*Lạch cạch...Lạch Cạch...*
Tiếng của mũi tên bay tứ tung, không ngừng. Khoa Huyễn lo cho an nguy của nàng nên vội đưa nàng vào phòng.
*Hự...*
Khoa Huyễn bất động, hai mẳt mở to, đôi tay vẫn còn ôm Vỹ Ái thật chặt.
-Tiểu Ái...đừng lo...có...có huynh rồi!- Khoa Huyễn nói đứt quãng.
-Khoa Huyễn! Huynh không sao chứ???- Vỹ Ái hét toáng lên.
-Huynh...huynh không sao!- Khoa Huyễn ngã quỵ xuống.
Bên ngoài liền không nghe tiếng mũi tên nữa. Có lẽ đã trúng được mục tiêu nên bây giờ tẩu thoát. Vỹ Ái ôm lấy đầu Khoa Huyễn, nước mắt của nàng giàn ra hai bên. Hiện tại nàng không biết phải nên làm gì chỉ biết khóc nất lên và kêu cứu.
-Người đâu! Có thích khách!...hức...Người đâu! Đông Cung...Đông Cung Đại Thái Tử bị hành thích!...
/51
|