Bỗng nhiên, cô ta cười lên, cưới đến mức khiến cho Thiên Tinh Tinh cảm thấy rằng cô ta chính là một con quỷ, nữ quỷ.
Người phụ nữ tóc vàng buông Thiên Tinh Tinh ra, đứng dậy, đi tới cửa, nhận lấy một cái hòm từ trong tay người vệ sĩ đứng ở phía sau. Không biết bên trong đựng cái gì, thế nhưng Thiên Tinh Tinh biết, lần này cô chết chắc rồi. Chỉ là chết cũng tốt, rốt cuộc cũng không phải khổ sở như vậy nữa.
Người phụ nữ tóc vàng làm sao không biết suy nghĩ của Thiên Tinh Tinh, cô ta lạnh lùng cười, nói "Tôi sẽ không để cho cô chết nhanh như vậy đâu, cô yên tâm đi." Nói xong, cô ta vô cùng khoái chí đem con thằn lằn từ trong hòm thả ra, quay lưng lại nói với tên vệ sĩ:
"Trông chừng cô ta, không được để cô ta chết đi, cho thằn lằn bảo bối của tôi ăn no xong rồi thôi, hẳn là . . . . Một cánh tay? hay là cả hai cánh tay?" Nói xong, đạp giày cao gót 'cộp cộp cộp' rời đi. Giả bộ mắt điếc tai ngơ đối với âm thanh gần kề cái chết của Thiên Tinh Tinh ở phía sau.
Biệt thự Hạ gia.
Quản gia vội vàng đi vào thư phòng, nhìn lên nữ chủ nhân giống như nữ vương ở trước mặt này, cung kính nói "Phu nhân, tiểu thư ở Lãnh gia được thiếu gia vỗ về đã không còn vấn đề gì đáng lo, có phải nên đón tiểu thư về nhà?"
Tạ Mẫn nhếch môi "Khi nào rảnh rỗi rồi hãng nói."
"Vâng, vậy còn. . . người của Thiên gia?" Quản gia nghe xong mà đổ mồ hôi hột, nói thật, ông rất nhớ tiểu thư bướng bỉnh của mình.
Con ngươi hồng tím của Hạ Du Huyên chính là di truyền từ mẹ mình, con ngươi hồng tím của Tạ Mẫn loé ra một một tia sáng rét lạnh, vung tay lên "Nèm vào trong hồ cá mập trắng, bảo bối cá mập trắng của chúng ta hẳn là đói rồi."
Quản gia gật đầu, quả nhiên tính cách giống hệt lão gia. Rời khỏi thư phòng.
Nếu nói về cá mập trắng, so với ngục giam dưới lòng đất còn đáng sợ hơn rất nhiều. đó là địa bàn chiếm giữ của đại mẫu hắc đạo, bên trong có nuôi một con cá mập trắng to lớn vô cùng hung ác, lực tấn công của con cá mập này rất lớn. Đặc biệt là khi đói bụng, chỉ cần nó nhìn thấy loài vật mà nó cảm thấy ăn được hoặc là muốn ăn, căn bản không có không thành công.
Mà lão đại hắc đạo, không một ai biết ông ta là ai, càng không có ai biết hình dạng của ông ta rốt cuộc là như thế nào, chỉ biết rằng, ông ta tuyệt đối có tồn tại, là người khiến cho người khác phải thuần phục.
Tất cả mọi chuyện, Hạ Du Huyên đều không biết, cha cô chính là lão đại hắc đạo, còn mẹ cô lại chính là đại mẫu hắc đạo.
Đối với mẹ của mình, Hạ Du Huyên vô cùng thân thuộc, thế nhưng lại không hề biết rốt cuộc cha cô là ai, bao nhiêu tuổi. Chỉ biết rằng, mẹ cô tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài. Mà đối với cha của mình, trong đầu chỉ có một chữ 'cha', cô gần như chưa từng gặp qua cha mình, cô càng không biết rốt cuộc cha của mình có hình dạng gì.
Khi còn nhỏ, mỗi lần hỏi mẹ về vấn đề của cha, mẹ luôn luôn nói rằng cha rất bận, không có thời gian trở về, thế nhưng ông ấy nhất định sẽ rút ra chút thời gian để quay trở về. Dần dà, cô liền quên mất người cha này, thậm chí xem ông như người xa lạ.
Người phụ nữ tóc vàng buông Thiên Tinh Tinh ra, đứng dậy, đi tới cửa, nhận lấy một cái hòm từ trong tay người vệ sĩ đứng ở phía sau. Không biết bên trong đựng cái gì, thế nhưng Thiên Tinh Tinh biết, lần này cô chết chắc rồi. Chỉ là chết cũng tốt, rốt cuộc cũng không phải khổ sở như vậy nữa.
Người phụ nữ tóc vàng làm sao không biết suy nghĩ của Thiên Tinh Tinh, cô ta lạnh lùng cười, nói "Tôi sẽ không để cho cô chết nhanh như vậy đâu, cô yên tâm đi." Nói xong, cô ta vô cùng khoái chí đem con thằn lằn từ trong hòm thả ra, quay lưng lại nói với tên vệ sĩ:
"Trông chừng cô ta, không được để cô ta chết đi, cho thằn lằn bảo bối của tôi ăn no xong rồi thôi, hẳn là . . . . Một cánh tay? hay là cả hai cánh tay?" Nói xong, đạp giày cao gót 'cộp cộp cộp' rời đi. Giả bộ mắt điếc tai ngơ đối với âm thanh gần kề cái chết của Thiên Tinh Tinh ở phía sau.
Biệt thự Hạ gia.
Quản gia vội vàng đi vào thư phòng, nhìn lên nữ chủ nhân giống như nữ vương ở trước mặt này, cung kính nói "Phu nhân, tiểu thư ở Lãnh gia được thiếu gia vỗ về đã không còn vấn đề gì đáng lo, có phải nên đón tiểu thư về nhà?"
Tạ Mẫn nhếch môi "Khi nào rảnh rỗi rồi hãng nói."
"Vâng, vậy còn. . . người của Thiên gia?" Quản gia nghe xong mà đổ mồ hôi hột, nói thật, ông rất nhớ tiểu thư bướng bỉnh của mình.
Con ngươi hồng tím của Hạ Du Huyên chính là di truyền từ mẹ mình, con ngươi hồng tím của Tạ Mẫn loé ra một một tia sáng rét lạnh, vung tay lên "Nèm vào trong hồ cá mập trắng, bảo bối cá mập trắng của chúng ta hẳn là đói rồi."
Quản gia gật đầu, quả nhiên tính cách giống hệt lão gia. Rời khỏi thư phòng.
Nếu nói về cá mập trắng, so với ngục giam dưới lòng đất còn đáng sợ hơn rất nhiều. đó là địa bàn chiếm giữ của đại mẫu hắc đạo, bên trong có nuôi một con cá mập trắng to lớn vô cùng hung ác, lực tấn công của con cá mập này rất lớn. Đặc biệt là khi đói bụng, chỉ cần nó nhìn thấy loài vật mà nó cảm thấy ăn được hoặc là muốn ăn, căn bản không có không thành công.
Mà lão đại hắc đạo, không một ai biết ông ta là ai, càng không có ai biết hình dạng của ông ta rốt cuộc là như thế nào, chỉ biết rằng, ông ta tuyệt đối có tồn tại, là người khiến cho người khác phải thuần phục.
Tất cả mọi chuyện, Hạ Du Huyên đều không biết, cha cô chính là lão đại hắc đạo, còn mẹ cô lại chính là đại mẫu hắc đạo.
Đối với mẹ của mình, Hạ Du Huyên vô cùng thân thuộc, thế nhưng lại không hề biết rốt cuộc cha cô là ai, bao nhiêu tuổi. Chỉ biết rằng, mẹ cô tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài. Mà đối với cha của mình, trong đầu chỉ có một chữ 'cha', cô gần như chưa từng gặp qua cha mình, cô càng không biết rốt cuộc cha của mình có hình dạng gì.
Khi còn nhỏ, mỗi lần hỏi mẹ về vấn đề của cha, mẹ luôn luôn nói rằng cha rất bận, không có thời gian trở về, thế nhưng ông ấy nhất định sẽ rút ra chút thời gian để quay trở về. Dần dà, cô liền quên mất người cha này, thậm chí xem ông như người xa lạ.
/156
|