Nửa Đời Sau Của Ta

Chương 19

/77


Toàn thân ta run run, đi tới vòng qua một bên, run lẩy bẩy chuẩn bị giúp đỡ mở ra nút buộc, tay run run nửa ngày, nút buộc lại cột quá chặt, ta nỗ lực nửa ngày cư nhiên vẫn không nhúc nhích, càng tháo càng chặt, tay run lợi hại hơn. Phi Hồng ngẩng đầu nhìn, sắc mặt đột nhiên biến đổi, vội vàng nói: "Chủ tử. . . Phi Hồng không có việc gì, chủ tử đừng khóc!"

Thì ra là trong lúc vô tình, ta đã lệ rơi đầy mặt. Ta định thần: "Ta. . . . Ta không có khóc, ngươi có đau hay không?" Ngu ngốc, ta mắng chửi mình, đã như vậy làm sao mà có thể không đau? Lục Ngạc vội vàng đỡ ta đến một bên, Nhã Cầm Nhã Kỳ đi theo phía sau Lục Ngạc, thấy cảnh này lập tức tiến lên giúp một tay, mấy cái tay chân, rốt cuộc mở ra, hai nàng đỡ Phi Hồng lui sang một bên.

Vương Gia đã mang theo Lưu thị đi tới trước mặt, thấy Phi Hồng đã được cởi trói, nổi giận nói: "Đây là ai cho thả? Bổn vương còn ở lại chỗ này, có quy củ hay không?" Xoay người nhìn thấy ta lệ rơi đầy mặt, hắn sửng sốt, "Nếu. . . Đã thả thì thôi, dù sao nô tài kia cũng đã được dạy dỗ rồi, mang về đi."

Bên kia Lưu thị thấy Vương Gia rất có xu thế mềm lòng, quạt gió thổi lửa nói: "Vương Gia, ngài bây giờ là Thân Vương, từ trên xuống dưới đều bị nhìn, đứng trước quy củ ở trong phủ, sao có thể miễn? Sau này làm sao lập uy?"

Ta giận dữ, điêu phụ này, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi lại tự đưa mình tới cửa? Tiến lên liều mạng tát một cái, "Vương Gia và bản phi nói chuyện, còn chưa đến phiên ngươi chen miệng, muốn lập quy củ, trước hết từ ngươi đi."

Vương Gia nhìn thấy ta động thủ, muốn ngăn cản ta đã không còn kịp rồi, chỉ đành phải nhanh nhẹn kkéo Lưu thị, nào ngờ ta đã sớm nộ hỏa công tâm, lần này vừa nhanh vừa mạnh, hắn kéo qua, ta lại thuận thế cho một cái tát, lần này Lưu thị vừa vặn bị tắt, bỗng chốc bị lực quán tính làm ngã ra đất. Một tay Vương Gia cầm một góc áo nàng, đứng ở đó như khúc gỗ, vú nuôi và nha hoàn trong viện vừa mới chuẩn bị tới đây đỡ chủ tử họ, ta đã quát: "Ta xem ai dám tới đây?"

Vương Gia cuối cùng không nhịn được: "Vương phi, ngươi đã đánh người, làm gì nhất quyết không tha?" Dứt lời tự cúi người đỡ Lưu thị, da thịt Lưu thị vốn trắng nõn, mới vừa khóc nháo ở ngoài, đã sớm hồng hồng, hiện tại còn bị tát, má trái sưng lên thật cao, đoan đoan chánh chánh có năm dấu tay.

Vương Gia lại gần nhìn một chút, cả giận nói: "Ngươi xuống tay cũng quá nặng."

Ta cười lạnh nói: "Vậy sao? Vậy Phi Hồng thì không nặng sao?"

Hắn nhàn nhạt bác bỏ: "Sao ngươi lấy người của ngươi so với Hương Nhi? Một nha đầu, đánh chết cũng không có gì."

Ta nhìn Phi Hồng yếu ớt tựa vào trên người Nhã Cầm, đưa mắt cầu xin tha thứ, muốn ta bỏ qua.

Chuyện cười, đánh người của ta, sao có thể muốn thôi thì thôi? Trần Dực Phong ngươi khá lắm, thiệt thòi lúc sáng ta còn muốn sống qua ngày thật tốt với ngươi, ngươi cư nhiên đối với ta và người của ta như vậy, thật xem thường mạng người. Tính ta nhìn lầm, còn mong chờ ngươi có thể thay đổi, bản tính ngươi như thế, sao đổi được? Chuyện hôm nay, dù gì cũng phải kết thúc với ngươi.

Nghĩ đến đây, tuyệt vọng cười cười, đi tới trước mặt Lưu thị, nàng sợ tới mức lui về phía sau né tránh. "Ta đang muốn hỏi Vương Gia và Lưu trắc phi, người của ta làm sao mà đắc tội hai vị rồi hả?"

Dứt lời liền dùng tay áo lau nước mắt, vung tay áo lên, đi thẳng vào chủ vị phòng khách ngồi xuống. Dực Phong thấy ta không muốn vì vậy mà để yên, thở dài, cũng đi tới trong sảnh ngồi xuống.

Lưu thị uất ức đi theo Dực Phong vào, lại không lên tiếng đứng lại phía sau hắn. Ta sợ nàng lại muốn làm chuyện xấu, không nặng không nhẹ hỏi: "Thế nào? Vương Gia và vương phi đồng loạt tới, liền chọc cho Lưu trắc phi không có chỗ ngồi sao?" Nàng cầm lấy khăn gấm xoa khóe mắt, kì kèo mè nheo đi tới vị trí đầu não ở tay trái ngồi.

Ta ho một tiếng, nhìn đoàn người yên lặng đi theo vào, hỏi: "Vừa rồi Phi Hồng rốt cuộc phạm vào chuyện gì? Ai hiểu biết thì bước ra tỉ mỉ bẩm rõ cho bổn vương phi."

Không bao lâu, vú nuôi Vương thị của Lưu thị bước ra khỏi hàng, quỳ bẩm: "Hồi bẩm vương phi Thiên tuế, chuyện là như vầy. Hôm qua đại nha đầu Quế Hương trong viện của ngài chạy tới chỗ trắc phi, nói là ngày đó thiên tuế ngài lập quy củ xong rồi, trên đường Phi Hồng và ngài từ chỗ Thái phi Thiên tuế về, nói mấy câu rất bất kính với trắc phi nương nương. Nói trắc phi là hồ ly, bộ dạng xinh xắn, tính tình lại vô cùng hung ác. . . . Tóm lại, nói trắc phi cái gì cũng sai". Nhớ tới là có có chuyện như vậy, chẳng qua là nói đôi câu liền bị ta cản lại, nào có thêm dầu thêm mỡ như bà ta nói?

Ta phất phất tay, ý bảo bà ta câm mồm. "Quế Hương đâu? Ở nơi nào?"

Thật lâu, mới thấy một đứa nha hoàn sợ hãi từ trong góc đi ra, quỳ xuống nói: "Hồi vương phi Thiên tuế, có nô tỳ nơi này."

Ta cũng không dài dòng, ngồi nghiêm chỉnh hỏi: "Những gì Vương ma ma nói vừa rồi, đều là lời nói thật sao?"

Nàng cả kinh, dập đầu: "Hồi vương phi Thiên tuế, vâng"

Ta vụt đứng lên, đi tới trước mặt lạnh lùng nói: "Lúc ấy bổn vương phi cũng ở đây?! Ngươi không thấy bổn vương phi sao?"

Nàng sợ tới mức nằm trên mặt đất: "Nô tài không dám."

Hình như nghe Vương thị nói là Đại Nha hoàn trong viện ta, sao lại lạ mặt? Ta cười lạnh: "Ngẩng đầu lên."

Nàng nghe lời ngẩng đầu lên, gương mặt bị giật mình. Nguyên lai là trước kia Vương Gia an bài ở trong viện của ta, ta thấy ta đã có bốn Đại Nha hoàn Phi Hồng Lục Ngạc Nhã Cầm Nhã Kỳ rồi, liền liệt nàng vào trong nha hoàn nhị đẳng, đoán chừng là không phục, nên hại ta.

Ta rời chỗ ngồi đi tới đại sảnh, trong phòng có khoảng hai ba mươi người đứng, đều không dám thở mạnh. Ta xoay chung quanh nàng một vòng, đột nhiên cúi đến trước mặt nàng, dùng âm thanh tất cả mọi người nghe được nói: "Ngươi được đấy cẩu nô tài, vốn là người trong viện của ta, lại đến viện của trắc phi nói huyên thuyên, bàn luận thị phi, người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa như thế, đợi lát nữa thu thập ngươi."

Ta ngồi thẳng lên, hất mặt hỏi: "Lúc ấy còn có ai? Người nào nghe Phi Hồng nói những lời bất kính kia? Nói bản phi nghe một chút? Bản phi cũng muốn xem, có những ai tham dự chuyện này?"

Lưu thị ngồi một hồi lâu, nghe được ta hỏi như thế, đứng ngồi không yên, "Vương Gia, vương phi. . . ."

"Ngươi câm miệng cho ta, quy củ mới vừa dạy không nhớ sao?" Ta cười như không cười nhìn nàng.

Nàng quả nhiên nghe lời ngậm miệng. Cũng vụng trộm nhìn Dực Phong mấy lần.

Tín thân vương do dự hỏi: "Linh Tuyết, như ngươi hỏi, còn có ai dám nói thật?"

Ta lành lạnh nói lại: "Vương Gia, thiếp phi dầu gì cũng là người đứng đầu hậu viện này, Vương Gia có vấn đề, cũng phải đợi thiếp thân hỏi xong tình huống rồi nói. Được không? Vương Gia?"

Dực Phong thấy giọng điệu ta khó chịu, cũng không tiện nói tiếp, chỉ ra hiệu ta tiếp tục.

Ta thấy hắn không lên tiếng, cũng nâng thẳng eo ngạo nghễ hỏi: "Nói đi, còn có ai ở đó, người nào nghe được nữa?"

Trong lúc nhất thời phòng khách yên tĩnh đến tiếng châm rơi xuống đất cũng nghe được. "Hử! ~~" ta không nhịn được thúc giục.

Từ trong đám người lục tục đứng ra mấy người. Họ cùng nhau quỳ xuống: "Lúc ấy tụi nô tỳ đều ở đó, cũng không nghe được Phi Hồng cô nương nói gì."

Ta hài lòng gật đầu một cái.

"Vậy là ai đánh Phi Hồng?" Ta chỉ chỉ một tiểu nha đầu áo xanh xem ra lanh lợi nhất đang quỳ ở giữa.

Nàng ngẩng đầu nhìn ánh mắt ta, lập tức cúi đầu, cung kính đáp: "Hồi vương phi Thiên tuế, vừa mới bắt đầu là vú nuôi Vương ma ma của trắc phi dùng chưởng thủ vả miệng, sau đó. . . . Sau đó Phi Hồng cô nương không chịu nhận, Vương Gia liền lấy roi mây. . . . Đánh mấy cái."

"Ừ, biết, ngươi đứng lên đi, tên gọi là gì?" Ta rốt cuộc hạ giọng nói hỏi.

Nàng rụt thân thể: "Nô tỳ gọi Tiểu Khí Nhi."

"Tốt, bổn vương phi biết. Tiểu Khí Nhi ngươi đứng lên đi!"

Thấy chuyện đã hỏi rõ, ta xoay người nói với Lục Ngạc: "Gọi Trương ma ma đi lên."

Lại tức giận hỏi Tiểu Khí Nhi, "Cái gì gọi là chưởng thủ?" Nàng lạnh rung đi đến cái bàn bên cạnh, cầm lên một phiến gỗ chế từ cây vạn tuế. Bề rộng chừng ba thước, dài năm thước, cầm ở trong tay rất có phân lượng, cây vạn tuế này, là bền bỉ nhất, lại không dễ hư hại, cho nên dùng để làm đồ gia pháp cũng thích hợp.

Ta đi tới trước mặt Vương vú nuôi, cười cười: "Người ở chỗ này đều nói không nghe thấy Phi Hồng nói huyên thuyên gì, chỉ Quế Hương nghe được, thoạt nhìn là nàng đang bị đâm thọc, hôm nay ngươi lấy thân phận vú nuôi của một trắc phi, dùng một lý do không có chứng cớ để dạy dỗ Đại Nha hoàn hồi môn trong phòng của chánh phi, ai cho ngươi lá gan đó? Hôm nay ta không cho ngươi biết mặt, ngày mai ngươi sẽ dám cưỡi lên đầu bổn vương phi. Nhìn ở việc ngươi là vú nuôi hồi môn của trắc phi và tuổi tác đã cao, hôm nay cũng không cần dùng chưởng thủ này, bổn vương phi nhân từ, sẽ để cho ma ma hồi môn của ta tới gặp ngươi."

Dứt lời cũng không chờ bà ta kêu oan, quát lên với Trương ma ma đang chờ bên cạnh: "Ma ma, động thủ đi, xảy ra chuyện lớn, bổn vương phi chống lưng cho ngươi."

Trương ma ma được lệnh, xông lên làm nhiều việc cùng lúc, một hồi loạn tát, mấy bàn tay xuống, Vương vú nuôi đâu còn tức giận, máu tươi từ trong miệng chảy ròng, ngã xuống đất ngất đi.

Lưu thị thấy thế, nhào tới trên người Vương Gia kêu trời gọi đất: "Vương Gia tha bà vú! Bà vú không chịu nổi!"

Khổ nỗi Vương Gia thấy ta giận dữ lôi đình, không tiện phát tác, lại thấy ái thiếp khóc đến thật sự là đáng thương, ho một tiếng: "Vương phi, không phải nói là đợi ngươi thẩm xong, Bổn vương hãy hỏi sao? Sao cả Bổn vương cũng không nể mặt?"

Ta cười lạnh: "Vương Gia không phải bảo người đánh thắng sao? Nói vậy trước đã lên tiếng hỏi tội trạng rồi. Còn thẩm cái gì?"

Hắn nghẹn lời, cả giận nói: "Ngươi cưỡng từ đoạt lý."

Ta ngửa đầu cười to: "Vậy sao? Vương Gia cho là Linh Tuyết quản giáo người làm sai lầm rồi sao? Nếu ngươi cho rằng Linh Tuyết phạm vào thất xuất chi điều, có thể bỏ Linh Tuyết, không cần phải vì thiên vị tiểu thiếp mà đối chọi gay gắt cùng thiếp phi."

"Ngươi. . . Nữ nhân chanh chua này, cho dù Bổn vương không thể hưu ngươi, về sau đừng mơ tưởng Bổn vương bước vào trong viện ngươi nửa bước nữa."

"Như thế rất tốt, đường đường Vương Gia nói được phải làm được, thiếp phi sẽ không đến phòng ngại Vương Gia nửa phần, chỉ là chuyện ở hậu viện này, bất kể Vương Gia để ý tới thiếp phi hay không, thiếp phi vẫn làm chủ, hi vọng người ở chỗ này đều phải có chỗ thu lại. Chớ ỷ Vương Gia cưng chiều, làm ra chuyện gì phòng ngại đến bản phi, nếu không. . . . Bản phi vẫn cho nàng đẹp mắt." Dứt lời có điều ngụ ý nhìn Lưu thị, nàng bị một phen ngôn từ quyết liệt của ta làm sợ tới mức đứng ở tại chỗ, lúc này thấy ta nhìn nàng không chớp mắt, nàng vội vã gật đầu, suy nghĩ một chút không đúng, lại không dám ra tiếng, chỉ là lẩm bẩm lầm bầm tới gần Vương Gia.

Đang nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã của Tín thái phi: "Thế nào, thế nào đây?"

Dực Phong, ta, Lưu thị đều không lên tiếng, Trương ma ma mới vừa đánh người, giờ phút này báo rõ mọi chuyện xảy ra với thái phi.

Tín thái phi giận dữ, chỉ vào Lưu thị mắng: "Ngươi được đấy tiện nhân, trên dưới không nghiêm, bình thường ỷ Phong nhi cưng chiều, ở trong viện hoành hành ngang ngược, ta nể mặt mũi của Phong nhi, mới nhẫn nhịn, lúc này ngươi càng thêm lấn đến trên đầu chánh phi, muốn gì?"

Dừng một chút, chỉ vào Dực Phong mắng: "Ta. . . . Ta nuôi phí ngươi nghịch tử, làm việc nóng nảy, lại thích nghe ngọt, thôi, thôi, coi như ta không có nuôi nhi tử như ngươi."

Dực Phong thấy thế, vội vàng chạy lên phía trước quỳ xuống, nhất thời, mọi người quỳ đầy đất. Thấy nàng còn muốn tiếp tục, ta vội vàng nháy mắt, ý bảo nàng chớ làm hòa, lòng ta đã lạnh.

Nàng hiểu ý, vẫn là bộ dạng vô cùng đau đớn: "Các ngươi đều khốn kiếp, sao cứ muốn chia rẽ căn nhà êm đẹp."

Dực Phong không phục nói: "Đều là do bà chân to này vào cửa, mới chọc ra một đống chuyện. Không phải vậy. . . ."

"Không phải vậy. . . . Nếu không thì do Lưu Ngưng Hương khuấy trong phủ long trời lở đất?" Tín thái phi cả giận nói, "Thôi, ngươi xem chánh phi không vào mắt, mở miệng cứ bà chân to nhiều lần vũ nhục nàng, về sau chánh phi liền dọn đến trên đảo ở cùng với bà lão như ta, đỡ phiền mắt các ngươi. . . ."

Ta xem tiểu Triệu Hàm do bà vú ôm đứng ở trong góc nhỏ, run lẩy bẩy, đáng thương. Lôi kéo ống tay áo Tín thái phi, nàng tiếp lời nói: "Đứa bé Triệu Hàm ta thấy để tránh cho đồ khốn khiếp các ngươi dạy bậy, do ta mang tới trên đảo nuôi đi."

Lời này vừa nói ra, Dực Phong cũng không có gì, Lưu Ngưng Hương lại phàn nạn, mười vạn lần không tình nguyện, nhưng cũng không dám phản bác, sau những đả kích liên tiếp, đã sớm tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Cũng không quản nàng tình nguyện hay không, tav và bà bà Tín thái phi, mang theo người làm từ phủ công chúa mang tới, và Phi Hồng Lục Ngạc, không tiếng động trở lại trên đảo.

. . . . . .

Bà bà xuyên qua trước của ta vừa vào nhà liền hỏi: "Linh Tuyết, sao chuyện biến thành như vậy? Các ngươi thành thân mới bốn ngày mà?"

Ta làm sao biết? Ta đã sớm tâm lực tiều tụy.

"Rất nhiều người cho rằng hôn nhân là một loại trốn tránh, kết hôn rồi có thể nghỉ ngơi, trên thực tế sau khi cưới chiến tranh mới bắt đầu, giữa phu thê là một loại quan hệ vô cùng dối trá ——"

Mà ta. . . . , giải quyết dứt khoát, chỉ vì ta không thể chịu nhục, cúi đầu cầu sinh. Ta thua, cho nên ta lùi bước.

Ta thừa nhận mình thất bại, ta cho rằng ta có thể bằng kiến thức của ta, để thay đổi nhân tính sớm bị xã hội phong kiến nô hóa?

Ta không làm được, ở trong xã hội phong kiến này, ta không phải là gì cả. . . Ta không phải vạn năng! ! !

Nhìn ánh mắt ân cần của Tín thái phi, nghĩ đến ánh mắt vẫn cảm kích tin tưởng của Phi Hồng Lục Ngạc. Ta thở dài, không nói gì cầm tay của nàng.

"Cũng may. . . . Ta không có mất đi toàn bộ, ta còn có các người."

/77

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status