Nửa Đời Sau Của Ta

Chương 31

/77


Ta gật đầu một cái, nước mắt chảy xuống lần nữa, cúi tới trước người của nàng khóc không ra tiếng: "Diệc Thư từng nói, cuộc sống chính là một vũ điệu, âm nhạc vang lên, mọi người rối rít lên sàn, thay phiên trao đổi bạn nhảy, nhưng bất kể như thế nào, nhảy đến âm nhạc ngưng hẳn, tóm lại là biết trở lại dắt tay người bên cạnh xuống sàn. Lúc ấy ngươi chạy khỏi chú rễ kia, không chừng sẽ trở về bên cạnh hắn lại. Cái vòng tròn này, chỉ là lớn hơn so với trước kia thôi."

Nàng cười cười, khẽ kéo tay của ta, ý bảo ta dựa qua, thần bí nói: "Cuối cùng nói cho ngươi biết một bí mật, chú rễ đó có bộ dáng giống như tiên đế Đức Thọ! Có lẽ. . . . Là kiếp trước kiếp này"

Thì ra là. . . . . Thì ra tất cả đều là định mệnh. Ta thu hồi nước mắt, nhìn nụ cười an tường của nàng, nhẹ nhàng nắm chặt tay của nàng thả lại bên người nàng.

"Ta nhất định sẽ hạnh phúc." Ta thì thầm nói.

Nụ cười của nàng sâu hơn.

"Tiên tử, bây giờ hai huynh đệ ta trở về phục mệnh." Hai thanh âm lạnh như băng đồng loạt nói.

Ta chậm rãi đứng dậy, phất tay với nàng một cái, lại không trông nom Dực Phong lớn tiếng kêu "Mẹ. . . . Mẹ." Nhất thời, các nữ nhân ngoài phòng lại rối rít tràn vào, thoáng chốc cả phòng đầy tiếng khóc, ta không quản được rồi, mất hồn suy sụp lảo đảo đi ra ngoài. Dực Phong thấy thế, kéo tay của ta: "Linh Tuyết ngươi đi đâu? Không ở chung với mẹ nữa sao?"

Ta hất tay của hắn ra, lẩm bẩm nói nhỏ: "Nàng muốn ta hạnh phúc, ta nhất định sẽ hạnh phúc. Ta mệt mỏi, trở về phòng nghỉ ngơi."

Chỉ cảm thấy tứ chi mình phát run, sinh mạng càng yếu ớt hơn, hôm nay giữa trời sáng lại biến mất, không chừa dấu vết.

Cũng không trông nom gương mặt ân cần của Phi Hồng Lục Ngạc Nhã Cầm Nhã Kỳ, trở lại trong phòng, dùng sức đóng cửa, cắm đầu ngã vào trong chăn, lên tiếng khóc lớn: "Bây giờ, thực sự chỉ còn lại chính mình."

Đợi khóc đến mệt rồi, ngủ thật say.

Đợi Dực Phong thấy tình thế không ổn, phá cửa mà vào, đã là xế chiều ngày thứ ba. Ta bị hắn lay động tỉnh lại, chết lặng mặc cho Lục Ngạc mặc quần áo cho ta, chết lặng túc trực bên linh cữu, chết lặng nhìn người đến người đi, các loại khóc nức nở muôn vàn làm bộ chân tình giả vờ của cơ thiếp, chỉ có một người khóc thật sự là thương tâm, đó chính là Triệu Hàm, nó đã tròn bốn tuổi, đã mơ hồ biết bà nội Thái phi luôn luôn thương yêu nó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, khóc rống không ngừng.

Ta chết lặng, chỉ nhìn thôi.

Đợi linh cữu của nàng đặt ở trong chùa, đã là chuyện ba tháng sau, ta khéo léo từ chối lời mời dọn về chủ viện của Tín thân vương Dực Phong, hắn cũng không ép, chỉ không lên tiếng đón Triệu Hàm về chủ viện.

Nhìn Triệu Hàm khóc lớn đại náo muốn mẹ, không chịu rời đi, ta thở dài, đi tới bên cạnh nó ngồi xổm xuống, dịu dàng cười cười: "Hàm nhi ngoan, bây giờ mẹ còn không quá thoải mái, chờ mẹ khỏe rồi, mới đến đón Hàm nhi lên đảo được không?"

Nó nỗ lực tiêu hóa lời ta nói, cuối cùng ôm cổ của ta: "Mẹ phải đồng ý với Hàm nhi, đợi thân thể mẹ thoải mái, nhất định phải tới đón Hàm nhi."

Lấy được trả lời chắc chắn của ta, nó rốt cuộc cười rộ lên, đi theo cha nó lưu luyến không rời, rời đi rồi.

Trên đảo vẫn theo như quy củ của Tín thái phi trước kia, trước khi nàng không khỏe, đã phân phó rồi, đảo này về sau để lại cho ta, cả nha hoàn ma ma của nàng cũng để lại cho một mình ta, ta thấy tuổi tác của Dương Liễu ma ma đã cao, Bích Vân Bích Nguyệt cũng đến tuổi nên gả, liền phân phó Quản gia, dẫn Dương, Liễu ma ma tới trong một viện ở bên phải hậu viện, cùng ở với các ma ma lâu năm trong viện khác, gia dụng cứ sắp xếp như chánh viện. Lại hứa gả Bích Vân Bích Nguyệt cho người tốt làm việc trong điền trang vương phủ mà Tín thái phi nhìn trúng lúc trước. Lại cho chút đồ cưới, bảo mẹ các nàng dẫn về nhà, sang năm đợi giả. Trước kia hai nàng đã nghe tín thái phi nói, lúc này tạ ân, liền không quay đầu lại đi về nhà.

Ta thầm than: quả thật là người vừa đi, trà liền lạnh, ban đầu ai mà không cẩn trọng chăm sóc nàng, hôm nay người đã qua đời rồi, họ cũng liền đi, không nhớ chút nào.

Có lẽ, người nên như vậy mới phải, quên cũng là một loại hạnh phúc.

Ta thấy ba tiểu nha đầu Tứ Nhi Ngũ Nhi Lục Nhi thật sự còn nhỏ, liền bảo Thanh Thanh dẫn theo mấy người họ, lên làm nhị đẳng nha hoàn, rồi quyết định gả hết những nhà hoàn vừa độ tuổi mang tới từ phủ trưởng công chúa, bất luận nhất đẳng nhị đẳng, đều bảo lĩnh về đợi gả, rồi tổng hợp lại tất cả nha hoàn không có nhà hoặc không cha không mẹ ở trong viện, giao cho Oanh nhi Yến nhi quản, đều hứa gả người trong sạch, an bài đợi giả, trong lúc nhất thời nhân sự ở hậu viện vương phủ thay đổi lớn, người người sắc mặt vui mừng, thấy họ vui vẻ, ta cũng thoải mái rất nhiều. Ta nhất định sẽ hạnh phúc, ta nhẹ nhàng hứa hẹn về phía phòng ngủ mà nàng từng ở.

. . . . . .

Trong nháy mắt lại đến mùa đông, ta chán ghét mùa này nhất, vô luận hiện đại cổ đại đều thế, lạnh đến chết người, lại khô ráo vô cùng, da cũng giống vậy, không chịu nổi mùa này.

Các loại hoa hồng trong Mân Côi viên (vườn hoa hồng), ở sau khi thái phi qua đời, rốt cuộc không còn nở vào 4 mùa 1 năm nữa, ngày sương rơi, giống như trong một đêm, tất cả cây đều chết héo, ta hiểu rõ, hoa cũng có tình. Sau khi Tín thái phi qua đời, Gia Tĩnh đế đã tới mấy lần, thấy tâm tình ta không tốt, cũng chỉ ngồi chung một lát, uống chút trà, cũng không mấy ra tiếng.

Thấy cành khô lá héo khắp vườn, hắn làm chủ bảo hoa tượng đổi trồng mẫu đơn hết. Ta vốn không thích mẫu đơn, cho là nó quá mức đẹp đẽ, lại bởi vì tâm tình không tốt, cũng không thèm cải cọ, mặc hắn thi triển.

Đến ngày giao thừa năm thứ tư Gia Tĩnh, hôm nay hạ triều, trời còn chưa sáng hắn đã đi tới rồi, luôn nắm tay của ta, cho đến khi ta tỉnh lại.

Ta tới cổ đại làm quý phụ, cái khác cũng may, thói quen ưa thích ngủ nướng không hề sửa đổi, hai mùa hạ, thu thường ngồi ở trên ban công hơn nửa đêm, uống rượu ngắm trăng, hoặc chỉ ngốc ngốc ngồi đó; mà hai mùa xuân, đông thì vùi ở trong phòng, quấn Lục Ngạc nghe hết tin tức xì căng đan khắp kinh thành, nghe Phi Hồng kể về chuyện lý thú khi học võ hoặc là kinh nghiệm giang hồ. Sau đó đêm khuya chủ tớ cùng ăn bánh ngọt hoặc chút thức ăn khuya.

Luôn không chịu ngủ sớm, còn điều chỉnh luôn cả đồng hồ sinh vật của bọn nha hoàn, không còn là ngủ sớm dậy sớm.

Ta cảm thấy khác thường mở mắt ra, nhìn thấy hắn không nói lời nào dịu dàng nhìn ta ngủ, cảm thấy kỳ quái. Hỏi: "Sao mới sáng sớm chàng đã chạy tới? Cũng không đánh thức ta."

Hắn cúi người tớ hôn nhẹ mắt ta một cái: "Ta muốn nhìn nàng một lát, cho nên lại tới."

Thấy hắn tựa hồ có chuyện trong lòng, ta cũng không có hỏi, đơn vị và tính chất làm việc quá mức nhạy cảm, rất nhiều chuyện ta lại không hiểu, hỏi cũng như không hỏi. Chỉ nhích nhích người vào trong, hắn kéo ta không cho động đậy. Ta ngạc nhiên nói: "Còn sớm như vậy, lại không thượng triều, ngươi không muốn lên nằm à?"

Hắn làm như hạ quyết định, mập mờ cười một tiếng với ta: "Nằm thì không cần, nhưng ta muốn khiến danh tiếng gian phu danh chánh ngôn thuận."

Đổ mồ hôi, kể từ sau khi Tín thái phi qua đời, ta và hắn chưa từng. . . . Cái đó. Nhiều lắm là nắm nắm tay, tâm tình buồn bực thì dựa vào trong ngực hắn không muốn ra mặt. Giờ phút này hồi tưởng, cũng có hơn nửa năm không có. . . . Cái đó.

Thấy dung nhan tuấn tú chậm rãi đến gần của hắn, ta vui lên, Tín thân vương phi gặp gian phu vào rạng sáng giao thừa, tin tức trang đầu, ta làm sao cũng không thể khiến người xem thất vọng.

Hôm nay hắn không giống hắn thường ngày, hắn thường ngày. . . . , cường thế mạnh mẽ nhưng không mất dịu dàng, mà hắn hôm nay, từng bước, mỗi một động tác, đều cực kỳ thô bạo cuồng dã, không một chút thương hương tiếc ngọc, dần dần càng ngày càng hung ác, ta không chịu nổi, la lên coi thường ta. . . . . . Coi thường ta.

Mấy phen lưu luyến qua đi, rốt cuộc, tất cả đều dừng lại. Ta tức giận nhích thân thể bị giày vò vào bên trong không nhìn hắn. Hắn ôm ta nhẹ nhàng dụ dỗ, lẩm bẩm nói nhỏ: "Linh Tuyết ngoan, đừng tức giận. Ta không phải cố ý, ta. . . . Ta hận không thể dùng sợi dây buộc nàng lại, cả ngày lẫn đêm mang ở bên cạnh." Nghe nói như thế, ta có chút vui vẻ, nhưng một chuyện liên quan một chuyện, hành động ác liệt vừa rồi của hắn không thể tha thứ.

Hắn dừng một chút, thấy ta không có động tĩnh, tiếp tục mềm giọng dụ dỗ nói: "Nàng là nữ nhân của trẫm, vĩnh viễn đều là, từ ngày mai trở đi, nàng chính là hoàng hậu của trẫm."

Ta nghĩ nghĩ, nhưng vẫn đưa lưng về phía hắn nói: "Chàng không quan tâm cách nhìn của Tín thân vương và những người khác rồi hả?"

"Hừ, trẫm muốn làm cái gì, không ai có thể ngăn cản. Ai làm khó trẫm, trẫm sẽ khiến hắn không bao giờ lật người."

Ta xoay người sang chỗ khác vùi ở trong ngực hắn, hắn rốt cuộc cười ra tiếng, thấy ta liếc hắn, lập tức nắm tay của ta trịnh trọng thề: "Nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già. Trẫm không bao giờ phụ nàng."

Vào giờ phút này, tình cảnh này, ta nên cảm động. Vậy mà, ta bỗng nhiên nhớ tới mấy câu Trương Ái Linh từng nói:

Sống chết xa cách —— cùng chết cùng vui vẻ, nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già là một bài thơ bi ai nhất. . . . Sống chết xa cách, đều là chuyện lớn, không do chúng ta chi phối. So với lực lượng bên ngoài, con người chúng ta rất nhỏ, rất nhỏ! Nhưng chúng ta càng muốn nói: ‘ Ta vĩnh viễn ở đây với ngươi, chúng ta một đời một thế cũng không rời xa ’. —— dường như tự chúng ta có thể làm chủ.

Có lẽ. . . . . . Hắn là Thiên Tử, hắn làm chủ được.

Không muốn, ta cọ xát trong lồng ngực rộng rãi của hắn, buồn bực nói: "Nếu như chàng có hai lòng với ta, ta sẽ không để ý chàng."

Hắn ôm thật chặt ta, thật lâu: "Trẫm sẽ không cho nàng rời đi, vĩnh viễn."

"Hôm nay đêm 30, trong cung có tiết mục gì mới?" Ta nhàm chán hỏi.

Hắn chấn động, "Năm nay cũng như thường, nàng phải vào cung cùng với Dực Phong, nếu như. . . . Nếu như nàng không muốn vào, cũng không sao."

Nhìn sắc trời bên ngoài lộ ra ánh sáng, hắn cư nhiên cũng bảo trì bình thản, chỉ nằm trên giường không dậy. Ta tượng trưng thúc giục mấy lần, thấy hắn không động, cũngn lười phải giả bộ, hào hứng ôm cái gối ôm người thật không thả, cuối cùng bởi vì quá mức mệt nhọc, ngủ thật say.

Ta bị Lục Ngạc mềm giọng đánh thức, mở mắt nhìn, ước chừng là 8 giờ, người bên cạnh đương nhiên đã không có ở đây.

Đang định quay đầu ngủ tiếp, nàng cười cười: "Chủ tử, hôm nay trắc phi di nương đều phải lên đảo thỉnh an, ngài nên dậy."

Bởi vì hiện tại chỉ một mình ta ngủ ở trên đảo, nàng thấy dấu vết trên người ta, liền biết đêm qua có vị gian phu hoàng đế ghé thăm. Vội vội vàng vàng múc nước cho ta tắm rửa thay quần áo.

Rốt cuộc thu thập mình xong trước khi đám người đó đến.

Cuộc thỉnh an này, cũng không có gì khác biệt với năm trước, chỉ là năm nay có di nương mới vào cửa, chỉ là. . . . Chỉ là Tín thái phi đã không có ở đây. Ta nhất định phải hạnh phúc, âm thầm tự nhủ như thế.

Bởi vì không có Thái phi, cho nên Dực Phong không còn qua đảo. Quy củ vẫn như cũ, cho nên cũng không có gì khác với năm trước. Đợi đoàn người trở về phòng khách tiền viện ăn sáng xong, ta lại thưởng người làm, đang muốn về đảo thay y phục. Dực Phong ngăn ta lại, gương mặt hưng phấn: "Linh Tuyết, nàng ăn mặc xinh đẹp chút, chúng ta cùng nhau vào cung đi."

Ta xem thường: "Hàng năm không phải đều giống nhau? Lại nói triều phục của Thân Vương phi có cái gì đặc biệt sao? Còn không phải là như cũ?"

"Này, nàng cảm thấy thế nào đẹp thì cứ trang điểm như thế." Hắn lùi một bước, tính tình dễ chịu nói.

Thấy thái độ hắn tốt như vậy, ta cũng không có nói tiếp cái gì, chỉ về đảo thay y phục, chuẩn bị cùng Dực Phong và Lưu thị vào cung.

/77

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status