Nửa Đời Sau Của Ta

Chương 42

/77


Chu Thống lĩnh thấy ta nửa ngày không biến sắc, cười làm lành nói: "Nương nương có gì chỉ thị? Ty chức nhất định không từ." Ta cười lạnh: "Nào dám chỉ thị Chu Thống lĩnh, Chu Thống lĩnh là người quan trọng bên cạnh bệ hạ mà."

Hắn vội vã góp lời: "Nương nương là người được bệ hạ coi trọng nhất, dĩ nhiên đều nghe nương nương."

"Chu Thống lĩnh thật là hiểu tâm tư của bệ hạ, chuyện gì cũng suy nghĩ chu đáo cho bệ hạ." Hắn sửng sốt, vội vàng cúi đầu: "Tất cả điều bệ hạ làm đều là vì nương nương, phàm là chuyện của nương nương, thì đều là chuyện của bệ hạ." Nô tài thật trung thành.

Ta ngồi nghiêm chỉnh, đặt ly trà xuống trực tiếp hỏi tới: "Cho nên tất cả đã sắp xếp xong xuôi trước khi ta rời kinh rồi à?"

"Ừ, lúc bệ hạ nghe nương nương muốn ra kinh giải sầu thì suy nghĩ một đêm lên, rồi bảo ty chức an bài tất cả công việc cho nương nương trở về tổ trạch."

Ta cau mày: "Hai ngàn thị vệ đó thì sao?"

Hắn ngẩn ngơ, nhìn ta một cái, lại cúi đầu nói: "Trong triều có vài lão thần tử, không phục bệ hạ hết lòng đối đãi nương nương như thế, nên trăm phương ngàn kế muốn làm khó nương nương, ý của bệ hạ là dùng những người này để hù dọa đám chó không có mắt kia."

"Nói vậy nhân số của đám chó đó chắc không ít?" Ta cười.

Thần sắc hắn càng thận trọng: "Bệ hạ nói rồi, nương nương chỉ cần vui đùa là được, chờ qua hai ba tháng, chuyện gì cũng xong." A, thì ra hắn dứt khoát đồng ý ta ra kinh như vậy, là muốn mượn chuyện này để có chút hành động ở trong triều. Lại kinh sợ ta đi ra thì có người biến đổi phương thức làm khó ta, cho nên cho bọn thị vệ gióng trống khua chiêng đi theo ta.

Hắn. . . . Thật coi trọng ta như vậy sao?

"Ban đầu tấn bản phi thành Đoan Kính vương phi, có những đại thần nào dị nghị?"

"Ừm. . . Hoàng thần tướng, Cát thần tướng cũng rất có phê bình kín đáo." Hắn nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói: "Nhưng chúng ta ra khỏi thành thì bệ hạ đã thuyết phục được hai vị đại nhân."

Ừ, lực độ của sự ‘ thuyết phục ’ này còn cần nghiên cứu.

Ta hơi suy tư: "Trong Nam Kinh, muôn người đều đổ xô ra đường là vì sao?"

Hắn cười khổ: "Ty chức xem chừng, cũng là ý của bệ hạ, ban đầu truyền thuyết Phượng Hoàng đã truyền lưu khá xa, hôm nay bệ hạ muốn cho nương nương nhập chủ Trung Cung, cho nên lại truyền chuyện này ra trong dân chúng."

Nhập chủ Trung Cung, chỉ có mình hắn muốn, cũng không quản ta có nguyện ý hay không, ban đầu ở đại điện, ta nói không muốn, xem chừng hắn cho là ta kiểu cách, nhưng ta thật sự không muốn vào nơi quỷ quái không thấy ánh sáng kia.

Ta càng tò mò một chuyện khác: "Sao chuyện trong truyền mà người lại nói cho ta nghe rõ ràng như thế?"

Chu Bột lúng túng cười một tiếng: "Ban đầu nương nương sai ty chức đưa tin cho bệ hạ, sau đó bệ hạ trả lời thư cho nương nương thì cũng nói mấy câu với ty chức: bảo ty chức giải nghĩa nguyên nhân cho nương nương, không thể để cho nương nương bị tức giận." Hóa ra là ta tự mình tức giận thật lâu, hắn đã sớm chuẩn bị xong giải thích, chỉ là ta luôn bảo trì bình thản, chẳng quan tâm.

Ta phất tay một cái, ý bảo hắn đi xuống.

Được Lục Ngạc Phi Hồng hầu hạ, thay bộ áo ngủ, chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, liền nằm xuống ngủ.

Ở trong hoàn cảnh giống thật mà là giả này, ta ngủ không sâu, nhìn ánh trăng bên ngoài đang sáng, ta khoác y phục đi vào trong sân, ngồi ở trên băng đá ngẩn người.

Nhìn ánh trăng, không khỏi nhớ nhung ban đêm sáng tỏ ở thế kỷ 21, giờ phút này có lẽ đang dọc theo đường lớn để ăn uống, tán gẫu trời nam đất bắc!

Nhớ tới trước kia đi ăn khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Trường Sa với Hướng Lâm thì không tự chủ được cô đơn, nàng ấy có khỏe không? Nghĩ đến đây, cất giọng phân phó: "Trần Nhất, tìm bình rượu ngon cho bản phi." Ta chưa gặp hắn, nhưng khẳng định là, hắn nhất định ở trong bóng tối để hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ.

"Thời tiết cuối mùa xuân, vẫn còn nhiều sương, sức khỏe của nương nương quan trọng hơn." Một thanh âm xa lạ phá vỡ sự trầm tư của ta, ta giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một người áo trắng bồng bềnh ngồi ở trên nóc nhà, ánh trăng bao phủ, giống như thần tiên. Thấy ta nhìn hắn, người nọ liền phi thân, ngồi vào đối diện ta, để mấy cái vò rượu và hai cái ly xuống. Ta nhìn rõ liền có thể khẳng định: đây là một nam nhân đẹp. Chỉ thấy hắn lười biếng ngồi đối diện ta, ánh mắt ôn hòa, không biết sao, lại tưởng tượng ra bộ dáng sắc bén như ưng của hắn. Mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, gương mặt có góc cạnh tuấn mỹ khác thường.

Ta thở dài nói: nam nhân ở cổ đại, sao ai cũng đẹp thế?

Không khỏi cười: "Vị công tử này không biết đảm nhiệm chức vị quan trọng nào?"

Hắn sửng sốt: "Chỉ giáo cho? Nương nương không sợ hãi chút nào, không sợ tại hạ là tên háo sắc sao?" Ta có thể khẳng định đây là một người rất tiểu bạch. "Bản phi bất tài, cũng biết được vài vị thị vệ bên cạnh, công tử có thể thoải mái ngồi ở đây, tự nhiên là có lai lịch."

Hắn cười: "Nương nương quả nhiên cơ trí, tại hạ là Liễu Vô Yên."

A, Liễu Vô Yên - hái hoa tặc đệ nhất giang hồ, khinh công vô địch, có tin đồn hắn tuấn nhã phong lưu, săn vẻ đẹp vô số, đã nhìn trúng nữ nhân, thì không thể thất thủ. Ta có thểx quen thuộc hắnliệp diễm, là bởi vì sau ‘ sự kiện gian phu ’ ban đầu, Hoàng Đế Gia Tĩnh từng đưa tài liệu của mấy người tham gia cho ta xem, đối với người trong chốn giang hồ, nhất là đại đạo hái hoa, ta thật có hứng thú với hắn. Dĩ nhiên, ta cũng không dám nói với Gia Tĩnh, nếu không ta sẽ thảm. "Có thể khiến Liễu công tử tới đưa rượu cho bản phi, không đơn giản đâu." Ta cười trêu nói.

Hắn đỏ mặt lên.

Ta kinh hãi, ở dưới ánh trăng còn có thể thấy rõ hắn đang đỏ mặt, vậy mặt của hắn khẳng định không chỉ đỏ một chút, hắn cư nhiên đỏ mặt, người có thể khiến đại đạo hái hoa đỏ mặt, xác thực không đơn giản.

Hắn cẩn thận lấy ra một khối ngọc bội từ ống tay áo, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm nó, giống như nó chính là tình nhân cực kỳ yêu thích. Ta trợn to cặp mắt, nhìn hình phượng chạm trổ tinh xảo, ở ánh trăng chiếu xuống, tản mát ra ánh sáng nhu hòa, cảm thấy rất quen thuộc, suy nghĩ một lát, nghiêm mặt nói: "Bản phi ngu độn, không biết thì ra Liễu công tử cũng rất quen biết trưởng công chúa."

Hắn giống như tiểu tử vừa biết yêu, bỗng nhiên nghe người ta nói tới cô nương trong lòng, lòng tràn đầy vui mừng xấu hổ mở miệng, ta âm thầm buồn cười, người này, cư nhiên cũng có một mặt như vậy.

"Trưởng công chúa có lời gì muốn giao phó sao?" Ta nâng một bầu rượu, rót cho mình một ly.

Hắn cúi đầu, tựa như nhớ lại: "Nàng nói, ta nên tin tưởng người, cũng xin người tin tưởng ta. Còn bảo ta đưa cái này cho người." Dứt lời đặt một miếng ngọc hình hoa hồng trong suốt ở trên bàn. Ta nhớ được miếng ngọc hoa hồng này, là đồ trang sức nàng đeo cho ta lúc ta và nàng vào cung gặp Dực Phong lần đầu.

Nhớ lại ban đầu, ta cũng cười: "Ta có tin ngươi hay không, quan trọng sao?"

Hắn sửng sốt, tiếp theo tự phụ cười một tiếng: "Nương nương tin tưởng tại hạ là tốt nhất, không tin cũng không sao."

"Ta không tin người ngoài, nhưng ta tin tưởng trưởng công chúa." Ta uống một hơi cạn sạch, trưởng công chúa đưa hắn đến bên cạnh ta, ta cũng không hiểu lắm là có ý gì, có lẽ là vì ta, hi vọng hắn có thể giúp ta, hoặc giả là vì hắn, hắn đang ở dưới mắt Gia Tĩnh, đoán chừng cũng không dễ sống. Có lẽ là muốn ta tìm một cơ hội, cho hắn một thân phận, mặc kệ như thế nào, quân cờ này của trưởng công chúa làm ta sửng sốt không hiểu.

Đột nhiên nghĩ đến thân phận và địa vị của trưởng công chúa, ho một tiếng, giấu nụ cười hỏi: "Ngươi có ấn tượng gì với trưởng công chúa?"

Hắn mờ mịt nhìn ta: "Tại hạ chỉ gặp nàng ấy một lần, nàng ấy là người tốt." Hắn dừng lại, ta cười: "Bản phi có thời gian nghe chuyện xưa ."

"Ban đầu ta nhận tiền làm việc, nào ngờ chọc tới Hoàng thất, bị người củaÁm Cung đuổi giết, lần đó nóng lòng, liền trốn vào Phượng Hoàng Sơn trang. . . ." A, thì ra là Gia Tĩnh vụng trộm xuống tay. Coi như ngươi không ngu ngốc, biết chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất.

Hắn dừng lại lần nữa, thấy sắc mặt ta như thường, tiếp tục nói: "Sau đó vẫn bị người của Ám Cung đuổi tới, ta chạy đến bên hồ, thấy một mình nàng đứng ở trong đình. . . . Ánh trăng đêm đó, cũng trong trẻo tốt đẹp như vậy. . . . Nàng quay đầu nhìn ta, ta giống như gặp được thần linh. . . ." A, cuộc gặp gỡ hoàng thất, ta rửa tai lắng nghe.

"Lúc ấy nàng cũng ngây dại, nhìn ta hồi lâu, nhìn thấy ám vệ sau lưng ta, nên nàng đưa phượng bội cho ta, người của Ám Cung cũng không còn làm khó ta, nhưng lại không cho ta ra khỏi Sơn Trang, rồi từ đêm đó, nàng cũng nữa chưa từng tới sơn trang nữa." Giọng điệu của hắn cực kỳ tiếc nuối, giống như tim bị người khoét đi.

Thì ra là. . . . Cổ đại cũng có vừa gặp đã yêu, ta thầm than, kể từ sau khi ta xuyên qua, tình tiết tiểu thuyết đều lần lượt xuất hiện trên người ta hoặc người bên cạnh, giống như cổ tích.

"Uống rượu." Ta nâng ly.

Hắn nhàn nhạt ứng đối.

Uống say năm phần, ta giơ tay vỗ vỗ, Phi Hồng từ trong phòng đi ra, nhẹ nhàng đỡ ta dậy, đi vào nhà. Trong khoảnh khắc đóng cửa, vẫn có thể thấy được Liễu Vô Yên còn tiếp tục uống, cô đơn chiếc bóng.

Ngày hôm sau tỉnh lại, gọi Chu Bột, hỏi: "Bệ hạ chuẩn bị làm gì Liễu Vô Yên?"

Hắn ngây người: "Liễu Vô Yên?" Ta cười lạnh: "Đừng nói với ta ngươi không biết hắn là ai, đêm qua hắn uống rượu nửa đêm với ta, phiền mấy vị canh giữ ở bên ngoài, cực khổ chứ?"

Hắn lúng túng cười một tiếng: "Bệ hạ biết Liễu Vô Yên và trưởng công chúa có dây dưa, cũng không tiện nhúng tay, lúc đó trưởng công chúa tự mình tìm tới bệ hạ, bảo muốn lệnh hắn theo tới Nam Kinh, bệ hạ cũng không có nói gì, chắc là muốn cho nương nương giúp ra quyết định." Chuyện gì đây chứ, toàn bộ rối loạn.

Ta cười cười: "Ừ, cũng không biết đêm qua, mấy vị đã nghe được chuyện gì?"

Hắn liên tiếp cười làm lành: "Ban đêm bọn ty chức cách khá xa, cũng không dám nghe, cho nên. . . ."

"Không có là tốt rồi, đi xuống đi." Chuyện liên quan đến thanh bạch của trưởng công chúa, ta phải cẩn thận chút. Nhìn Chu Bột, Trần Nhất, Trần Nhị thận trọng đối đãi ta, cung kính mười phần, đây đều là nhờ phúc của hắn, nếu như ngày nào đó không còn ân sủng của hắn nữa, a, cũng không biết bọn họ còn nhắm mắt theo đuôi như vậy không?

/77

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status