Nửa Đời Sau Của Ta

Chương 71

/77


Bây giờ nhớ lại, sao có thể rời đi thuận lợi thế? Dầu gì ta cũng là hoàng hậu đấy. Sao không ai đuổi theo lệ rơi đầy mặt quỳ khuyên: "Xin nương nương nghĩ lại!" Còn nữa, nam nhân kia không quan tâm việc thê tử và nữ nhi của mình biến mất sao?

Chờ ta thật sự không nhúc nhích, tiểu Bảo nhi cũng không sôi nổi nữa, ngoan ngoãn dắt tay của ta lẳng lặng đi. Ta biết rõ bé cũng mệt mỏi, vì vậy đề nghị hai người nghỉ ngơi chút, Tiểu Bảo nhi nhất thời kích động.

Tối hôm qua Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ hạ không biết uống lộn thuốc gì, lục tục giằng co ta nhiều lần. Buổi sáng đi lại lén lút vội vàng, chờ Gia Tĩnh vào triều hai mẹ con liền chạy ra ngoài, thứ gì cũng chưa kịp ăn.

Ngồi trên tảng đá lớn cứng rắn, hai mẹ con vừa đói vừa khát. Không biết kẻ đáng chết nào đã nói, rời nhà trốn đi có một định luật hoàng kim: cái gì cũng khỏi phải mang, nhưng bạc không thể thiếu. Hiện tại trong ngực ta chỉ cất hai tấm ngân phiếu mười vạn của cửa hiệu Thiên thuộc ngân hàng tư nhân Hằng Thông thôi. Nhưng ở địa phương quỷ quái này cả cái lều trà quán rượu cũng không có, bạc có ích lợi gì? Dùng bạc có thể câu cá từ sông lên sao? Bạc có thể để cho cây khô đối diện rơi quả táo xuống sao?

Vội vàng trốn đi, nên không hề liên lạc với xe ngựa. Cũng khó trách, ai chịu cung cấp công cụ trốn nhà cho hoàng hậu? Đi đã lâu rồi, sau khi ra khỏi thành đều đi dọc theo con đường này nhưng hoàn toàn không có bóng người, trừ chim hót, có thể nói yên tĩnh đáng sợ.

Được rồi, ta thừa nhận, kể từ khi làm hoàng hậu tới nay, ta được Gia Tĩnh sủng ái, nên thông minh có dấu hiệu thoái hóa. Nhất là khi cùng bọn nhỏ đến Thượng Thư Phòng chơi đùa, sử dụng giấy Tuyên Thành của chàng xếp máy bay công kích tổng quản Chu Tiểu Tam mà không cẩn thận nện vào chàng, thì Gia Tĩnh sẽ rống giận: "Ba tiểu quỷ đứng ngay ngắn cho trẫm."

Biết lúc này rời nhà trốn đi rất ngây thơ, trên thực tế lúc mới ra cửa thành ta liền hối hận. Nhưng đi cũng đi rồi, không đến nỗi quay đầu lại ngay chứ. Nam nhân kia, nam nhân xấu đáng chết, cư nhiên không tỏ ý gì, không vội vội vàng vàng tới tìm chúng ta. Còn nữa, lúc ta ra cửa cung, sao lại đáng chết thuận lợi như vậy? Tại sao không xảy ra tình trạng gì giống trên tivi để khiến kế hoạch của ta bị nghẹt?

Lấy ngân phiếu trong lòng ra dò xét lần nữa, ta hạ quyết tâm, thôi, chúng ta về nhà.

Dắt Tiểu Bảo nhi đi ngược đường lại về kinh. Lúc này nghĩ thông suốt, tuy trên mặt mũi khó mà nói, nhưng tâm tình cũng vui vẻ. Xem ra vẫn là chức vị hoàng hậu này thích hợp với ta.

Đi ước chừng một dặm đường, quẹo một cái, ta lập tức ngẩn người tại đó.

Lại xoa xoa mắt lần nữa, tất cả trước mắt không phải là ảo giác. Giữa đường lớn trước mặt, bày một cái bàn, trên bàn bày đầy trái cây và điểm tâm. Chung quanh cái bàn bày ba cái bàn khác, ta tính toán, cái ghế bình thường kia chắc là của ta, mà cái ghế siêu cao được đặc chế, thoạt nhìn rất giống cái ghế đo thân đặt làm riêng cho Bảo Luân công chúa ở trong Phượng Thọ cung. Sau cái bàn còn có một cái ghế, trên ghế có một người vẻ mặt bình tĩnh đang ngồi. Mặc long bào thêu hình rồng chín móng màu vàng sáng, không biến sắc nhìn đối diện —— chính là phía hai mẹ con ta. Mà phía sau chàng cách đó không xa, mơ hồ có mấy người đứng —— mấy người cao thủ trong Ám Cung.

Nhìn dưa Hami ướp lạnh, bánh phù dung, còn có bánh bao thủy tinh hấp ta thích nhất. Ta nuốt ngụm nước miếng, nhìn đứa bé bên người, muốn xem bé có đang thèm thuồng như ta không. Ai ngờ. . . . Tiểu nha đầu căn bản không để ý mấy thứ đó, chỉ làm bộ đáng thương nhìn ta, thấy ta nhìn bé, lúc này bé mới cẩn thận mở miệng: "Mẫu hậu, ngài đừng nóng giận. . . . Bảo Nhi hỏi cái gì là ‘ rời nhà trốn đi ’, không phải hỏi Kỳ ca ca. . . . Phụ hoàng vừa lúc ở đấy, . . . . Ngài không cho ta nói với mẫu hậu, nói sẽ chơi một trò với Bảo Nhi."

Má, thì ra náo nửa ngày, chỉ là mình ta rỗi hơi? Hồ ly. . . . Hai con hồ ly.

Ta hừ ra một tiếng từ trong lỗ mũi, hất tay Tiểu Bảo nhi ra, đi thẳng đến cái ghế đỉnh đạc ngồi xuống, cầm dưa Hami lên gặm ngay. "Tuyết Nhi còn chưa có rửa tay!" Bên tai truyền đến thanh âm lành lạnh. Ta không để ý tới chàng, ăn no lại nói. Con rồng lớn kia không tiếp tục nói lời vô nghĩa, chỉ đứng dậy ẳm con rồng nhỏ lên ghế, lại đưa nước qua cho bé, dịu dàng hỏi: "Bảo Nhi cảm thấy chơi vui không?" Tiểu Bảo nhi cười duyên hì hì: "Chơi thật vui. Phụ hoàng, Bảo Nhi nghe lời lắm, ra khỏi thành liền tự đi bộ, không bắt mẫu hậu ẵm."

Gia Tĩnh cúi đầu bật cười: "Đúng vậy, bình thường chỉ biết ăn uống vui đùa, không rèn luyện gì cả. Sao có thể ôm Tiểu Bảo nhi công chúa mũm mĩm của chúng ta đi xa như vậy?"

". . . . . ." Ta nhẫn nhịn, tiếp tục ăn.

Ợ hơi, ta lại dãn gân cốt một cái, thật là thoải mái, lát nữa ngủ một giấc là tốt nhất.

"Ăn no? Về nhà thôi." Quay qua thấy nét mặt hài lòng của ta, Gia Tĩnh bệ hạ rốt cuộc mở miệng.

. . . . . .

Đến đây, lần đầu rời nhà trốn đi của hoàng hậu Gia Kính chính thức chấm dứt.

Hôm sau Gia Tĩnh đều không nói gì với ta, ta cảm thấy rất kỳ quái, nhưng lại ngại hỏi, chỉ đành phải giả bộ không có gì. Buổi tối chàng trở lại rất sớm, ta giương mắt nhìn chàng, chàng cũng không nói chuyện, đi tới bên cạnh ta, ẵm ta lên, đi vào trong điện. Thả ta vào trên giường xong chàng liền cúi người đè lên, ngón tay cợt nhã nâng cằm của ta lên: "Hôm nay trẫm rất tức giận, chẳng lẽ Tuyết Nhi không biết?"

Nhìn ánh mắt của chàng, vẫn dịu dàng như nước, thâm tình khẩn thiết, chỉ là thêm mấy phần nóng bỏng và tình dục. Ta mở to mắt, trong lòng lại nghĩ: ta cũng rất tức giận, chẳng lẽ Kiệt lang không biết?

Chàng cúi đầu buồn cười, môi đè lên, đợi ánh mắt ta mê ly, vẻ mặt không rõ, chàng mới khàn khàn nói: "Hôm nay phạt nhẹ, nếu như có lần sau, trẫm sẽ phạt nặng đó."

. . . . Phạt nhẹ? Phạt nặng? Lúc trời sắp sáng ta mới biết, ta rốt cuộc đã tìm được một nam nhân thế nào, con sói. . . . con sói không bao giờ biết mệt mỏi, kịch liệt mà cuồng nhiệt. Phạt nhẹ đã thế, vậy phạt nặng lại thế nào?

Bên ngoài đã lộ ánh rạng đông, ta thật sự không thể kiên trì nữa rốt cuộc nhận thua cầu xin tha thứ: "Kiệt lang ~ ta, ta sai lầm rồi, lần sau, lần sau tuyệt đối sẽ không." Rốt cuộc trong cơ thể nóng lên, chàng buông ta ra, lật người qua kế bên ôm ta, hôn vành tai của ta nỉ non: "Tuyết Nhi, vĩnh viễn đừng rời xa trẫm." Ta mỏi mệt ngủ, không đáp lời nữa, chỉ gật đầu một cái, rồi ngủ thật say.

. . . . . .

Cực kỳ lâu sau vào trung thu của một năm, trên ban công. Chàng hơi say ôm ta đặt ở trên đầu gối, ôm ta thật chặt, vùi đầu ở cần cổ ta hà hơi: "Tuyết Nhi, nàng có biết vì sao mỗi ngày trẫm đều yêu nàng nhiều như đầu voi không? Bởi vì. . . . Nàng là Phượng Hoàng Tiểu Tiên Tử của trẫm, trẫm sợ sơ ý một chút, ngày nào đó yêu nàng ít chút, nàng sẽ bay khỏi trẫm."

. . . . . .

Cũng đúng, còn nhớ rõ trong 《 Ly Ca 》 có câu: xem mỗi ngày là ngày cuối cùng để yêu nhau. . . . Ta cũng vậy, bởi vì, chàng chính là của riêng ta, là bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của ta.

Nửa đời trước của ta trôi qua ở Trung Quốc thời đại mới, ta rất cảm kích cũng rất vui vẻ có thể sống 26 ở nơi đó năm, mặc dù rất vất vả, mấy lần té ngã, nhưng cuối cùng mỗi lần ta đều dựa vào chính mình bò dậy.

Rồi sau đó xuyên qua, gặp phải chàng là chuyện hạnh phúc nhất đời này của ta. Có lúc suy nghĩ một chút, Bồ Tát cho ta xuyên qua, rõ ràng chỉ vì mình chàng. Không có chàng, ta xuyên qua không có chút ý nghĩa nào, có người, hết một đời cũng không thấy được cánh cửa tình yêu, mà tình yêu của ta, tới vừa mãnh liệt vừa tự nhiên. Có lẽ khi bắt đầu gả cho Dực Phong, ta đã từng muốn kính trọng như khách sống qua ngày với hắn, nhưng, cuộc sống không có tình yêu, không phải là mong muốn của ta, nói ta ích kỷ cũng tốt, dối trá cũng được, ta muốn sống cuộc sống ta thích, cuộc sống, chỉ có ngắn ngủn mấy thập niên, ta muốn sống càn rỡ thoải mái, như vậy không tốt à? Không sao, đổi phương thức khác sống tự nhiên phóng khoáng là được.

Năm Nhân Ninh đầu tiên, Phượng Hoàng Sơn trang

"Kiệt lang, Duệ bảo bảo sẽ là một Hoàng đế anh minh sao?" Hoàng thái hậu 46 tuổi hỏi.

Thái Thượng Hoàng 54 tuổi lộ vẻ kiêu ngạo: "Hừ, nhi tử cửa trẫm sẽ kém sao?"

"Ừ. . . . Chàng đã là Thái Thượng Hoàng còn ‘ trẫm ’ à? Hiện tại Duệ bảo bảo cũng là ‘ trẫm ’ rồi, một quốc gia có hai ‘ trẫm ’, có được không?" Một Hoàng thái hậu chưa từ bỏ ý định hỏi.

"Hừ, trẫm nói có thể là có thể, ai dám nói nhảm?" Nam nhân đã lão luyện hơn bĩu môi.

Một Hoàng thái hậu xí hắn: "Hứ, lúc nãy ta đã nói đó, chàng dám nói ta nói nói nhảm?"

". . . . . . Không phải."

"Còn phải suy tính?" Thanh âm đề cao, hơi uy hiếp.

"Không phải."

"Ai, không suy nghĩ đã trả lời, không phải qua loa ta chứ?" Vẻ mặt hoàng thái hậu uể oải.

Thái Thượng Hoàng bị nghẹn, thật lâu không lên tiếng. Một Hoàng thái hậu cười hả hê, nhưng tiếng cười rất nhanh không còn nữa, đã biến thành tiếng thở dốc ư ư rồi.

Thật lâu về sau, Hoàng thái hậu căm giận bất bình thở nhẹ: "Ghét, mỗi lần đều dùng chiêu này."

"Trừ chiêu này còn có thể dùng chiêu nào?" Thái Thượng Hoàng ăn uống no đủ ợ hơi, giọng nói hấp dẫn mà khàn khàn.

". . . . Chàng nói, ta cứ như vậy hất tay đi, có tốt không? Duệ bảo bảo mới 22 tuổi !" Vẫn là đứa bé thích líu ríu.

"Ban đầu trẫm không phải lên ngôi lúc hai mươi sao? Xem ra Tuyết Nhi có vẻ còn khỏe lắm, chúng ta trở lại ôn chuyện."

". . . . Ta tự bơi trong hồ nước nóng, không để ý chàng." Có thể tưởng tượng động tác mắt trợn trắng kia.

Tiếng cười dễ nghe của chàng vang lên, vang dội Sơn Trang.

Năm Gia Tĩnh thứ ba mươi, Hoàng Đế Gia Tĩnh Trần Kiệt nhường ngôi cho thái tử Duệ. Ngày hai mươi sáu tháng mười cùng năm, thái tử Duệ tròn 22 tuổi chẵn được Thái Phó của thái tử - Ngụy Tiến và Hộ Quốc Tướng Quân Cát Dũng ủng hộ vào chỗ, cải hiệu Nhân Ninh, xưng là Huệ Đế.

Tôn Hoàng Đế Gia Tĩnh Trần Kiệt thành Thái Thượng Hoàng, hoàng hậu Gia Kính Trương Linh Tuyết thành Hoàng thái hậu, Lưu Thái hậu ở Từ An Cung thành Thái Hoàng thái hậu.

Mùa đông năm Nhân Ninh thứ hai, Thái Hoàng thái hậu Lưu thị bệnh mất, hưởng thọ 69 tuổi, cả nước đại tang. Năm Gia Tĩnh thứ 21, từng có đại thần Ngự sử Lưu đại nhân buộc tội Hoàng thái hậu, chỉ trích vào năm Đức Thọ 34, bà đã thầm ám hại cả nhà Phụ Quốc Công Trương Thế. Tấu chương bị hoàng hậu Gia Kính bệ hạ lúc đó cản lại, ra ý chỉ, thưởng hậu cho tộc Trương thị. Lại âm thầm thở dài với Hoàng Đế Gia Tĩnh: bà ấy tốt với ta, ta liền cảm thấy bà ấy thật là tốt, mặc kệ quá khứ bà đối đãi người khác như thế nào, ta chỉ nhận thức người không nhận đúng sai.

Đợi Thái Hoàng thái hậu mất, Ngự sử Lưu đại nhân lại đề lại chuyện này lần nữa, xin chỉ khiển trách thái hoàng thái hậu hành động thất đức, không được vào tông miếu.

Thái Thượng Hoàng có nói: Thái Hoàng thái hậu đã mất, chuyện đã qua vô luận là đúng hay sai, cũng đừng nhắc lại nữa.

Sau đó, Thái Thượng Hoàng và Hoàng thái hậu tự mình để tang dẫn tang, Huệ Đế đỡ linh, vinh quang vô hạn.

Theo 《 sách Đại Hán - Hoàng Đế Gia Tĩnh 》 đời sau ghi lại: Hoàng Đế Gia Tĩnh và hoàng hậu Gia Kính tương cứu trong hoạn nạn nửa đời, cùng sinh một tử ba nữ, chia ra là Huệ Đế, công chúa Bảo Luân, công chúa Bảo Nguyệt, công chúa Bảo Doanh.

Hoàng hậu Gia Kính lấy tư thế nữ nhan nên có trở thành hoàng hậu cả đời, nhưng cuộc đời vẫn khiến mọi người tranh cãi. Nàng hết sức trợ giúp phụ nữ già yếu và trẻ con độc lập lần nữa, chính là chuyện rất tốt. Nhưng. . . . phương diện cuộc sống riêng, lúc là Tín thân vương phi đã mập mờ không rõ với Hoàng Đế Gia Tĩnh ngay lúc đó, bại hoại luân thường, sau đó mặc dù được phong hậu, vẫn là vết nhơ trong đời. Mặc kệ như thế nào, nàng đều là nữ nhân truyền kỳ nhất của Đại Hán triều.

/77

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status