... Ngươi không dùng não để nói chuyện à?
Hề Ngọc Đường không nói gì, chẳng qua trên mặt có viết mấy chữ: ngươi có bệnh sao?
Việt thiếu chủ: Đúng vậy, ta có bệnh.
Đi theo ta.
Phát hiện tối nay hắn quá khác so với lúc trước, trong lúc nhất thời Hề Ngọc Đường không có cách nào để đối phó, nơi đây không phải là chỗ để nói chuyện, nàng cũng không có hứng đứng xem xiếc khỉ, không nói hai lời liền thi triển khinh công rời khỏi.
Việt Thanh Phong thở dài, không nói lời nào đi theo.
Hai người đánh nhau một cách khó hiểu, lại một trước một sau rời đi, từ đầu đến cuối cũng chẳng thèm ngó ngàng đến đám quần chúng bên dưới, mấy người đến xem diễn nhìn nhau, thấy việc vui đã hết, tất cả đều mất hứng, ào ào tản đi.
Chỉ có Âu Dương Huyền là đứng tại chỗ, mắt nhìn theo hướng hai người rời đi một lúc lâu, cuối cùng đôi mắt đục ngầu kia mới nheo lại, trên gương mặt lạnh lẽo có chút biểu cảm khó hiểu.
Hề Ngọc Đường phi thân rất nhanh, cuối cùng cũng dừng lại ở một nơi hoang tàn vắng vẻ, Việt Thanh Phong đuổi theo, đứng sau lưng nàng.
Nàng xoay người, bóc lớp khăn che mặt xuống, đi thẳng vào vấn đề: Tối nay ta không trúng độc.
Nhưng ngươi cho rằng độc này dễ dàng phun ra như vậy sao? Trong người ta vẫn còn, chẳng qua phun ra hai lần cũng coi như hết rồi. Vì thế hộc máu là thật, hôn mê là thật, mọi chuyện xảy ra bất ngờ, không thể nói cho ngươi trước, như vậy thôi.
Nàng nói rất nhanh, hệt như không muốn nói nhiều về vấn đề này. Việt Thanh Phong miễn cưỡng cười một cái, áp chế cơn ho khan đã lên đến bên miệng: Diễn rất đạt, không những lừa được mọi người mà còn cứu được bản thân.
Người đối diện không nói gì, coi như cam chịu.
Trầm mặc một lát, Việt Thanh Phong cười một cách khó hiểu, cũng không biết là đang cười nàng cơ trí hay là cười bản thân mình đã quá ngu ngốc.
Hề Ngọc Đường có chút nghi ngờ liếc hắn một chút, thấy hắn không có ý muốn giải thích thì nhanh chóng nói cáo từ rồi xoay người rời đi.
Việt Thanh Phong đứng tại chỗ một lúc lâu, không hề cử động, mặt không biểu cảm nhìn bàn tay cầm kiếm của mình, trong bóng đêm tối tăm hắn không thể thấy những đường vân trên tay mình, chỉ cảm thấy nó vừa yếu ớt vừa vô lực.
Xung quanh vô cùng im lặng, đột nhiên hắn ho khan một hồi, tiếp đó lại nôn ra một ngụm máu lớn.
Nếu Hề Ngọc Đường ở đây, nhất định sẽ có thể đoán được chỉ sợ rằng bệnh cũ của hắn đã tái phát.
Nói lời gạt người mà ngay cả một giọt nước cũng không lọt ra ngoài... Cách một lúc lâu hắn mói nói một cách yếu ớt, còn có cả chút ý tự giễu: Có phải độc đã phát rồi không, còn cho rằng ta không nhận ra nữa sao?
Mùi máu tươi bị gió chậm rãi thổi tan, bốn phía như càng yên tĩnh hơn.
...
Trở về Quan Lan Viện, Hề Ngọc Đường vừa mới vào cửa thì chân đã mềm nhũn. Mấy người Thẩm Thất không đi xem trận chiến, nhưng hai người gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ toàn bộ Vũ sơn này không ai không biết.
Từ từ đã, chống lại ánh mắt của ba vị thuộc hạ, Hề Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài: ... Các ngươi không biết đóng cửa khi nói chuyện à?
Đóng cửa thì Việt thiếu chủ sẽ không nghe được sao...? Tư Ly nhỏ giọng châm chọc.
Người trong viện của chúng ta đâu hết rồi?
... Không cản được.
Ngươi còn nói nữa à! Nàng trừng mắt.
Tư Ly lè lưỡi.
... Vậy, đã nói chuyện rõ ràng rồi sao? Lữ Chính có chút chột dạ mở miệng.
Hề Ngọc Đường xua tay: Xem như là vậy, dù sao độc phát cũng là thật.
Nhưng không phải là U Minh... Tư Ly nhịn không được mà bắt đầu nói tiếp: Hôm nay trước khi xuất môn giáo chủ quên uống thuốc rồi.
Thẩm Thất ở bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần.
Sao lại chưa uống, buồi chiều khi bị thương trở về hắn đã cho nàng uống trong biệt viện của Việt Thanh Phong, nếu không phải do nàng vận khí bức máu ra ngoài thì sao độc có thể phát được?
Suy nghĩ một chút, hắn lại nói chuyện mình cần Ly Hoả Thảo ra, Hề Ngọc Đường có chút lúng túng, nhăn mày.
Ở khố phòng của Việt gia, còn là tư khố của Việt Thanh Phong nữa à?
Thẩm Thất gật đầu.
... Sớm biết thế đã không cần lấy năm nghìn lượng kia rồi.
Hề tiểu giáo chủ có chút hối hận: Nếu như vậy, đợi mấy ngày nữa ta quay lại nói với hắn một chút.
Thẩm Thất liếc nàng đầy thâm ý: “Là chúng ta có việc muốn cầu người, nhớ nói chuyện cho tử tế.”
Khoé môi Hề Ngọc Đường giật giật, vì đã đuối lý nên lựa chọn trầm mặc.
...
Ngoan ngoãn điều dưỡng hai ngày, không dám làm chuyện gì liều lĩnh, cuối cùng, sau khi Hề Ngọc Đường được Thẩm Thất cho phép, sáng ngày thứ ba mới xuất môn đi tìm Việt Thanh Phong. Lúc đi đến Kinh Hồng Viện lại nghe được hắn đã đi làm chút chuyện giúp Âu Dương minh chủ, phải một lúc nữa mới có thể về.
Hề tiểu giáo chủ cảm thấy vô cùng chán nản, cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn bị Ly Hoả Thảo đánh bại, cầm một quyển sách chờ trong sân, đợi đến lúc Việt Thanh Phong quay lại.
Đáng tiếc trời sinh không cho nàng năng lực đọc sách, xem một lúc đã không xem nổi nữa. Độ an toàn trong viện của Việt Thanh Phong rất cao, trời cuối tháng năm đầu tháng sáu lại rất ấm, chỉ chốc lát nàng đã nằm úp sấp lên bàn đá để ngủ.
Hề Ngọc Đường ngủ một hơi, vừa mới đọc sách thôi đã khiến nàng vô cùng mỏi mệt. Thật vất vả mới tỉnh lại được, mặt trời đã chuyển về phía Tây, mà chẳng biết từ khi nào trên người đã có thêm một lớp ngoại bào ấm áp.
Nàng cố gắng cử động cánh tay tê rần, ngẩng đầu, ở một chỗ không xa bàn đá, Việt Thanh Phong đang làm tổ trên ghế đệm rộng rãi thoải mái, cầm sách đọc vô cùng chuyên chú.
Gió đầu hè có chút cảm giác mát lạnh, lúc thổi tới còn mang theo cả mùi thơm của cỏ xanh, nhẹ nhàng thổi bay vài sợi tóc đen rơi xuống trên ghế đệm, để lộ khuôn mặt tuấn mỹ như bạch ngọc chỉ có trong hoạ, mặt trời chiếu sáng trên đỉnh đầu lại khiến cả người hắn như bừng sáng.
Hề Ngọc Đường nhìn đến sững sờ.
Một tiếng lật sách vang lên, Việt Thanh Phong cũng không quay đầu lại, mở miệng: Tỉnh rồi sao?
... Ừ. Nàng đáp lời theo bản năng: Trở về từ lúc nào vậy?
Lâu rồi. Việt Thanh Phong không nói nhiều, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi cuốn sách: Đói không?
Hề Ngọc Đường thành thật gật đầu: Đói.
Thu Viễn.
Thu Viễn đã sớm chờ ở đó, mang theo lồng đựng thức ăn đến, đặt mấy món bánh ngọt tinh xảo trên bàn đá, Hề Ngọc Đường vừa nhìn đã thấy thèm.
Bày đồ ăn xong, Thu Viễn vừa muốn rời đi, đột nhiên Hề Ngọc Đường lại mở miệng: Chờ một chút!
Thu Viễn đứng lại, nghi ngờ nghiêng đầu.
Hề Ngọc Đường nhếch cằm chỉ về phía đĩa bánh đậu xanh: Muốn ăn cái kia.
Thu Viễn: ...
Ta không nâng nổi tay nữa, đang vận công chờ hồi phục, ngươi lấy một cái tới trước mặt giúp ta với. Hề Ngọc Đường giải thích.
Thu Viễn: ...
Yên lặng liếc sang chủ tử nhà mình, thấy hắn vẫn đọc sách mà không có phản ứng nào như cũ, Thu Viễn nhận mệnh lấy khăn bẻ một miếng bánh đậu xanh, dè dặt cẩn thận đưa tới trước mặt Hề Ngọc Đường. Người sau ăn một miếng, vị ngọt lan dần trong cả khoang miệng, mắt cũng nhịn không được mà bắt đầu cong lên.
Ăn xong miếng bánh, mắt Hề Ngọc Đường toả sáng: Tiếp đi Thu Viễn, lấy cho ta một
Hề Ngọc Đường không nói gì, chẳng qua trên mặt có viết mấy chữ: ngươi có bệnh sao?
Việt thiếu chủ: Đúng vậy, ta có bệnh.
Đi theo ta.
Phát hiện tối nay hắn quá khác so với lúc trước, trong lúc nhất thời Hề Ngọc Đường không có cách nào để đối phó, nơi đây không phải là chỗ để nói chuyện, nàng cũng không có hứng đứng xem xiếc khỉ, không nói hai lời liền thi triển khinh công rời khỏi.
Việt Thanh Phong thở dài, không nói lời nào đi theo.
Hai người đánh nhau một cách khó hiểu, lại một trước một sau rời đi, từ đầu đến cuối cũng chẳng thèm ngó ngàng đến đám quần chúng bên dưới, mấy người đến xem diễn nhìn nhau, thấy việc vui đã hết, tất cả đều mất hứng, ào ào tản đi.
Chỉ có Âu Dương Huyền là đứng tại chỗ, mắt nhìn theo hướng hai người rời đi một lúc lâu, cuối cùng đôi mắt đục ngầu kia mới nheo lại, trên gương mặt lạnh lẽo có chút biểu cảm khó hiểu.
Hề Ngọc Đường phi thân rất nhanh, cuối cùng cũng dừng lại ở một nơi hoang tàn vắng vẻ, Việt Thanh Phong đuổi theo, đứng sau lưng nàng.
Nàng xoay người, bóc lớp khăn che mặt xuống, đi thẳng vào vấn đề: Tối nay ta không trúng độc.
Nhưng ngươi cho rằng độc này dễ dàng phun ra như vậy sao? Trong người ta vẫn còn, chẳng qua phun ra hai lần cũng coi như hết rồi. Vì thế hộc máu là thật, hôn mê là thật, mọi chuyện xảy ra bất ngờ, không thể nói cho ngươi trước, như vậy thôi.
Nàng nói rất nhanh, hệt như không muốn nói nhiều về vấn đề này. Việt Thanh Phong miễn cưỡng cười một cái, áp chế cơn ho khan đã lên đến bên miệng: Diễn rất đạt, không những lừa được mọi người mà còn cứu được bản thân.
Người đối diện không nói gì, coi như cam chịu.
Trầm mặc một lát, Việt Thanh Phong cười một cách khó hiểu, cũng không biết là đang cười nàng cơ trí hay là cười bản thân mình đã quá ngu ngốc.
Hề Ngọc Đường có chút nghi ngờ liếc hắn một chút, thấy hắn không có ý muốn giải thích thì nhanh chóng nói cáo từ rồi xoay người rời đi.
Việt Thanh Phong đứng tại chỗ một lúc lâu, không hề cử động, mặt không biểu cảm nhìn bàn tay cầm kiếm của mình, trong bóng đêm tối tăm hắn không thể thấy những đường vân trên tay mình, chỉ cảm thấy nó vừa yếu ớt vừa vô lực.
Xung quanh vô cùng im lặng, đột nhiên hắn ho khan một hồi, tiếp đó lại nôn ra một ngụm máu lớn.
Nếu Hề Ngọc Đường ở đây, nhất định sẽ có thể đoán được chỉ sợ rằng bệnh cũ của hắn đã tái phát.
Nói lời gạt người mà ngay cả một giọt nước cũng không lọt ra ngoài... Cách một lúc lâu hắn mói nói một cách yếu ớt, còn có cả chút ý tự giễu: Có phải độc đã phát rồi không, còn cho rằng ta không nhận ra nữa sao?
Mùi máu tươi bị gió chậm rãi thổi tan, bốn phía như càng yên tĩnh hơn.
...
Trở về Quan Lan Viện, Hề Ngọc Đường vừa mới vào cửa thì chân đã mềm nhũn. Mấy người Thẩm Thất không đi xem trận chiến, nhưng hai người gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ toàn bộ Vũ sơn này không ai không biết.
Từ từ đã, chống lại ánh mắt của ba vị thuộc hạ, Hề Ngọc Đường bất đắc dĩ thở dài: ... Các ngươi không biết đóng cửa khi nói chuyện à?
Đóng cửa thì Việt thiếu chủ sẽ không nghe được sao...? Tư Ly nhỏ giọng châm chọc.
Người trong viện của chúng ta đâu hết rồi?
... Không cản được.
Ngươi còn nói nữa à! Nàng trừng mắt.
Tư Ly lè lưỡi.
... Vậy, đã nói chuyện rõ ràng rồi sao? Lữ Chính có chút chột dạ mở miệng.
Hề Ngọc Đường xua tay: Xem như là vậy, dù sao độc phát cũng là thật.
Nhưng không phải là U Minh... Tư Ly nhịn không được mà bắt đầu nói tiếp: Hôm nay trước khi xuất môn giáo chủ quên uống thuốc rồi.
Thẩm Thất ở bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần.
Sao lại chưa uống, buồi chiều khi bị thương trở về hắn đã cho nàng uống trong biệt viện của Việt Thanh Phong, nếu không phải do nàng vận khí bức máu ra ngoài thì sao độc có thể phát được?
Suy nghĩ một chút, hắn lại nói chuyện mình cần Ly Hoả Thảo ra, Hề Ngọc Đường có chút lúng túng, nhăn mày.
Ở khố phòng của Việt gia, còn là tư khố của Việt Thanh Phong nữa à?
Thẩm Thất gật đầu.
... Sớm biết thế đã không cần lấy năm nghìn lượng kia rồi.
Hề tiểu giáo chủ có chút hối hận: Nếu như vậy, đợi mấy ngày nữa ta quay lại nói với hắn một chút.
Thẩm Thất liếc nàng đầy thâm ý: “Là chúng ta có việc muốn cầu người, nhớ nói chuyện cho tử tế.”
Khoé môi Hề Ngọc Đường giật giật, vì đã đuối lý nên lựa chọn trầm mặc.
...
Ngoan ngoãn điều dưỡng hai ngày, không dám làm chuyện gì liều lĩnh, cuối cùng, sau khi Hề Ngọc Đường được Thẩm Thất cho phép, sáng ngày thứ ba mới xuất môn đi tìm Việt Thanh Phong. Lúc đi đến Kinh Hồng Viện lại nghe được hắn đã đi làm chút chuyện giúp Âu Dương minh chủ, phải một lúc nữa mới có thể về.
Hề tiểu giáo chủ cảm thấy vô cùng chán nản, cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn bị Ly Hoả Thảo đánh bại, cầm một quyển sách chờ trong sân, đợi đến lúc Việt Thanh Phong quay lại.
Đáng tiếc trời sinh không cho nàng năng lực đọc sách, xem một lúc đã không xem nổi nữa. Độ an toàn trong viện của Việt Thanh Phong rất cao, trời cuối tháng năm đầu tháng sáu lại rất ấm, chỉ chốc lát nàng đã nằm úp sấp lên bàn đá để ngủ.
Hề Ngọc Đường ngủ một hơi, vừa mới đọc sách thôi đã khiến nàng vô cùng mỏi mệt. Thật vất vả mới tỉnh lại được, mặt trời đã chuyển về phía Tây, mà chẳng biết từ khi nào trên người đã có thêm một lớp ngoại bào ấm áp.
Nàng cố gắng cử động cánh tay tê rần, ngẩng đầu, ở một chỗ không xa bàn đá, Việt Thanh Phong đang làm tổ trên ghế đệm rộng rãi thoải mái, cầm sách đọc vô cùng chuyên chú.
Gió đầu hè có chút cảm giác mát lạnh, lúc thổi tới còn mang theo cả mùi thơm của cỏ xanh, nhẹ nhàng thổi bay vài sợi tóc đen rơi xuống trên ghế đệm, để lộ khuôn mặt tuấn mỹ như bạch ngọc chỉ có trong hoạ, mặt trời chiếu sáng trên đỉnh đầu lại khiến cả người hắn như bừng sáng.
Hề Ngọc Đường nhìn đến sững sờ.
Một tiếng lật sách vang lên, Việt Thanh Phong cũng không quay đầu lại, mở miệng: Tỉnh rồi sao?
... Ừ. Nàng đáp lời theo bản năng: Trở về từ lúc nào vậy?
Lâu rồi. Việt Thanh Phong không nói nhiều, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi cuốn sách: Đói không?
Hề Ngọc Đường thành thật gật đầu: Đói.
Thu Viễn.
Thu Viễn đã sớm chờ ở đó, mang theo lồng đựng thức ăn đến, đặt mấy món bánh ngọt tinh xảo trên bàn đá, Hề Ngọc Đường vừa nhìn đã thấy thèm.
Bày đồ ăn xong, Thu Viễn vừa muốn rời đi, đột nhiên Hề Ngọc Đường lại mở miệng: Chờ một chút!
Thu Viễn đứng lại, nghi ngờ nghiêng đầu.
Hề Ngọc Đường nhếch cằm chỉ về phía đĩa bánh đậu xanh: Muốn ăn cái kia.
Thu Viễn: ...
Ta không nâng nổi tay nữa, đang vận công chờ hồi phục, ngươi lấy một cái tới trước mặt giúp ta với. Hề Ngọc Đường giải thích.
Thu Viễn: ...
Yên lặng liếc sang chủ tử nhà mình, thấy hắn vẫn đọc sách mà không có phản ứng nào như cũ, Thu Viễn nhận mệnh lấy khăn bẻ một miếng bánh đậu xanh, dè dặt cẩn thận đưa tới trước mặt Hề Ngọc Đường. Người sau ăn một miếng, vị ngọt lan dần trong cả khoang miệng, mắt cũng nhịn không được mà bắt đầu cong lên.
Ăn xong miếng bánh, mắt Hề Ngọc Đường toả sáng: Tiếp đi Thu Viễn, lấy cho ta một
/56
|