Hoa khôi Thiều Quang của Túy Hoa Lâu thành danh đã lâu, từ lúc vào nghề liền bắt đầu bán nghệ không bán thân, cầm kì thi họa mọi thứ đều tinh thông, ngoại trừ dung mạo vào dáng vẻ tuyệt mỹ, còn có giọng nói vô cùng uyển chuyển, hệt như oanh yến, khi nói chuyện có thể làm dịu lòng người.
Tính tình Thiều Quang rất kiêu ngạo, không dễ dàng chịu lộ diện, danh hiệu băng sơn mỹ nhân tồn tại đã lâu, người bình thường đừng mong thấy nàng cười một tiếng, chỉ thấy mặt thôi đã khó, bao người vung tiền như rác vì muốn thấy mỹ nhân cười một tiếng, chỉ cần nàng bước ra, sợ rằng không cần làm gì, cứ ngồi im như thế đã có một đống người cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Mà bây giờ, Thiều Quang đang bình tĩnh ngồi bên cạnh đường chủ Giang Nam đường của Huyền Thiên giáo là Vu Dương, mặc dù vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng như trước, nhưng vẫn khiến cho các vị tân khách phải hành động dè dặt, sợ làm kinh động đến vị mỹ nhân Giang Nam này. Thỉnh thoảng nhìn thoáng qua có thể thấy nàng đang liếc mắt đưa tình với Vu Dương đối diện, chút kiêu ngạo và quyến rũ toát ra từ trong xương tủy hệt như một đôi tay trắng noãn không ngừng gảy đàn trong lòng người, khiến hô hấp của tất cả có chút không thoải mái.
Vu Dương lười biếng ngồi nơi đó, bên người có một thanh trường kiếm, trên người mặc cẩm bào sơn thủy màu trắng, khóe môi chứa ý cười, ánh mắt thâm thúy hơi cong lên, cả người thoạt nhìn rất vô hại, hệt như một tiểu thiếu gia nhà giàu mới nổi vừa bước vào giang hồ, nhưng khí chất của hắn lại quá khó đoán, cho dù bên người có Thiều Quang, vẫn không thể lấy đi chút quan tâm nào của hắn.
Hôm nay Giang Nam đường Huyền Thiên giáo mở tiệc chiêu đãi thiếu niên hào kiệt trong Giang Nam, nhưng tình cảnh này lại giống như Vu Dương hắn muốn chào hỏi võ lâm Giang Nam, nói cho bọn họ biết, ta đến rồi, tiếp theo Huyền Thiên giáo chúng ta sẽ hành động, trước lúc đó, ta muốn chào hỏi một phen, còn khi trở về muốn báo cáo thế nào với đám trưởng lão nhà các người, thì tùy.
Tuổi hắn còn quá trẻ, vì vậy phương pháp chào hỏi hắn lựa chọn chính là kết bằng hữu với người cùng thế hệ. Cách này rất an toàn, cũng dễ dàng rút ngắn khoảng cách, nhưng tại sao lại là ở Túy Hoa Lâu! Cứ cho rằng Túy Hoa Lâu không có vấn đề, nhưng tại sao còn mời Việt thiếu chủ?
Phải biết rằng, thiếu chủ Việt gia luôn giữ mình trong sạch, vì trong người nhiều bệnh mà quanh năm luôn trú trong nhà, đừng nói đến việc vào thanh lâu, ngay cả ngày thường, vạn năm cũng không thấy mở tiệc chiêu đãi một lần, dần dần, đóa hoa cao ngạo như tiên nhân kia lại biến thành trích tiên hạ phàm thích vui thú rồi sao? Hoàn toàn không thể tin được!
Một Thiều Quang, một Việt Thanh Phong, khiến cho không khí trong Vị Ương Cư trở nên nặng nề chưa từng có. Nhưng Vu Dương, hay Hề Ngọc Đường không hề để ý. Những người này có đứng ngồi không yên hay không, thì bữa tiệc này vẫn phải tiến hành tiếp.
Thiều Quang cũng được, Việt Thanh Phong cũng được, những thứ này không thể đại diện cho thực lực của Huyền Thiên, nhưng lại có thể khiến cho bọn họ hứng thú với thân phận của nàng, như vậy là đủ.
Nàng phải khiến lời nói của mình có thể đi sâu vào lòng bọn họ, thế càng tốt hơn.
Tửu lâu quá nghiêm trang, Túy Hoa Lâu lại vừa vặn.
Ca vũ rượu ngon, mỹ nhân uyển chuyển yểu điệu, gió đêm nhẹ nhàng, tiếng đàn du dương, cho dù không khí lúc trước thế nào, ba tuần rượu, toàn bộ Vị Ương Cư đã bắt đầu có tiếng cười. Hề Ngọc Đường ăn một chút thì dừng đũa, cười nhìn những người khác vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, Thiều Quang ở bên cạnh châm rượu giúp nàng, thỉnh thoảng còn nói thầm đôi câu, Việt Thanh Phong từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng, cô nương hầu hạ bên người hắn bị ảnh hưởng bởi khí chất quá mức cường đại mà không dám vọng động, chỉ uất ức ngồi xuống, cách một khoảng khá xa, dù vậy trên mặt vẫn mang theo chút vẻ kiêu ngạo, khí chất mỗi lúc một đoan chính, rất sợ làm vị bên cạnh nổi giận.
Mắt thấy thời gian đã đến, Hề Ngọc Đường phất tay cho vũ cơ lui, mọi người dần ngừng đũa nhìn lại, trong lòng đều có một giọng nói vang lên: ‘Đến rồi.’
Rất cảm ơn các vị đã đến dự buổi tiệc hôm nay. Nàng cười nói: Thân phận của Vu mỗ, hẳn các vị ngồi đây đã biết, vậy cứ đi thẳng vào vấn đề thôi.
Sợ rằng các vị đều đang nghi ngờ vì sao hôm nay Vu mỗ lại mở tiệc tại Túy Hoa Lâu... Thật ra Vu mỗ là một kẻ phàm tục, nghe đại danh của Thiều Quang cô nương đã lâu, nếu đã đến Giang Nam thì rất muốn nhìn thấy người, nhưng lại sợ người nhỏ, lời nhẹ, Thiều Quang cô nương không nể mặt, lúc này mới mượn lá cờ lớn, vừa muốn kết giao bằng hữu với các vị, vừa mượn chuyện gặp người.
Nàng dừng một chút, ngượng ngùng cười rộ lên.
Tâm tư tiểu đệ hơi phức tạp, mong các vị đừng chê cười.
Vừa dứt lời, trong đám người có vài tiếng cười vang lên, bất tri bất giác, lòng đề phòng của mỗi người với vị đường chủ này đã giảm đi rất nhiều, càng nhiều người để lộ ý vị sâu xa. Chỉ có Việt Thanh Phong và Trịnh Thái, người lười phản ứng với nàng, người còn lại thì đang suy nghĩ tới cảnh gặp
Tính tình Thiều Quang rất kiêu ngạo, không dễ dàng chịu lộ diện, danh hiệu băng sơn mỹ nhân tồn tại đã lâu, người bình thường đừng mong thấy nàng cười một tiếng, chỉ thấy mặt thôi đã khó, bao người vung tiền như rác vì muốn thấy mỹ nhân cười một tiếng, chỉ cần nàng bước ra, sợ rằng không cần làm gì, cứ ngồi im như thế đã có một đống người cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Mà bây giờ, Thiều Quang đang bình tĩnh ngồi bên cạnh đường chủ Giang Nam đường của Huyền Thiên giáo là Vu Dương, mặc dù vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng như trước, nhưng vẫn khiến cho các vị tân khách phải hành động dè dặt, sợ làm kinh động đến vị mỹ nhân Giang Nam này. Thỉnh thoảng nhìn thoáng qua có thể thấy nàng đang liếc mắt đưa tình với Vu Dương đối diện, chút kiêu ngạo và quyến rũ toát ra từ trong xương tủy hệt như một đôi tay trắng noãn không ngừng gảy đàn trong lòng người, khiến hô hấp của tất cả có chút không thoải mái.
Vu Dương lười biếng ngồi nơi đó, bên người có một thanh trường kiếm, trên người mặc cẩm bào sơn thủy màu trắng, khóe môi chứa ý cười, ánh mắt thâm thúy hơi cong lên, cả người thoạt nhìn rất vô hại, hệt như một tiểu thiếu gia nhà giàu mới nổi vừa bước vào giang hồ, nhưng khí chất của hắn lại quá khó đoán, cho dù bên người có Thiều Quang, vẫn không thể lấy đi chút quan tâm nào của hắn.
Hôm nay Giang Nam đường Huyền Thiên giáo mở tiệc chiêu đãi thiếu niên hào kiệt trong Giang Nam, nhưng tình cảnh này lại giống như Vu Dương hắn muốn chào hỏi võ lâm Giang Nam, nói cho bọn họ biết, ta đến rồi, tiếp theo Huyền Thiên giáo chúng ta sẽ hành động, trước lúc đó, ta muốn chào hỏi một phen, còn khi trở về muốn báo cáo thế nào với đám trưởng lão nhà các người, thì tùy.
Tuổi hắn còn quá trẻ, vì vậy phương pháp chào hỏi hắn lựa chọn chính là kết bằng hữu với người cùng thế hệ. Cách này rất an toàn, cũng dễ dàng rút ngắn khoảng cách, nhưng tại sao lại là ở Túy Hoa Lâu! Cứ cho rằng Túy Hoa Lâu không có vấn đề, nhưng tại sao còn mời Việt thiếu chủ?
Phải biết rằng, thiếu chủ Việt gia luôn giữ mình trong sạch, vì trong người nhiều bệnh mà quanh năm luôn trú trong nhà, đừng nói đến việc vào thanh lâu, ngay cả ngày thường, vạn năm cũng không thấy mở tiệc chiêu đãi một lần, dần dần, đóa hoa cao ngạo như tiên nhân kia lại biến thành trích tiên hạ phàm thích vui thú rồi sao? Hoàn toàn không thể tin được!
Một Thiều Quang, một Việt Thanh Phong, khiến cho không khí trong Vị Ương Cư trở nên nặng nề chưa từng có. Nhưng Vu Dương, hay Hề Ngọc Đường không hề để ý. Những người này có đứng ngồi không yên hay không, thì bữa tiệc này vẫn phải tiến hành tiếp.
Thiều Quang cũng được, Việt Thanh Phong cũng được, những thứ này không thể đại diện cho thực lực của Huyền Thiên, nhưng lại có thể khiến cho bọn họ hứng thú với thân phận của nàng, như vậy là đủ.
Nàng phải khiến lời nói của mình có thể đi sâu vào lòng bọn họ, thế càng tốt hơn.
Tửu lâu quá nghiêm trang, Túy Hoa Lâu lại vừa vặn.
Ca vũ rượu ngon, mỹ nhân uyển chuyển yểu điệu, gió đêm nhẹ nhàng, tiếng đàn du dương, cho dù không khí lúc trước thế nào, ba tuần rượu, toàn bộ Vị Ương Cư đã bắt đầu có tiếng cười. Hề Ngọc Đường ăn một chút thì dừng đũa, cười nhìn những người khác vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, Thiều Quang ở bên cạnh châm rượu giúp nàng, thỉnh thoảng còn nói thầm đôi câu, Việt Thanh Phong từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng, cô nương hầu hạ bên người hắn bị ảnh hưởng bởi khí chất quá mức cường đại mà không dám vọng động, chỉ uất ức ngồi xuống, cách một khoảng khá xa, dù vậy trên mặt vẫn mang theo chút vẻ kiêu ngạo, khí chất mỗi lúc một đoan chính, rất sợ làm vị bên cạnh nổi giận.
Mắt thấy thời gian đã đến, Hề Ngọc Đường phất tay cho vũ cơ lui, mọi người dần ngừng đũa nhìn lại, trong lòng đều có một giọng nói vang lên: ‘Đến rồi.’
Rất cảm ơn các vị đã đến dự buổi tiệc hôm nay. Nàng cười nói: Thân phận của Vu mỗ, hẳn các vị ngồi đây đã biết, vậy cứ đi thẳng vào vấn đề thôi.
Sợ rằng các vị đều đang nghi ngờ vì sao hôm nay Vu mỗ lại mở tiệc tại Túy Hoa Lâu... Thật ra Vu mỗ là một kẻ phàm tục, nghe đại danh của Thiều Quang cô nương đã lâu, nếu đã đến Giang Nam thì rất muốn nhìn thấy người, nhưng lại sợ người nhỏ, lời nhẹ, Thiều Quang cô nương không nể mặt, lúc này mới mượn lá cờ lớn, vừa muốn kết giao bằng hữu với các vị, vừa mượn chuyện gặp người.
Nàng dừng một chút, ngượng ngùng cười rộ lên.
Tâm tư tiểu đệ hơi phức tạp, mong các vị đừng chê cười.
Vừa dứt lời, trong đám người có vài tiếng cười vang lên, bất tri bất giác, lòng đề phòng của mỗi người với vị đường chủ này đã giảm đi rất nhiều, càng nhiều người để lộ ý vị sâu xa. Chỉ có Việt Thanh Phong và Trịnh Thái, người lười phản ứng với nàng, người còn lại thì đang suy nghĩ tới cảnh gặp
/56
|