Gió lớn dần, mây đen giăng đầy, cả thành Hàng Châu chìm trong sự tĩnh lặng chết chóc.
Trận chiến ở thành đông diễn ra quá đột ngột khiến mọi người không kịp trở tay, trước khi thế lực khắp nơi kịp phản ứng, Hề Ngọc Đường một thân y phục đi đêm nhảy vào trong bóng tối, bỏ mặc tranh đấu sau lưng.
Nàng đi một đường tới tòa phủ đệ nơi thành tây, dễ dàng tránh khỏi người gác đêm, định hướng chính xác một tòa viện bên trong, lặng yên đột nhập.
Phượng Minh Cư, tiểu viện tầng hai, lầu một đã chìm vào bóng tối, lầu hai chỉ còn lại chút ánh sáng lờ mờ, có bóng người thấp thoáng, là Thiều Quang và Hàn Văn Ngạn. Hề Ngọc Đường đứng chỗ núi giả chờ ám hiệu của Thiều Quang, vậy mà chưa thấy ám hiệu xuất hiện, nàng chợt biến sắc, ra tay trong nháy mắt, bắt lấy một người trong tối.
Chỉ thấy đối phương cũng mặc y phục đi đêm, chỉ để lộ một đôi mắt như hồ thu, bất ngờ bị người khác túm lấy, trong nháy mắt có chút hoảng hốt, lúc này tung chưởng đánh tới. Hề Ngọc Đường nhíu mày, không chịu thua mà vung chưởng lên đón, hai người tay không đánh nhau trong màn đêm.
Cũng không lâu sau, đối phương đã bị Hề Ngọc Đường chế trụ, thủ pháp điểm huyệt của Thẩm gia vừa xuất, chỉ nghe một tiếng kêu khe khẽ vang lên, người đã cứng ngắc bất động, chỉ còn dư lại một đôi mắt căm tức đang nhìn vào người trước mặt.
Hề Ngọc Đường bất đắc dĩ thầm than một tiếng, ngồi xuống ôm người lên, xoay mình tiến vào trong núi giả chạm rỗng.
Đắc tội. Giọng nói đã được thay đổi cất lên, Hề Ngọc Đường để người xuống, tay cầm đao, có ý định cắt cổ đối phương.
Hề Ngọc Đường, ngài dám! Hắc y nhân, cũng chính là Giang Thiên Đồng không thể nhịn được nữa mà gầm nhẹ một tiếng, đao bất ngờ dừng giữa không trung.
Ta biết là ngài, ta nhận ra thủ pháp điểm huyệt rồi! Nàng vội nói.
Nàng và Hề Ngọc Đường đã tiếp xúc được một khoảng thời gian, dù sao cũng phải nhận ra được vài chiêu thức của đối phương, tối nay chính là lần đầu.
Hề Ngọc Đường cau mày, giọng nói khàn khàn quen tai lại lặng lẽ vang lên: Muội theo dõi ta?
Giang Thiên Đồng cố nháy mắt để nàng thả mình, Hề Ngọc Đường nhìn thấy, lại lắc đầu.
Đừng làm loạn! Nàng lập tức cuống lên: Nơi này có gì rất khác thường!
Hề Ngọc Đường nhíu mày.
Giang Thiên Đồng không có cách nào cử động, chỉ có thể dùng ánh mắt đầy lo lắng mà nhìn người trước mặt, dùng hơi nói: Có phải ngài muốn giết Hàn Văn Ngạn không?
Hề Ngọc Đường không nói gì, liếc mắt lên tầng hai tiểu lâu, ánh nến còn đó, lại nghiêm túc lắng nghe động tĩnh xung quanh, phát hiện không có ai chú ý, lúc này mới an tâm hơn chút.
Ta không quan tâm liệu ngài có muốn khai chiến với Võ Lâm Minh hay không, nhưng hôm nay không thể ra tay. Giang Thiên Đồng nói rất nhanh: Bên người Hàn Văn Ngạn có cao thủ!
...
Cuối cùng Hề Ngọc Đường cũng phải kinh ngạc, nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, lập tức nghi ngờ: Muội còn biết gì nữa?
Dù đã dịch dung, nhưng con ngươi từ trước tới giờ vẫn luôn bình tĩnh lại nổi lên chút hoài nghi, Giang Thiên Đồng nhìn thấy, lòng vô cùng uất ức nhưng vẫn mở miệng: Rời khỏi nơi này trước đã.
Hề Ngọc Đường bình tĩnh lắc đầu.
Nàng đã tới đây rồi, sao có thể tay không mà về? Hơn nữa, Thiều Quang còn ở trong, chỗ Tiết Dương cũng đã có bố trí, nếu uổng công vô ích, ai có thể bồi thường tổn thất cho nàng?
Sao ngài lại cố chấp đến vậy! Giang Thiên Đồng gấp đến mức sắp khóc: Ta chỉ biết cạnh hắn có cao thủ, ngài phải tin ta! Ta có thấy!
Vậy thì giết luôn. Hề Ngọc Đường thản nhiên nói.
Nhưng trên người ngài vẫn đang mang thương tích!
...
Suýt quên nàng còn đang giả bệnh.
Đau đầu nhìn người trước mắt, Hề Ngọc Đường không biết phải giải thích với nàng thế nào, không thể làm gì khác hơn là lại nâng tay lên.
Giang Thiên Đồng lập tức nhận ra ý đồ của nàng, vội nói: Ngài dám đánh ngất ta thì chúng ta tuyệt giao!
Chưởng phong của Hề Ngọc Đường khó khăn lắm mới dừng lại bên tai nàng.
Ngài tin ta lần này được không? Giang Thiên Đồng khổ sở cầu khẩn: Sau Khúc Thủy Yến, Hàn Văn Ngạn có đến Thu Vũ Sơn Trang, từng câu từng chữ đều có ý dò xét, ta không biết hắn đang nghi ngờ mình hay chỉ cố ý tiếp cận, dù có ứng phó nhưng ta vẫn không yên lòng nên mới theo dõi hắn cùng Mặc Cẩm, lại thấy hắn bí mật gặp mặt một người, Mặc Cẩm bám đuôi người nọ nhưng bị thương nặng suýt mất mạng, đối phương sâu không lường được, cho dù võ công của ngài có cao đến đâu thì làm kinh động đến y cũng khó thoát thân, đừng đi có được không?
Thầm quan sát ánh mắt của người trước mặt, Hề Ngọc Đường cảm thấy lòng thật ấm áp, còn chưa mở miệng đã thấy ánh nên tầng hai nơi tiểu lâu phía xa chợt tắt.
Đã biết có nguy hiểm, muội còn đến làm gì? Hề Ngọc Đường nhẹ nhàng mở lời, nhưng lời nói lại không có ý cho phép phản bác: Ngoan, nói thật đi.
Giang Thiên Đồng thấy giọng nàng mềm đi, cho rằng mình đã thuyết phục được đối phương thì lòng cũng buông lỏng, thong thả nói: Ta không biết có phải là ngài không nên mới cố tới xác định, nếu không phải ngài thì ta đi, nếu là ngài, ta muốn khuyên ngài về hoặc có thể trợ giúp được gì đó, nhưng chắc hẳn ngài không muốn ta giúp cho nên...
Cho nên muội thật sự cũng muốn biết kẻ thần bí gặp mặt Hàn Văn Ngạn đó là ai có phải không? Muội cũng muốn giết Hàn Văn Ngạn?
Không, ta nghĩ mình biết người nọ là ai, y đeo mặt nạ, nhưng ta nhớ mình đã từng gặp qua, chỉ sợ là người sư phụ phái tới tìm mình... Giang Thiên Đồng xấu hổ cụp mắt: Dù Hàn Văn Ngạn không có phép tắc, còn muốn giành lấy ta, nhưng dù sao vẫn chưa làm ra lỗi gì đến nỗi không thể cứu vãn, ta...
Hề Ngọc Đường im lặng nhìn nàng.
Nàng hiểu, chuyện giết Hàn Văn Ngạn không thể để cho vị muội tử này biết, nàng lương thiện, không thể xuống tay được. Nhưng Hàn Văn Ngạn là tử thù của Huyền Thiên, không giết không rửa được hận, hai người này đều không thể nhượng bộ, vì vậy nàng mới bỏ qua Giang Thiên Đồng.
Thiên Đồng. Nàng dịu dàng xoa đầu muội tử: Ngoan ngoãn ở đây đi.
Giang Thiên Đồng lập tức trừng lớn mắt.
Một giây kế tiếp, chưởng phong lặng lẽ rơi xuống, thân thể nữ tử trước mắt mềm oặt đi, hoàn toàn hôn mê.
Hề Ngọc Đường sắp xếp ổn thỏa, trong chớp mắt đã ra khỏi núi giả, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà nhảy lên tiểu lâu, nhẹ nhàng đánh ngất thủ vệ, nhanh nhẹn xoay người vào trong phòng từ ô cửa sổ chỉ mở phân nửa, cả người như hòa vào bóng
Trận chiến ở thành đông diễn ra quá đột ngột khiến mọi người không kịp trở tay, trước khi thế lực khắp nơi kịp phản ứng, Hề Ngọc Đường một thân y phục đi đêm nhảy vào trong bóng tối, bỏ mặc tranh đấu sau lưng.
Nàng đi một đường tới tòa phủ đệ nơi thành tây, dễ dàng tránh khỏi người gác đêm, định hướng chính xác một tòa viện bên trong, lặng yên đột nhập.
Phượng Minh Cư, tiểu viện tầng hai, lầu một đã chìm vào bóng tối, lầu hai chỉ còn lại chút ánh sáng lờ mờ, có bóng người thấp thoáng, là Thiều Quang và Hàn Văn Ngạn. Hề Ngọc Đường đứng chỗ núi giả chờ ám hiệu của Thiều Quang, vậy mà chưa thấy ám hiệu xuất hiện, nàng chợt biến sắc, ra tay trong nháy mắt, bắt lấy một người trong tối.
Chỉ thấy đối phương cũng mặc y phục đi đêm, chỉ để lộ một đôi mắt như hồ thu, bất ngờ bị người khác túm lấy, trong nháy mắt có chút hoảng hốt, lúc này tung chưởng đánh tới. Hề Ngọc Đường nhíu mày, không chịu thua mà vung chưởng lên đón, hai người tay không đánh nhau trong màn đêm.
Cũng không lâu sau, đối phương đã bị Hề Ngọc Đường chế trụ, thủ pháp điểm huyệt của Thẩm gia vừa xuất, chỉ nghe một tiếng kêu khe khẽ vang lên, người đã cứng ngắc bất động, chỉ còn dư lại một đôi mắt căm tức đang nhìn vào người trước mặt.
Hề Ngọc Đường bất đắc dĩ thầm than một tiếng, ngồi xuống ôm người lên, xoay mình tiến vào trong núi giả chạm rỗng.
Đắc tội. Giọng nói đã được thay đổi cất lên, Hề Ngọc Đường để người xuống, tay cầm đao, có ý định cắt cổ đối phương.
Hề Ngọc Đường, ngài dám! Hắc y nhân, cũng chính là Giang Thiên Đồng không thể nhịn được nữa mà gầm nhẹ một tiếng, đao bất ngờ dừng giữa không trung.
Ta biết là ngài, ta nhận ra thủ pháp điểm huyệt rồi! Nàng vội nói.
Nàng và Hề Ngọc Đường đã tiếp xúc được một khoảng thời gian, dù sao cũng phải nhận ra được vài chiêu thức của đối phương, tối nay chính là lần đầu.
Hề Ngọc Đường cau mày, giọng nói khàn khàn quen tai lại lặng lẽ vang lên: Muội theo dõi ta?
Giang Thiên Đồng cố nháy mắt để nàng thả mình, Hề Ngọc Đường nhìn thấy, lại lắc đầu.
Đừng làm loạn! Nàng lập tức cuống lên: Nơi này có gì rất khác thường!
Hề Ngọc Đường nhíu mày.
Giang Thiên Đồng không có cách nào cử động, chỉ có thể dùng ánh mắt đầy lo lắng mà nhìn người trước mặt, dùng hơi nói: Có phải ngài muốn giết Hàn Văn Ngạn không?
Hề Ngọc Đường không nói gì, liếc mắt lên tầng hai tiểu lâu, ánh nến còn đó, lại nghiêm túc lắng nghe động tĩnh xung quanh, phát hiện không có ai chú ý, lúc này mới an tâm hơn chút.
Ta không quan tâm liệu ngài có muốn khai chiến với Võ Lâm Minh hay không, nhưng hôm nay không thể ra tay. Giang Thiên Đồng nói rất nhanh: Bên người Hàn Văn Ngạn có cao thủ!
...
Cuối cùng Hề Ngọc Đường cũng phải kinh ngạc, nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, lập tức nghi ngờ: Muội còn biết gì nữa?
Dù đã dịch dung, nhưng con ngươi từ trước tới giờ vẫn luôn bình tĩnh lại nổi lên chút hoài nghi, Giang Thiên Đồng nhìn thấy, lòng vô cùng uất ức nhưng vẫn mở miệng: Rời khỏi nơi này trước đã.
Hề Ngọc Đường bình tĩnh lắc đầu.
Nàng đã tới đây rồi, sao có thể tay không mà về? Hơn nữa, Thiều Quang còn ở trong, chỗ Tiết Dương cũng đã có bố trí, nếu uổng công vô ích, ai có thể bồi thường tổn thất cho nàng?
Sao ngài lại cố chấp đến vậy! Giang Thiên Đồng gấp đến mức sắp khóc: Ta chỉ biết cạnh hắn có cao thủ, ngài phải tin ta! Ta có thấy!
Vậy thì giết luôn. Hề Ngọc Đường thản nhiên nói.
Nhưng trên người ngài vẫn đang mang thương tích!
...
Suýt quên nàng còn đang giả bệnh.
Đau đầu nhìn người trước mắt, Hề Ngọc Đường không biết phải giải thích với nàng thế nào, không thể làm gì khác hơn là lại nâng tay lên.
Giang Thiên Đồng lập tức nhận ra ý đồ của nàng, vội nói: Ngài dám đánh ngất ta thì chúng ta tuyệt giao!
Chưởng phong của Hề Ngọc Đường khó khăn lắm mới dừng lại bên tai nàng.
Ngài tin ta lần này được không? Giang Thiên Đồng khổ sở cầu khẩn: Sau Khúc Thủy Yến, Hàn Văn Ngạn có đến Thu Vũ Sơn Trang, từng câu từng chữ đều có ý dò xét, ta không biết hắn đang nghi ngờ mình hay chỉ cố ý tiếp cận, dù có ứng phó nhưng ta vẫn không yên lòng nên mới theo dõi hắn cùng Mặc Cẩm, lại thấy hắn bí mật gặp mặt một người, Mặc Cẩm bám đuôi người nọ nhưng bị thương nặng suýt mất mạng, đối phương sâu không lường được, cho dù võ công của ngài có cao đến đâu thì làm kinh động đến y cũng khó thoát thân, đừng đi có được không?
Thầm quan sát ánh mắt của người trước mặt, Hề Ngọc Đường cảm thấy lòng thật ấm áp, còn chưa mở miệng đã thấy ánh nên tầng hai nơi tiểu lâu phía xa chợt tắt.
Đã biết có nguy hiểm, muội còn đến làm gì? Hề Ngọc Đường nhẹ nhàng mở lời, nhưng lời nói lại không có ý cho phép phản bác: Ngoan, nói thật đi.
Giang Thiên Đồng thấy giọng nàng mềm đi, cho rằng mình đã thuyết phục được đối phương thì lòng cũng buông lỏng, thong thả nói: Ta không biết có phải là ngài không nên mới cố tới xác định, nếu không phải ngài thì ta đi, nếu là ngài, ta muốn khuyên ngài về hoặc có thể trợ giúp được gì đó, nhưng chắc hẳn ngài không muốn ta giúp cho nên...
Cho nên muội thật sự cũng muốn biết kẻ thần bí gặp mặt Hàn Văn Ngạn đó là ai có phải không? Muội cũng muốn giết Hàn Văn Ngạn?
Không, ta nghĩ mình biết người nọ là ai, y đeo mặt nạ, nhưng ta nhớ mình đã từng gặp qua, chỉ sợ là người sư phụ phái tới tìm mình... Giang Thiên Đồng xấu hổ cụp mắt: Dù Hàn Văn Ngạn không có phép tắc, còn muốn giành lấy ta, nhưng dù sao vẫn chưa làm ra lỗi gì đến nỗi không thể cứu vãn, ta...
Hề Ngọc Đường im lặng nhìn nàng.
Nàng hiểu, chuyện giết Hàn Văn Ngạn không thể để cho vị muội tử này biết, nàng lương thiện, không thể xuống tay được. Nhưng Hàn Văn Ngạn là tử thù của Huyền Thiên, không giết không rửa được hận, hai người này đều không thể nhượng bộ, vì vậy nàng mới bỏ qua Giang Thiên Đồng.
Thiên Đồng. Nàng dịu dàng xoa đầu muội tử: Ngoan ngoãn ở đây đi.
Giang Thiên Đồng lập tức trừng lớn mắt.
Một giây kế tiếp, chưởng phong lặng lẽ rơi xuống, thân thể nữ tử trước mắt mềm oặt đi, hoàn toàn hôn mê.
Hề Ngọc Đường sắp xếp ổn thỏa, trong chớp mắt đã ra khỏi núi giả, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà nhảy lên tiểu lâu, nhẹ nhàng đánh ngất thủ vệ, nhanh nhẹn xoay người vào trong phòng từ ô cửa sổ chỉ mở phân nửa, cả người như hòa vào bóng
/56
|