Ngay đêm đó, bọn họ ở lại chùa Thanh Tịnh.
Làm một ngôi chùa cổ có gần nghìn năm lịch sử, diện tích của chùa Thanh Tịnh cực lớn, ẩn sâu trong ngọn núi xanh um tươi tốt, thật sự rất có ý xa lánh hồng trần. Trước là miếu thờ sau là phòng thiền, sau phòng thiền lại là một rừng trúc lớn và hồ nước chiếm cả một vùng, trên hồ còn có vài đóa sen trắng, đúng là trầm lắng hiếm có, tĩnh lặng không màng đến danh lợi.
Thân ở đây, lòng cũng yên ắng hẳn.
Vốn là ngày leo núi đạp thanh tốt, phòng khách đã sớm đầy, lúc này Việt công tử đã phát huy được tác dụng tốt nhất của mình, kiếm được đủ ba tòa viện cho đám người bọn họ, Huyền Thiên giáo một viện, Việt gia một viện, huynh muội của Thu Vũ Sơn Trang một viện.
Ăn cơm tối xong, Giang Thiền Đồng liền nói muốn ra hồ nước phía sau núi để chơi, Mặc Âm cũng nài nỉ gia huynh, còn lấy ra vài hũ Hàn Đàm Hương thượng hạng, chỉ vừa hé miệng hũ, mùi rượu tỏa ra đã khiến lòng người nhốn nháo, lập tức sáng mắt.
Hề Ngọc Đường cũng muốn nếm thử chút Hàn Đàm Hương này, nghĩ tới tên Việt nào đó vừa ra ngoài chuẩn bị chút đồ liền bảo Thiều Quang đi mời hắn và Lam Ngọc, nhấn mạnh ý muốn nàng truyền đạt suy nghĩ 'rượu ngon xứng với chén tốt'.
Mọi người dời bước tới chòi nghỉ mát bên hồ, trừ Tư Ly có việc ra thì không thiếu một ai.
Rượu ngon, cảnh đẹp, thân bằng, đầy đủ.
Chờ đến lúc Việt thiếu chủ và Lam Ngọc xuất hiện bên hồ nước sau núi thì nơi chòi nghỉ mát đã vô cùng náo nhiệt.
Trừ Hề Ngọc Đường thì đây là lần đầu tiên tất cả mọi người nhìn thấy Lam Ngọc. Hắn ngồi trên xe lăn, được Thu Viễn đẩy vào chòi, bên khóe môi là nụ cười như có như không, trong đôi mắt đen nhánh không nhuốm ý cười, khí chất quanh thân mơ hồ, hệt như một cây bèo không rễ.
Hoàn toàn khác với khí chất lạnh băng cản người từ nghìn dặm của Vệ Hàn, dù tính tình hắn có vẻ lạnh nhạt nhưng cũng không phải là người khó đến gần, tuy mọi người có phần kinh ngạc vì chuyện hắn không thể đi lại cùng với mái tóc bạc kia, nhưng ai nấy vẫn lần lượt hành lễ, thái độ của Lam Ngọc với Hề Ngọc Đường đã tốt hơn lúc trên đỉnh núi vào ban ngày khá nhiều, lạnh nhạt đáp lễ.
Mọi người nâng cốc hai vòng, cuối cùng Tư Ly cũng khoan thai tới trễ.
Hắn nháy mắt với Hề Ngọc Đường, người sau tiến tới, Tư Ly lặng lẽ truyền âm, nói sơ về chuyện tra được. Hắn không tra được bao nhiêu tin hữu dụng, tên Lam Ngọc này thật sự không có danh gì trên giang hồ, Tư Ly tra xét dựa trên quan hệt của hắn và Việt Thanh Phong, lại phát hiện dù hai người đã quen biết nhiều năm nhưng rất ít khi gặp mặt, lần trước gặp là khoảng bảy tám năm trước, tại thành Hàng Châu, khi đó chân Lam Ngọc vẫn còn tốt, thân cũng mang võ công.
Mà dường như chân hắn chỉ mới có vấn đề vào những năm gần đây, là ai gây ra, vì sao lại bị thương thì không có chút đầu mối nào.
Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, không tra được cũng rất bình thường.
Hề Ngọc Đường an ủi Tư Ly có phần cáu kỉnh, thấy hắn phải miễn cưỡng sử dụng truyền âm nhập mặt đến mức tái mặt thì độ giúp hắn một chút chân khí để điều hòa.
Nàng đã sớm đoán được kết quả này, cũng không vội.
Tư Ly thu lại sự bực dọc của mình, tính tình bắt đầu bộc phát, la hét bảo đói bụng chưa được ăn, muốn ăn cá.
Giờ hắn là người đứng ngoài sáng có địa vị cao nhất ở Huyền Thiên, vì vậy Tiết Dương phải nghe lời đi bắt cá. Lãnh Nhất quan tâm hỏi Hề Ngọc Đường có muốn hắn đi săn mấy con thú hoang không, nàng lại ngại nơi này là thánh địa nhà Phật, không dám quá trắng trợn, chỉ xua tay.
Trừ Lam Ngọc thì tất cả đều là người quen, có Tư Ly, Giang Thiên Đồng và Mặc Âm ở đây, có muốn buồn cũng khó. Dù đã sớm nghe được không ít chuyện của huynh muội Mặc gia tử chỗ Giang Thiên Đồng, nhưng mọi người vẫn có chút giật mình trước sự lanh lẹ và giảo hoạt của Mặc Âm.
Vốn tưởng rằng nàng còn là một đại gia khuê tú vân vân, ai ngờ cũng là một nha đầu tinh quái.
Dường như Mặc Âm đã trộm hơn phân nửa số Hàn Đàm Hương trân quý của phụ thân mình ra ngoài, những người đang ngồi trừ Tiết Dương, Thiều Quang, Lãnh Nhất ra thì ai nấy đều thủ một vò, lại kết hợp với món cá nướng do Tiết Dương và Thiều Quang hợp tác, trong lúc nhất thời, mùi rượu ngập tràn quanh vùng chòi nghỉ mát, hơi khói lửa rất nồng.
Sau khi chia cá xong, Mặc Âm đề nghị chơi phạt rượu. Tuy nói đều là người tập võ, nhưng dù là Thu Vũ Sơn Trang hay là Ly Tuyết Cung thì đều giáo dục đệ tử mình về mọi mặt, nên khi lời Mặc Âm vừa dứt đã khiến cả đám Huyền Thiên biến sắc.
Một đám chỉ biết quần ẩu như mộng du.
... Ngay cả Thẩm Thất cũng cảm thấy, nếu có Tần Hiên đường chủ ở đây thì tốt quá.
Hề Ngọc Đường chẳng thèm suy nghĩ đã dứt khoát bỏ lại một đám thuộc hạ đối phó với Giang Thiên Đồng và Mặc Âm Mặc Cẩm, mình lại ngồi cùng với Việt Thanh Phong và Lam Ngọc. Mọi người thấy bọn họ như có lời muốn nói nên rối rít dời đến bên hồ nước, lấy trời làm ô đất làm chiếu, thoải mái rời khỏi chòi nghỉ mát.
Ban ngày thì đúng là Hề Ngọc Đường nói năng thiếu suy nghĩ đắc tội với Lam Ngọc, dù cũng khiến cho tâm tình mình xấu đi, nhưng Lam Ngọc đã không trách móc, chỉ trách nàng nghĩ nhiều, lúc này bị cảnh đẹp ở chùa Thanh Tịnh ảnh hưởng đã sớm chẳng còn cáu kỉnh nữa, rượu ngon trước mặt, nàng thuận thế lấy rượu bồi tội.
Lam Ngọc còn chưa kịp phản ứng đã thấy nàng hớp một ngụm rượu trong chén.
... Vu đường chủ thật phóng khoáng. Lam Ngọc chỉ đành phải cố kìm chế chút vẻ bất đắc dĩ trên mặt mình, mở miệng.
Việt Thanh Phong ở cạnh thấy nàng uống rượu như uống nước thì không nhịn được mà cau mày, nói: Cẩn thận không uống nhiều thì lại nhức đầu.
Tiếng vừa dứt, động tác rót rượu của Hề Ngọc Đường khẽ khựng lại, Lam Ngọc có chút kinh ngạc mà nhìn thoáng qua người bạn tốt của mình. Việt Thanh Phong hơi ngẩn ra, trên mặt cũng có chút vẻ xấu hổ, ho khan vài tiếng rồi giải thích: Tuy Hàn Đàm Hương có tốt nhưng lại ngấm lâu, Vu đường chủ vẫn nên uống chậm thôi.
Nhìn Việt Thanh Phong một cái thật sâu, lại thấy Hề Ngọc Đường thật sự nghe lời mà uống chậm lại, ánh mắt của Lam Ngọc xoay một vòng quanh hai người, sau đó yên lặng thu mắt.
Nhớ lại lúc trước khi ở trên đỉnh núi, vị Vu đường chủ này vừa tới đã hỏi về chân của mình, vừa vô lễ vừa cộc cằn, giờ phút này lại hối lỗi tới chân thành như vậy, đúng là khiến người ta phải đau đầu. Hắn rất ít khi phải đối mặt với loại người hỉ nộ ái ố đều biểu hiện hết lên mặt như vậy, lần đầu tiên gặp nhau đã để lại ấn tượng xấu, lòng có chút chần chừ, cũng không biết có nên nâng cốc buông lời góp vui hay không.
Đôi mắt như giếng nước sâu của Vu Dương như đang cất giấu quá nhiều thứ, nhưng tính cách lại quá nóng nảy, cử chỉ tự nhiên hào phóng, vô cùng mâu thuẫn.
Chậm rãi rót đầy rượu vào chén ngọc của mình, hắn nâng chén nhìn về phía Hề Ngọc Đường, giọng nói vẫn trầm thấp dễ nghe như cũ, có thêm chút độ ấm hơn so với sự lạnh nhạt lúc
Làm một ngôi chùa cổ có gần nghìn năm lịch sử, diện tích của chùa Thanh Tịnh cực lớn, ẩn sâu trong ngọn núi xanh um tươi tốt, thật sự rất có ý xa lánh hồng trần. Trước là miếu thờ sau là phòng thiền, sau phòng thiền lại là một rừng trúc lớn và hồ nước chiếm cả một vùng, trên hồ còn có vài đóa sen trắng, đúng là trầm lắng hiếm có, tĩnh lặng không màng đến danh lợi.
Thân ở đây, lòng cũng yên ắng hẳn.
Vốn là ngày leo núi đạp thanh tốt, phòng khách đã sớm đầy, lúc này Việt công tử đã phát huy được tác dụng tốt nhất của mình, kiếm được đủ ba tòa viện cho đám người bọn họ, Huyền Thiên giáo một viện, Việt gia một viện, huynh muội của Thu Vũ Sơn Trang một viện.
Ăn cơm tối xong, Giang Thiền Đồng liền nói muốn ra hồ nước phía sau núi để chơi, Mặc Âm cũng nài nỉ gia huynh, còn lấy ra vài hũ Hàn Đàm Hương thượng hạng, chỉ vừa hé miệng hũ, mùi rượu tỏa ra đã khiến lòng người nhốn nháo, lập tức sáng mắt.
Hề Ngọc Đường cũng muốn nếm thử chút Hàn Đàm Hương này, nghĩ tới tên Việt nào đó vừa ra ngoài chuẩn bị chút đồ liền bảo Thiều Quang đi mời hắn và Lam Ngọc, nhấn mạnh ý muốn nàng truyền đạt suy nghĩ 'rượu ngon xứng với chén tốt'.
Mọi người dời bước tới chòi nghỉ mát bên hồ, trừ Tư Ly có việc ra thì không thiếu một ai.
Rượu ngon, cảnh đẹp, thân bằng, đầy đủ.
Chờ đến lúc Việt thiếu chủ và Lam Ngọc xuất hiện bên hồ nước sau núi thì nơi chòi nghỉ mát đã vô cùng náo nhiệt.
Trừ Hề Ngọc Đường thì đây là lần đầu tiên tất cả mọi người nhìn thấy Lam Ngọc. Hắn ngồi trên xe lăn, được Thu Viễn đẩy vào chòi, bên khóe môi là nụ cười như có như không, trong đôi mắt đen nhánh không nhuốm ý cười, khí chất quanh thân mơ hồ, hệt như một cây bèo không rễ.
Hoàn toàn khác với khí chất lạnh băng cản người từ nghìn dặm của Vệ Hàn, dù tính tình hắn có vẻ lạnh nhạt nhưng cũng không phải là người khó đến gần, tuy mọi người có phần kinh ngạc vì chuyện hắn không thể đi lại cùng với mái tóc bạc kia, nhưng ai nấy vẫn lần lượt hành lễ, thái độ của Lam Ngọc với Hề Ngọc Đường đã tốt hơn lúc trên đỉnh núi vào ban ngày khá nhiều, lạnh nhạt đáp lễ.
Mọi người nâng cốc hai vòng, cuối cùng Tư Ly cũng khoan thai tới trễ.
Hắn nháy mắt với Hề Ngọc Đường, người sau tiến tới, Tư Ly lặng lẽ truyền âm, nói sơ về chuyện tra được. Hắn không tra được bao nhiêu tin hữu dụng, tên Lam Ngọc này thật sự không có danh gì trên giang hồ, Tư Ly tra xét dựa trên quan hệt của hắn và Việt Thanh Phong, lại phát hiện dù hai người đã quen biết nhiều năm nhưng rất ít khi gặp mặt, lần trước gặp là khoảng bảy tám năm trước, tại thành Hàng Châu, khi đó chân Lam Ngọc vẫn còn tốt, thân cũng mang võ công.
Mà dường như chân hắn chỉ mới có vấn đề vào những năm gần đây, là ai gây ra, vì sao lại bị thương thì không có chút đầu mối nào.
Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, không tra được cũng rất bình thường.
Hề Ngọc Đường an ủi Tư Ly có phần cáu kỉnh, thấy hắn phải miễn cưỡng sử dụng truyền âm nhập mặt đến mức tái mặt thì độ giúp hắn một chút chân khí để điều hòa.
Nàng đã sớm đoán được kết quả này, cũng không vội.
Tư Ly thu lại sự bực dọc của mình, tính tình bắt đầu bộc phát, la hét bảo đói bụng chưa được ăn, muốn ăn cá.
Giờ hắn là người đứng ngoài sáng có địa vị cao nhất ở Huyền Thiên, vì vậy Tiết Dương phải nghe lời đi bắt cá. Lãnh Nhất quan tâm hỏi Hề Ngọc Đường có muốn hắn đi săn mấy con thú hoang không, nàng lại ngại nơi này là thánh địa nhà Phật, không dám quá trắng trợn, chỉ xua tay.
Trừ Lam Ngọc thì tất cả đều là người quen, có Tư Ly, Giang Thiên Đồng và Mặc Âm ở đây, có muốn buồn cũng khó. Dù đã sớm nghe được không ít chuyện của huynh muội Mặc gia tử chỗ Giang Thiên Đồng, nhưng mọi người vẫn có chút giật mình trước sự lanh lẹ và giảo hoạt của Mặc Âm.
Vốn tưởng rằng nàng còn là một đại gia khuê tú vân vân, ai ngờ cũng là một nha đầu tinh quái.
Dường như Mặc Âm đã trộm hơn phân nửa số Hàn Đàm Hương trân quý của phụ thân mình ra ngoài, những người đang ngồi trừ Tiết Dương, Thiều Quang, Lãnh Nhất ra thì ai nấy đều thủ một vò, lại kết hợp với món cá nướng do Tiết Dương và Thiều Quang hợp tác, trong lúc nhất thời, mùi rượu ngập tràn quanh vùng chòi nghỉ mát, hơi khói lửa rất nồng.
Sau khi chia cá xong, Mặc Âm đề nghị chơi phạt rượu. Tuy nói đều là người tập võ, nhưng dù là Thu Vũ Sơn Trang hay là Ly Tuyết Cung thì đều giáo dục đệ tử mình về mọi mặt, nên khi lời Mặc Âm vừa dứt đã khiến cả đám Huyền Thiên biến sắc.
Một đám chỉ biết quần ẩu như mộng du.
... Ngay cả Thẩm Thất cũng cảm thấy, nếu có Tần Hiên đường chủ ở đây thì tốt quá.
Hề Ngọc Đường chẳng thèm suy nghĩ đã dứt khoát bỏ lại một đám thuộc hạ đối phó với Giang Thiên Đồng và Mặc Âm Mặc Cẩm, mình lại ngồi cùng với Việt Thanh Phong và Lam Ngọc. Mọi người thấy bọn họ như có lời muốn nói nên rối rít dời đến bên hồ nước, lấy trời làm ô đất làm chiếu, thoải mái rời khỏi chòi nghỉ mát.
Ban ngày thì đúng là Hề Ngọc Đường nói năng thiếu suy nghĩ đắc tội với Lam Ngọc, dù cũng khiến cho tâm tình mình xấu đi, nhưng Lam Ngọc đã không trách móc, chỉ trách nàng nghĩ nhiều, lúc này bị cảnh đẹp ở chùa Thanh Tịnh ảnh hưởng đã sớm chẳng còn cáu kỉnh nữa, rượu ngon trước mặt, nàng thuận thế lấy rượu bồi tội.
Lam Ngọc còn chưa kịp phản ứng đã thấy nàng hớp một ngụm rượu trong chén.
... Vu đường chủ thật phóng khoáng. Lam Ngọc chỉ đành phải cố kìm chế chút vẻ bất đắc dĩ trên mặt mình, mở miệng.
Việt Thanh Phong ở cạnh thấy nàng uống rượu như uống nước thì không nhịn được mà cau mày, nói: Cẩn thận không uống nhiều thì lại nhức đầu.
Tiếng vừa dứt, động tác rót rượu của Hề Ngọc Đường khẽ khựng lại, Lam Ngọc có chút kinh ngạc mà nhìn thoáng qua người bạn tốt của mình. Việt Thanh Phong hơi ngẩn ra, trên mặt cũng có chút vẻ xấu hổ, ho khan vài tiếng rồi giải thích: Tuy Hàn Đàm Hương có tốt nhưng lại ngấm lâu, Vu đường chủ vẫn nên uống chậm thôi.
Nhìn Việt Thanh Phong một cái thật sâu, lại thấy Hề Ngọc Đường thật sự nghe lời mà uống chậm lại, ánh mắt của Lam Ngọc xoay một vòng quanh hai người, sau đó yên lặng thu mắt.
Nhớ lại lúc trước khi ở trên đỉnh núi, vị Vu đường chủ này vừa tới đã hỏi về chân của mình, vừa vô lễ vừa cộc cằn, giờ phút này lại hối lỗi tới chân thành như vậy, đúng là khiến người ta phải đau đầu. Hắn rất ít khi phải đối mặt với loại người hỉ nộ ái ố đều biểu hiện hết lên mặt như vậy, lần đầu tiên gặp nhau đã để lại ấn tượng xấu, lòng có chút chần chừ, cũng không biết có nên nâng cốc buông lời góp vui hay không.
Đôi mắt như giếng nước sâu của Vu Dương như đang cất giấu quá nhiều thứ, nhưng tính cách lại quá nóng nảy, cử chỉ tự nhiên hào phóng, vô cùng mâu thuẫn.
Chậm rãi rót đầy rượu vào chén ngọc của mình, hắn nâng chén nhìn về phía Hề Ngọc Đường, giọng nói vẫn trầm thấp dễ nghe như cũ, có thêm chút độ ấm hơn so với sự lạnh nhạt lúc
/56
|