Sau khi Việt Thanh Phong đi, Hề Ngọc Đường vẫn đang nhắm mắt lại sờ vào nơi vừa được hôn, chân mày vừa cau nhẹ lại giãn ra, tiếp tục chìm vào mộng đẹp.
Đây là lần đầu tiên nàng được ngủ một giấc yên ổn trong mấy ngày liên tục, vừa nằm xuống đã ngủ thẳng từ sáng sớm tởi nửa đêm. Lúc tỉnh lại cũng không phải vì đã ngủ đủ mà do cảm thấy bên người có thêm một hơi thở khác, chợt mở mắt, sát ý tỏa ra, đầu óc còn mơ màng nhưng tay đã giữ chặt đối phương.
Bốn mắt nhìn nhau, dưới ánh đèn mờ tối, ánh mắt của Hề Ngọc Đường dần trở nên rõ ràng hơn, sững người trong chốc lát, lại nhìn nam tử tuấn dật gần trong gang tấc, lướt qua bàn tay của đối phương còn đang bị nàng nắm chặt. Nếu đoán không lầm, dường như vừa rồi hắn muốn đặt thứ móng vuốt này lên người nàng phải không?
Tỉnh rồi sao? Nam tử kia chẳng có chút vẻ lúng túng nào khi bị bắt tại trận, lại nở một nụ cười như tắm gió xuân: Đói bụng không nào?
Hề Ngọc Đường phớt lờ hắn, xoay người, lúc này mới phát hiện trên chiếc giường lớn như thế, chẳng biết từ lúc nào mà mình đã lùi vào tận bên trong, nam tử mặc trung y bằng gấm vóc trắng, tóc tai bù xù nằm ở bên nửa ngoài. Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, nam tử vừa tắm xong, mùi hương thơm ngát chui vào chóp mũi khiến nàng phải chớp mắt đầy hoảng hốt.
Ánh mắt lại rơi vào trên mái tóc đen vừa khô được một nửa của nam tử, Hề Ngọc Đường nheo mắt: Ngươi muốn làm gì?
Nam tử đáp lại với vẻ mặt hết sức vô tội: Ngủ.
Ai cho ngươi lá gan dám leo lên giường của ta để ngủ?
Nếu ta nhớ không nhầm... thì đây là giường của ta.
...
Một câu 'giường của ta' khiến tai Hề Ngọc Đường nóng bừng trong chớp mắt, cũng may đã có tóc che nên không nhìn thấy. Tóc dài đến eo xõa tung trên đầu vai, lúc này dù là khí chất hay khuôn mặt của nữ tử đều trông có vẻ dịu dàng hơn thường ngày mấy phần, cả người trông có vẻ biếng nhác, nhưng sức cảnh giác quanh thân vẫn rất cao, Việt Thanh Phong thấy thế thì lửa nóng trong mắt lại dâng.
Thấy nàng có hơi thất thần, Việt Thanh Phong giúp nàng vén chút tóc rũ xuống ra sau vai, nói đầy thản nhiên: Đã giờ Tý rồi, đi tắm trước đi, ta có để cơm lại cho nàng.
Hề Ngọc Đường cau mày, lúc này mới nhận ra áo ngoài của mình đã bị cởi, hiện tại cũng đang mặc trung y như người trước mắt, tai còn nóng hơn trước vài phần, có chút thẹn quá hóa giận mà đạp một cước: Cút xuống.
Việt Thanh Phong phản ứng cực nhanh tránh khỏi cú đạp của nàng, thuận thế xoay người xuống giường: Nước nóng đã chuẩn bị xong rồi, y phục để thay ở phòng bên cạnh, nàng đi tắm, ta bảo Thu Viễn hâm nóng đồ ăn.
Vừa nói xong thì tiện tay lấy áo ngoài màu thiên thanh khoác lên người rồi ra khỏi cửa.
Mãi đến lúc bóng dáng của Việt Thanh Phong biến mất khỏi phòng trong, Hề Ngọc Đường mới chột dạ thở dài một hơi, nhận thấy người mình nhớp nháp không thoải mái thì chậm rãi đứng dậy đi ra sau bình phong, mở cửa phòng bên để tắm rửa.
Đợi đến khi nàng xuất hiện với một thân đầy hơi nước, Việt Thanh Phong đã sắp xếp bữa ăn xong. Thấy nàng để người ướt mà đi ra, đuôi tóc còn không ngừng nhỏ giọt, tròng mắt của hắn trở nên sâu thẳm hơn trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã bị vẻ bất đắc dĩ thay thế, cầm khăn bông sạch lau tóc giúp nàng.
Hề Ngọc Đường ngồi trước bàn, có chút khó thích ứng với sự thân cận của hắn, cố phản kháng hai lần nhưng chỉ thấy Việt Thanh Phong chẳng hề bị lay động, chỉ đành nheo mắt để mặc hắn phục vụ, đợi tóc khô được một nửa thì dứt khoát dùng nội lực để hong cho xong việc.
Thấy nàng tự ra tay hong khô, Việt Thanh Phong bỏ vải bông sang một bên, nói khẽ: Không biết tiết kiệm.
Thật ngại quá. Hề Ngọc Đường cầm đũa lên, lười nhác đáp lại một câu: Mấy cái khác thì bổn tọa không có nhiều, nhưng nội lực thì thong thả.
Việt Thanh Phong bị chặn họng, dở khóc dở cười, dứt khoát không nói thêm lời nào mà chỉ ngồi cạnh nàng, chống cằm nhìn nàng lấp đầy bụng.
Hề Ngọc Đường thật sự rất đói bụng, tự giác lờ đi ánh mắt của kẻ bên cạnh, lần lượt thưởng thức các món ăn dễ tiêu mà vô cùng ngon miệng trên bàn, mới vừa đặt đũa xuống, trước mắt đã xuất hiện một tách trà nóng thơm ngát.
Nàng lườm người bên cạnh, vẻ mặt người sau vẫn rất thản nhiên, hoàn toàn không biết mình đã làm gì không đúng.
... Cái gì cũng đúng có được không!
Thu Viễn đang ẩn nấp trong góc, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân thầm trợn trắng mắt.
Hôm nay toàn bộ mọi hứng thú của chủ tử nhà bọn họ đều đã dồn vào việc chăm nuôi Hề tiểu giáo chủ, vì thế nên có làm bao nhiêu chuyện kì lạ cũng chẳng kì lạ chút nào.
Ăn uống no đủ, cuối cùng Hề Ngọc Đường cũng trở nên nghiêm túc hơn: Chẳng phải có chuyện cần nói sao? Nói đi.
Việt Thanh Phong thản nhiên liếc nàng một cái, đứng dậy đi tới mép giường, chưa nói gì đã nằm xuống, tiếp đó lại vỗ vào bên người đầy tự nhiên: Ngồi đã rồi nói.
Hề Ngọc Đường bị cái nhìn kia của hắn làm cho nổi da gà, vất vả lắm mới làm dịu đi hơi nóng bên tai, tặng cho hắn một cái liếc mắt rồi từ chối bằng lời lẽ vô cùng khắc nghiệt: Nói luôn đi.
Nàng ngủ đủ rồi sao? Việt Thanh Phong tỏ vẻ rất kinh ngạc.
... Ngủ đủ hay không thì cần gì ngươi lo!
Nhưng ta bận cả ngày nay, mệt rồi. Việt thiếu chủ cố tỏ vẻ đáng thương, ho khan vài tiếng, sắc mặt có chút tái nhợt: Đến gần ta một chút, nếu không ta không có sức để nói mất.
Ngươi đã làm gì? Hề Ngọc Đường nhìn hắn đầy nghi ngờ.
Việt Thanh Phong suy nghĩ một chút, bắt đầu bấm ngón tay rồi liệt kê: Giúp nàng chế ngự đám người dám phản kháng trong nội bộ Giang Nam Bang, sắp xếp ổn định cho gia quyến của Thanh Diễm Bang, đến Trịnh gia một chuyến, bàn giao Túy Hoa Lâu, à, còn từ chối tiệc đưa tiễn của Vệ Hàn và Lâm Uyên giúp nàng, bọn họ đã rời khỏi Hàng Châu rồi, Lâm Uyên về Võ Sơn, Vệ Hàn thì có lẽ đã về lại kinh thành. Còn...
Đủ rồi. Hề Ngọc Đường vội vàng cắt lời hắn: Ngươi thu xếp mọi chuyện giúp ta phải không?
Việt Thanh Phong từ chối cho ý kiến: Bận quá nên mới ăn được một bữa thôi.
...
Lẩm bẩm một câu xen vào việc của người khác xong, Hề Ngọc Đường vẫn đứng dậy đi tới mép giường, thấy vẻ mặt của hắn vẫn rất thản nhiên, nàng cảm thấy mình cũng không cần phải đề phòng nên bò lên giường, ôm chăn ngồi cạnh hắn.
Nói thật, đúng là nàng vẫn chưa ngủ đủ.
Ngửi được mùi hương giống hệt bản thân trên người nàng từ khoảng cách gần, khóe môi Việt Thanh Phong hơi nhếch lên, tâm trạng tốt đến khó tả.
Ngươi xử lí bên Trịnh gia thế nào rồi? Hề Ngọc Đường mở lời.
“Trịnh Thái là người thông minh, dù gặp ta cũng không định đổi ý. Việt Thanh Phong hơi ngừng lại một chút, như đang cố nhịn cơn ho: Tuy nhiên hắn vẫn bày tỏ ý tốt với Việt gia.
Hề Ngọc Đường gật đầu, không hề ngạc nhiên với cách làm của Trịnh Thái.
Người thông minh có cách làm của người thông minh, nếu đổi lại là nàng, dưới tình huống này có lẽ cũng sẽ không thể làm tốt hơn Trịnh Thái.
Ngươi có chắc Vệ Hàn đã về kinh thành rồi không? Nàng lại hỏi thêm.
“Không chắc, song ta nghĩ cũng sẽ không ở Hàng Châu lâu, gần đây thế cục của Giang Nam hỗn loạn, Cẩm Y Vệ cũng rất bận rộn. Thấy nàng vừa mở lời đã hỏi về hai tên nam nhân này, sắc mặt của Việt Thanh Phong hơi hờ hững: Nàng chú ý một chút, Cẩm Y Vệ sẽ đến tìm nàng sớm thôi.
Dù sao cũng là người đại diện cho hoàng tộc Tư thị ở võ lâm, Cẩm Y Vệ không đến tìm nàng mới là lạ.
Nếu đã sợ thì còn ra tay làm gì? Hề Ngọc Đường nói đầy lạnh lùng.
Trong phòng, một cái giường lớn, hai con người xuất sắc ưu tú danh chấn trong thiên hạ cứ bàn chuyện chính sự trong hoàn cảnh mập mờ như thế.
Nếu nói đây là cầm đuốc soi đêm, bàn chuyện phong nhã thì ắt hẳn đã bị địa điểm quái dị và nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ phá hư không còn một mống. Nhưng hai con người này lại chẳng hề thấy kì lạ, trái lại đây mới chính là cách chính xác để hai người ở chung.
Hai người bàn bạc đến tận canh tư, vẫn là Hề Ngọc Đường không thể trụ được, chẳng biết từ lúc nào đã vùi ngủ trong chăn mềm. Việt Thanh Phong vừa nói được một nửa đã nghe thấy hơi thở đều đặn của nàng, bất đắc dĩ dừng lại, sửa chăn giúp nàng, xoay người rời giường đi tới trước bàn đọc sách, bắt đầu xử lý đống tin tức chất chồng.
...
Vừa đặt lưng xuống đã ngủ ngon vô cùng, lần này, Hề Ngọc Đường lại nằm mơ thấy chuyện từ nhiều năm trước.
Có điều cuống cùng trong giấc mộng lần này đã không còn cơn bão tuyết ở trên núi hay máu chảy thành sông, nhưng lại có thêm một nhân vật chính, một nam tử tóc bạch kim ngồi trên xe lăn,
Đây là lần đầu tiên nàng được ngủ một giấc yên ổn trong mấy ngày liên tục, vừa nằm xuống đã ngủ thẳng từ sáng sớm tởi nửa đêm. Lúc tỉnh lại cũng không phải vì đã ngủ đủ mà do cảm thấy bên người có thêm một hơi thở khác, chợt mở mắt, sát ý tỏa ra, đầu óc còn mơ màng nhưng tay đã giữ chặt đối phương.
Bốn mắt nhìn nhau, dưới ánh đèn mờ tối, ánh mắt của Hề Ngọc Đường dần trở nên rõ ràng hơn, sững người trong chốc lát, lại nhìn nam tử tuấn dật gần trong gang tấc, lướt qua bàn tay của đối phương còn đang bị nàng nắm chặt. Nếu đoán không lầm, dường như vừa rồi hắn muốn đặt thứ móng vuốt này lên người nàng phải không?
Tỉnh rồi sao? Nam tử kia chẳng có chút vẻ lúng túng nào khi bị bắt tại trận, lại nở một nụ cười như tắm gió xuân: Đói bụng không nào?
Hề Ngọc Đường phớt lờ hắn, xoay người, lúc này mới phát hiện trên chiếc giường lớn như thế, chẳng biết từ lúc nào mà mình đã lùi vào tận bên trong, nam tử mặc trung y bằng gấm vóc trắng, tóc tai bù xù nằm ở bên nửa ngoài. Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, nam tử vừa tắm xong, mùi hương thơm ngát chui vào chóp mũi khiến nàng phải chớp mắt đầy hoảng hốt.
Ánh mắt lại rơi vào trên mái tóc đen vừa khô được một nửa của nam tử, Hề Ngọc Đường nheo mắt: Ngươi muốn làm gì?
Nam tử đáp lại với vẻ mặt hết sức vô tội: Ngủ.
Ai cho ngươi lá gan dám leo lên giường của ta để ngủ?
Nếu ta nhớ không nhầm... thì đây là giường của ta.
...
Một câu 'giường của ta' khiến tai Hề Ngọc Đường nóng bừng trong chớp mắt, cũng may đã có tóc che nên không nhìn thấy. Tóc dài đến eo xõa tung trên đầu vai, lúc này dù là khí chất hay khuôn mặt của nữ tử đều trông có vẻ dịu dàng hơn thường ngày mấy phần, cả người trông có vẻ biếng nhác, nhưng sức cảnh giác quanh thân vẫn rất cao, Việt Thanh Phong thấy thế thì lửa nóng trong mắt lại dâng.
Thấy nàng có hơi thất thần, Việt Thanh Phong giúp nàng vén chút tóc rũ xuống ra sau vai, nói đầy thản nhiên: Đã giờ Tý rồi, đi tắm trước đi, ta có để cơm lại cho nàng.
Hề Ngọc Đường cau mày, lúc này mới nhận ra áo ngoài của mình đã bị cởi, hiện tại cũng đang mặc trung y như người trước mắt, tai còn nóng hơn trước vài phần, có chút thẹn quá hóa giận mà đạp một cước: Cút xuống.
Việt Thanh Phong phản ứng cực nhanh tránh khỏi cú đạp của nàng, thuận thế xoay người xuống giường: Nước nóng đã chuẩn bị xong rồi, y phục để thay ở phòng bên cạnh, nàng đi tắm, ta bảo Thu Viễn hâm nóng đồ ăn.
Vừa nói xong thì tiện tay lấy áo ngoài màu thiên thanh khoác lên người rồi ra khỏi cửa.
Mãi đến lúc bóng dáng của Việt Thanh Phong biến mất khỏi phòng trong, Hề Ngọc Đường mới chột dạ thở dài một hơi, nhận thấy người mình nhớp nháp không thoải mái thì chậm rãi đứng dậy đi ra sau bình phong, mở cửa phòng bên để tắm rửa.
Đợi đến khi nàng xuất hiện với một thân đầy hơi nước, Việt Thanh Phong đã sắp xếp bữa ăn xong. Thấy nàng để người ướt mà đi ra, đuôi tóc còn không ngừng nhỏ giọt, tròng mắt của hắn trở nên sâu thẳm hơn trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã bị vẻ bất đắc dĩ thay thế, cầm khăn bông sạch lau tóc giúp nàng.
Hề Ngọc Đường ngồi trước bàn, có chút khó thích ứng với sự thân cận của hắn, cố phản kháng hai lần nhưng chỉ thấy Việt Thanh Phong chẳng hề bị lay động, chỉ đành nheo mắt để mặc hắn phục vụ, đợi tóc khô được một nửa thì dứt khoát dùng nội lực để hong cho xong việc.
Thấy nàng tự ra tay hong khô, Việt Thanh Phong bỏ vải bông sang một bên, nói khẽ: Không biết tiết kiệm.
Thật ngại quá. Hề Ngọc Đường cầm đũa lên, lười nhác đáp lại một câu: Mấy cái khác thì bổn tọa không có nhiều, nhưng nội lực thì thong thả.
Việt Thanh Phong bị chặn họng, dở khóc dở cười, dứt khoát không nói thêm lời nào mà chỉ ngồi cạnh nàng, chống cằm nhìn nàng lấp đầy bụng.
Hề Ngọc Đường thật sự rất đói bụng, tự giác lờ đi ánh mắt của kẻ bên cạnh, lần lượt thưởng thức các món ăn dễ tiêu mà vô cùng ngon miệng trên bàn, mới vừa đặt đũa xuống, trước mắt đã xuất hiện một tách trà nóng thơm ngát.
Nàng lườm người bên cạnh, vẻ mặt người sau vẫn rất thản nhiên, hoàn toàn không biết mình đã làm gì không đúng.
... Cái gì cũng đúng có được không!
Thu Viễn đang ẩn nấp trong góc, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân thầm trợn trắng mắt.
Hôm nay toàn bộ mọi hứng thú của chủ tử nhà bọn họ đều đã dồn vào việc chăm nuôi Hề tiểu giáo chủ, vì thế nên có làm bao nhiêu chuyện kì lạ cũng chẳng kì lạ chút nào.
Ăn uống no đủ, cuối cùng Hề Ngọc Đường cũng trở nên nghiêm túc hơn: Chẳng phải có chuyện cần nói sao? Nói đi.
Việt Thanh Phong thản nhiên liếc nàng một cái, đứng dậy đi tới mép giường, chưa nói gì đã nằm xuống, tiếp đó lại vỗ vào bên người đầy tự nhiên: Ngồi đã rồi nói.
Hề Ngọc Đường bị cái nhìn kia của hắn làm cho nổi da gà, vất vả lắm mới làm dịu đi hơi nóng bên tai, tặng cho hắn một cái liếc mắt rồi từ chối bằng lời lẽ vô cùng khắc nghiệt: Nói luôn đi.
Nàng ngủ đủ rồi sao? Việt Thanh Phong tỏ vẻ rất kinh ngạc.
... Ngủ đủ hay không thì cần gì ngươi lo!
Nhưng ta bận cả ngày nay, mệt rồi. Việt thiếu chủ cố tỏ vẻ đáng thương, ho khan vài tiếng, sắc mặt có chút tái nhợt: Đến gần ta một chút, nếu không ta không có sức để nói mất.
Ngươi đã làm gì? Hề Ngọc Đường nhìn hắn đầy nghi ngờ.
Việt Thanh Phong suy nghĩ một chút, bắt đầu bấm ngón tay rồi liệt kê: Giúp nàng chế ngự đám người dám phản kháng trong nội bộ Giang Nam Bang, sắp xếp ổn định cho gia quyến của Thanh Diễm Bang, đến Trịnh gia một chuyến, bàn giao Túy Hoa Lâu, à, còn từ chối tiệc đưa tiễn của Vệ Hàn và Lâm Uyên giúp nàng, bọn họ đã rời khỏi Hàng Châu rồi, Lâm Uyên về Võ Sơn, Vệ Hàn thì có lẽ đã về lại kinh thành. Còn...
Đủ rồi. Hề Ngọc Đường vội vàng cắt lời hắn: Ngươi thu xếp mọi chuyện giúp ta phải không?
Việt Thanh Phong từ chối cho ý kiến: Bận quá nên mới ăn được một bữa thôi.
...
Lẩm bẩm một câu xen vào việc của người khác xong, Hề Ngọc Đường vẫn đứng dậy đi tới mép giường, thấy vẻ mặt của hắn vẫn rất thản nhiên, nàng cảm thấy mình cũng không cần phải đề phòng nên bò lên giường, ôm chăn ngồi cạnh hắn.
Nói thật, đúng là nàng vẫn chưa ngủ đủ.
Ngửi được mùi hương giống hệt bản thân trên người nàng từ khoảng cách gần, khóe môi Việt Thanh Phong hơi nhếch lên, tâm trạng tốt đến khó tả.
Ngươi xử lí bên Trịnh gia thế nào rồi? Hề Ngọc Đường mở lời.
“Trịnh Thái là người thông minh, dù gặp ta cũng không định đổi ý. Việt Thanh Phong hơi ngừng lại một chút, như đang cố nhịn cơn ho: Tuy nhiên hắn vẫn bày tỏ ý tốt với Việt gia.
Hề Ngọc Đường gật đầu, không hề ngạc nhiên với cách làm của Trịnh Thái.
Người thông minh có cách làm của người thông minh, nếu đổi lại là nàng, dưới tình huống này có lẽ cũng sẽ không thể làm tốt hơn Trịnh Thái.
Ngươi có chắc Vệ Hàn đã về kinh thành rồi không? Nàng lại hỏi thêm.
“Không chắc, song ta nghĩ cũng sẽ không ở Hàng Châu lâu, gần đây thế cục của Giang Nam hỗn loạn, Cẩm Y Vệ cũng rất bận rộn. Thấy nàng vừa mở lời đã hỏi về hai tên nam nhân này, sắc mặt của Việt Thanh Phong hơi hờ hững: Nàng chú ý một chút, Cẩm Y Vệ sẽ đến tìm nàng sớm thôi.
Dù sao cũng là người đại diện cho hoàng tộc Tư thị ở võ lâm, Cẩm Y Vệ không đến tìm nàng mới là lạ.
Nếu đã sợ thì còn ra tay làm gì? Hề Ngọc Đường nói đầy lạnh lùng.
Trong phòng, một cái giường lớn, hai con người xuất sắc ưu tú danh chấn trong thiên hạ cứ bàn chuyện chính sự trong hoàn cảnh mập mờ như thế.
Nếu nói đây là cầm đuốc soi đêm, bàn chuyện phong nhã thì ắt hẳn đã bị địa điểm quái dị và nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ phá hư không còn một mống. Nhưng hai con người này lại chẳng hề thấy kì lạ, trái lại đây mới chính là cách chính xác để hai người ở chung.
Hai người bàn bạc đến tận canh tư, vẫn là Hề Ngọc Đường không thể trụ được, chẳng biết từ lúc nào đã vùi ngủ trong chăn mềm. Việt Thanh Phong vừa nói được một nửa đã nghe thấy hơi thở đều đặn của nàng, bất đắc dĩ dừng lại, sửa chăn giúp nàng, xoay người rời giường đi tới trước bàn đọc sách, bắt đầu xử lý đống tin tức chất chồng.
...
Vừa đặt lưng xuống đã ngủ ngon vô cùng, lần này, Hề Ngọc Đường lại nằm mơ thấy chuyện từ nhiều năm trước.
Có điều cuống cùng trong giấc mộng lần này đã không còn cơn bão tuyết ở trên núi hay máu chảy thành sông, nhưng lại có thêm một nhân vật chính, một nam tử tóc bạch kim ngồi trên xe lăn,
/56
|