Định luật Murphy — nếu bạn lo lắng chuyện gì sẽ xảy ra, thì rất có khả năng nó sẽ xảy ra.
Sau khi cấp độ động đất tại thành phố S được xác định chính xác, trận thiên tai này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Ngày nào Chu Mộc cũng canh giữ trước tivi và máy tính, chỉ sợ bỏ sót tin tức liên quan đến hoạt động cứu trợ động đất, cùng lúc đau lòng và thương xót cho dân chúng vùng bị thiên tai, nỗi bất an và nóng ruột cũng dần tích lũy trong lòng Chu Mộc.
Trung đoàn không quân của Lâm Tu tới tiền tuyến cứu trợ động đất đã mười ngày, mà trước đó Chu Mộc cắt đứt liên hệ với người nọ, cẩn thận đếm ra, đã mười lăm ngày… Chu Mộc và Lâm Tu mất liên lạc đã nửa tháng trời.
Nửa tháng, nếu như anh chỉ huấn luyện diễn tập trong quân đội như trước đây, Chu Mộc cũng sẽ không lo lắng mảy may, nhưng mấu chốt vấn đề là — nơi Lâm Tu tới chính là trung tâm trận động đất vừa xảy ra, hơn nữa trước mắt còn dư chấn không ngừng, mà giờ phút này, trong tình huống này, nói nơi đó là khu vực nguy hiểm nhất toàn Trung Quốc cũng không phải là quá đáng.
Trong lòng lo lắng, Chu Mộc vốn đã khó ngủ bắt đầu những đêm thức trắng, mất ngủ đã trở thành tình trạng không thể tránh khỏi lúc này. Cho dù khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi, chưa được chốc lát, Chu Mộc nhất định có thể bị cơn ác mộng Lâm Tu gặp nạn dọa cho cả người mồ hôi lạnh mà giật mình tỉnh lại.
Giày vò… Thật sự giày vò.
Không chỉ là về giấc ngủ về thân thể – đối với Chu Mộc mà nói, cuộc sống như vậy càng là một loại giày vò và hủy hoại tinh thần.
Con người đôi khi chính là như thế – anh đuổi em chạy, anh chạy em lại đuổi… Những lúc yên tĩnh, Chu Mộc nhìn chằm chằm trần nhà xuất thần, nghĩ rằng lúc trước người nọ còn ở bên cạnh, cô hận không thể trốn đến nơi anh không tìm thấy. Nhưng giờ này, anh đi tới nơi rừng thiêng nước độc, chính cô lại hận không thể lập tức bay qua, chỉ để trái tim đang treo lơ lửng này được đặt về đúng chỗ.
Như vậy chẳng phải là không tự trọng sao? ! Chu Mộc thầm mắng chính mình.
Kỳ thật cô cũng từng nghĩ tới việc xin làm tình nguyện viên đến khu vực thiên tai, chỉ có điều ý tưởng này khi về nhà cô vừa nhắc tới đã bị bắn chết từ trong tã lót, chỉ một câu “chú trọng công việc” của Chu Vĩ Bình đã khiến Chu Mộc chật vật, lại không thể tìm ra lý do phản bác, chỉ đành mặt mày uể oải buông bát cơm xuống, lại ngồi trước TV theo dõi tin tức mới nhất.
Chuyến bay tới thành phố S cùng ngày xảy ra động đất đã bị hủy bỏ, cấp độ động đất rất cao, tình hình giao thông bị phá hoại nghiêm trọng, tình hình thành phố S hiện tại là khó ra khó vào, cho dù thật vất vả lái xe vào, chỉ một lát đã không thể rút lui ra được, Chu Mộc cứ thế trơ mắt nhìn hiện trường hỗn loạn mà thê thảm nơi xảy ra trận động đất, nhìn những đứa trẻ ở khu vực thiên tai mất cha mẹ gào khóc bất lực, trong lòng chợt không ngăn nổi sinh ra một nỗi kích động.
Cô tắt tivi, vội vàng vào phòng khách lấy lại áo khoác của mình trên mắc, vừa khoác vào người vừa chạy tới chỗ để giày.
“Mộc Mộc, con định đi đâu?” Mẹ Chu vội vàng chạy theo sau: “Cơm mới ăn được mấy miếng, còn chưa ngồi nóng đít đã muốn đi rồi à?”
“Con ăn no rồi.” Chu Mộc vừa lưu loát xỏ giày ống vừa nhanh chóng đáp: “Mẹ, chờ lần sau con rảnh sẽ về chơi với mẹ nhiều hơn.” Nói xong đẩy cửa đi ra ngoài.
“Này… Mộc Mộc, mẹ bảo…” Mẹ Chu vẫn bám riết không tha gọi con gái, Chu Mộc lại phất phất tay với bà, “xoẹt xoẹt” vào thang máy đóng cửa lại.
“Con bé này…” Mẹ Chu buồn bực đóng cửa lại, quay đầu trừng mắt nhìn Chu Vĩ Bình vẫn đang mặt mày tỉnh bơ ngồi trên bàn ăn cơm: “Em nói… Sao anh không ngăn nó lại?!”
Chu Vĩ Bình buông đũa, ngẩng đầu liếc nhìn vợ mình, ngữ điệu thản nhiên đáp: “Tính tình con gái thế nào em còn không biết à? Nó muốn đi, anh ngăn được chắc?”
Mẹ Chu bị lời này làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới xuôi xuống được, chỉ đành thở phì phì ngồi vào sofa xem tin tức liên quan đến khu vực động đất.
Đúng lúc hình ảnh cắt đến đoạn các chiến sĩ trung đoàn không quân tập đoàn quân xx đáp máy bay tới trung tâm khu vực động đất cứu giúp nạn dân thoát khỏi hiện trường.
Mẹ Chu trong nháy mắt bỗng hiểu ra điều gì, quay đầu lại, nói với ông chồng cũng đang bị mẩu tin này thu hút: “Anh nói xem… Không phải Mộc Mộc muốn tới thành phố S tìm Lâm Tu đấy chứ? !”
…
Có câu nói là: “Hiểu con gái không ai bằng mẹ.” Mẹ Chu đoán không sai, sau khi ra khỏi nhà, Chu Mộc gọi điện cho Hứa Úy, mở miệng lại càng gọn gàng dứt khoát –
“Hứa Úy, anh nghĩ cách đưa em đến thành phố S được không?”
Chu Mộc luôn là người hiểu chuyện, lại càng hiếm khi tùy hứng với anh, vào thời khắc mấu chốt nghe cô nói như vậy, Hứa Úy đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hiểu được tâm tư cô.
“Bà cô à, chỗ đó đang loạn lạc mà… Đi đến đấy làm gì? !” Hứa Úy thở dài tiếp tục nói: “Anh biết trong lòng em lo cho Lâm Tử, nhưng nghĩ kỹ lại xem… Em đến đấy thì làm được gì? Làm ơn, yên tĩnh đợi ở đây đi! Chẳng mấy ngày là cậu ta xong việc thôi.”
“Em gọi điện cho anh không phải để nghe những lời này …” Chu Mộc cắn môi: “Một câu thôi, có giúp không?”
Hứa Úy ngừng một lát, thở dài nói: “Mộc Mộc, quân kỷ nghiêm minh… Ngoài ra, còn cần anh nhiều lời nữa à?”
“Ừm. Em hiểu rồi… Có điều, dù sao cũng cảm ơn anh.” Chu Mộc khẽ than thở một tiếng không dấu vết, ngay sau đó liền cúp điện thoại.
“Sao rồi anh?” An Hòa ở bên ghé sát lại nhìn Hứa Úy.
“Không sao…” Hứa Úy khẽ nhếch khóe miệng ôm vợ vào lòng: “Chính là có loại cảm giác… Có lẽ sau vụ này em nên sửa miệng gọi người kia là ‘chị dâu’ được rồi.”
…
Một phương gặp nạn tám phương trợ giúp, đối với trận động đất tại thành phố S lần này, tòa soạn tạp chí FAMOUS cũng kêu gọi công nhân viên tiến hành quyên tiền. Chu Mộc lập tức hiến tặng toàn bộ tiền lương nóng hổi vừa được phát không chừa lại một đồng, động tác lưu loát phóng khoáng như một lẽ đương nhiên.
Sau khi quyên góp là họp hành tuyên bố với mọi người sắp xếp công việc giai đoạn tiếp theo, Chu Mộc vốn đang định chuồn êm, nhưng khi nghe thấy mấy từ “thâm nhập thành phố S”, ngay khoảnh khắc đó, toàn bộ tinh thần cô đều bay trở lại.
Thì ra, trước thảm họa quốc gia, FAMOUS dự tính đột phá hình thức cố hữu trước đây, muốn làm hẳn một chuyên đề về trận động đất lần này.
Muốn làm được như vậy ắt phải thu thập một lượng tin tức lớn, hàng loạt số liệu, muốn lấy được những đầu mối cần thiết này, tòa soạn nhất định phải phái một nhóm người thâm nhập vào thành phố S thu thập tin tức ngay tại hiện trường, vì thế, cuộc họp ngày hôm nay, nói trắng ra là quyết định danh sách nhân viên tới khu vực thiên tai thành phố S.
Việc liên quan đến tính mạng, thâm nhập vào khu vực trung tâm thảm họa mới đây thôi còn dư chấn không ngừng, chưa nói đến việc có khả năng rơi vào tình thế nguy hiểm gì, cho dù là gặp phải chuyện ngoài ý muốn cũng là chuyện mà không ai muốn thấy. Vì thế, trong thời khắc này, những người nhanh nhảu lúc trước cũng đều thu thế ngậm miệng, lúc này, người trong phòng họp đều cúi đầu đến không thể thấp hơn, chỉ sợ một phút bất cẩn, ánh mắt cấp trên sẽ rơi xuống mặt mình.
Ngoại trừ một người.
Chu Mộc.
Cô giơ tay rất cao, sau khi giám đốc tòa soạn ra hiệu, Chu Mộc đứng dậy, dùng giọng điệu rành rọt mà khẩn thiết nói với giám đốc tòa soạn và tổng biên tập trước mặt mọi người: “Tôi xin lãnh đạo đồng ý cho tôi tham gia lần thu thập tin tức này.”
Giang Ngữ Tình ngồi bên cạnh Chu Mộc nghe xong cuống lên, liên tục giật góc áo Chu Mộc –
“Bà điên à! Cái chuyện tốn công tốn sức chẳng được ích lợi gì như thế…” Giang Ngữ Tình nhỏ giọng nhắc nhở, nhưng vẻ mặt Chu Mộc chưa từng lộ ra biểu hiện muốn rút lui.
“Việc này…” Giám đốc tòa soạn hơi khó xử.
Trên thực tế, nếu chỉ xét riêng năng lực và thái độ làm việc, Chu Mộc làm người dẫn đầu cuộc thu thập tin tức này thật sự là quá thích hợp! Chỉ có điều… Xét đến giá trị mà Chu Mộc tạo ra cho FAMOUS từ khi bắt đầu đi làm đến nay, lại cân nhắc đến tâm tư khác thường không nói rõ của tổng biên tập Sở Du đối với cô… Giám đốc tòa soạn đắn đo mãi cuối cùng vẫn quyết định xóa bỏ ý nghĩ này của Chu Mộc, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, Chu Mộc đã đứng thẳng tắp vẻ mặt trịnh trọng lặp lại câu nói kia một lần.
Nhìn dáng điệu này… Thật sự là tự nguyện đi rồi!
Vấn đề nhức óc rốt cục được giải quyết, thế là giám đốc tòa soạn cũng không ngăn cản cô nữa, dứt khoát bổ nhiệm Chu Mộc làm người phụ trách chuyên đề đưa tin lần này, để cô cùng bốn nam nhân viên trẻ tuổi dày dặn kinh nghiệm cùng chuẩn bị hành trang ngày tiếp theo xuất phát.
Thật đúng là… Xe đến trước núi ắt có đường, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*…
*Trích từ hai câu thơ của Lục Du: “Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” – “Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng”, có nghĩa những tưởng đã cùng đường thì lại lóe lên hy vọng.
Không ngờ chính mình vẫn có thể tới thành phố S… Chẳng qua, lại bằng cách này.
Chu Mộc khẽ thở phào nhẹ nhõm, đang muốn thu mắt về, tầm mắt lại bất ngờ chạm phải ánh mắt Sở Du ngồi đối diện hơi chếch với cô.
Đôi mắt anh ẩn chứa thâm ý nhìn sâu vào cô.
Chu Mộc kín đáo né tránh ánh mắt có phần gai mắt kia, tâm tư đã bay tới việc sửa soạn hành lý chuẩn bị xuất phát.
“Mộc Mộc…” Tan họp, Giang Ngữ Tình nắm chặt vai Chu Mộc thở phì phì quát: “Bà lại giở chứng gì thế hả? Sống yên bình đủ rồi, chạy tới vùng thiên tai thể nghiệm cuộc sống có phải không? ! Bà có biết chỗ đó bây giờ nguy hiểm thế nào không? Từ sáng đến tối ngoại trừ dư chấn không ngừng chính là đất đá bay mù trời… Bà chạy tới đó làm gì? !”
“Tình Tử.” Chu Mộc xoay người lại, tròng mắt hơi xanh khiến cho cả người cô thoạt nhìn có vẻ mỏi mệt nói không ra lời: “Ba tuần rồi tôi không có tin tức gì của người kia… Tôi phải đi xem thế nào. Tôi phải đi.”
Sau khi cấp độ động đất tại thành phố S được xác định chính xác, trận thiên tai này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Ngày nào Chu Mộc cũng canh giữ trước tivi và máy tính, chỉ sợ bỏ sót tin tức liên quan đến hoạt động cứu trợ động đất, cùng lúc đau lòng và thương xót cho dân chúng vùng bị thiên tai, nỗi bất an và nóng ruột cũng dần tích lũy trong lòng Chu Mộc.
Trung đoàn không quân của Lâm Tu tới tiền tuyến cứu trợ động đất đã mười ngày, mà trước đó Chu Mộc cắt đứt liên hệ với người nọ, cẩn thận đếm ra, đã mười lăm ngày… Chu Mộc và Lâm Tu mất liên lạc đã nửa tháng trời.
Nửa tháng, nếu như anh chỉ huấn luyện diễn tập trong quân đội như trước đây, Chu Mộc cũng sẽ không lo lắng mảy may, nhưng mấu chốt vấn đề là — nơi Lâm Tu tới chính là trung tâm trận động đất vừa xảy ra, hơn nữa trước mắt còn dư chấn không ngừng, mà giờ phút này, trong tình huống này, nói nơi đó là khu vực nguy hiểm nhất toàn Trung Quốc cũng không phải là quá đáng.
Trong lòng lo lắng, Chu Mộc vốn đã khó ngủ bắt đầu những đêm thức trắng, mất ngủ đã trở thành tình trạng không thể tránh khỏi lúc này. Cho dù khó khăn lắm mới ngủ thiếp đi, chưa được chốc lát, Chu Mộc nhất định có thể bị cơn ác mộng Lâm Tu gặp nạn dọa cho cả người mồ hôi lạnh mà giật mình tỉnh lại.
Giày vò… Thật sự giày vò.
Không chỉ là về giấc ngủ về thân thể – đối với Chu Mộc mà nói, cuộc sống như vậy càng là một loại giày vò và hủy hoại tinh thần.
Con người đôi khi chính là như thế – anh đuổi em chạy, anh chạy em lại đuổi… Những lúc yên tĩnh, Chu Mộc nhìn chằm chằm trần nhà xuất thần, nghĩ rằng lúc trước người nọ còn ở bên cạnh, cô hận không thể trốn đến nơi anh không tìm thấy. Nhưng giờ này, anh đi tới nơi rừng thiêng nước độc, chính cô lại hận không thể lập tức bay qua, chỉ để trái tim đang treo lơ lửng này được đặt về đúng chỗ.
Như vậy chẳng phải là không tự trọng sao? ! Chu Mộc thầm mắng chính mình.
Kỳ thật cô cũng từng nghĩ tới việc xin làm tình nguyện viên đến khu vực thiên tai, chỉ có điều ý tưởng này khi về nhà cô vừa nhắc tới đã bị bắn chết từ trong tã lót, chỉ một câu “chú trọng công việc” của Chu Vĩ Bình đã khiến Chu Mộc chật vật, lại không thể tìm ra lý do phản bác, chỉ đành mặt mày uể oải buông bát cơm xuống, lại ngồi trước TV theo dõi tin tức mới nhất.
Chuyến bay tới thành phố S cùng ngày xảy ra động đất đã bị hủy bỏ, cấp độ động đất rất cao, tình hình giao thông bị phá hoại nghiêm trọng, tình hình thành phố S hiện tại là khó ra khó vào, cho dù thật vất vả lái xe vào, chỉ một lát đã không thể rút lui ra được, Chu Mộc cứ thế trơ mắt nhìn hiện trường hỗn loạn mà thê thảm nơi xảy ra trận động đất, nhìn những đứa trẻ ở khu vực thiên tai mất cha mẹ gào khóc bất lực, trong lòng chợt không ngăn nổi sinh ra một nỗi kích động.
Cô tắt tivi, vội vàng vào phòng khách lấy lại áo khoác của mình trên mắc, vừa khoác vào người vừa chạy tới chỗ để giày.
“Mộc Mộc, con định đi đâu?” Mẹ Chu vội vàng chạy theo sau: “Cơm mới ăn được mấy miếng, còn chưa ngồi nóng đít đã muốn đi rồi à?”
“Con ăn no rồi.” Chu Mộc vừa lưu loát xỏ giày ống vừa nhanh chóng đáp: “Mẹ, chờ lần sau con rảnh sẽ về chơi với mẹ nhiều hơn.” Nói xong đẩy cửa đi ra ngoài.
“Này… Mộc Mộc, mẹ bảo…” Mẹ Chu vẫn bám riết không tha gọi con gái, Chu Mộc lại phất phất tay với bà, “xoẹt xoẹt” vào thang máy đóng cửa lại.
“Con bé này…” Mẹ Chu buồn bực đóng cửa lại, quay đầu trừng mắt nhìn Chu Vĩ Bình vẫn đang mặt mày tỉnh bơ ngồi trên bàn ăn cơm: “Em nói… Sao anh không ngăn nó lại?!”
Chu Vĩ Bình buông đũa, ngẩng đầu liếc nhìn vợ mình, ngữ điệu thản nhiên đáp: “Tính tình con gái thế nào em còn không biết à? Nó muốn đi, anh ngăn được chắc?”
Mẹ Chu bị lời này làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới xuôi xuống được, chỉ đành thở phì phì ngồi vào sofa xem tin tức liên quan đến khu vực động đất.
Đúng lúc hình ảnh cắt đến đoạn các chiến sĩ trung đoàn không quân tập đoàn quân xx đáp máy bay tới trung tâm khu vực động đất cứu giúp nạn dân thoát khỏi hiện trường.
Mẹ Chu trong nháy mắt bỗng hiểu ra điều gì, quay đầu lại, nói với ông chồng cũng đang bị mẩu tin này thu hút: “Anh nói xem… Không phải Mộc Mộc muốn tới thành phố S tìm Lâm Tu đấy chứ? !”
…
Có câu nói là: “Hiểu con gái không ai bằng mẹ.” Mẹ Chu đoán không sai, sau khi ra khỏi nhà, Chu Mộc gọi điện cho Hứa Úy, mở miệng lại càng gọn gàng dứt khoát –
“Hứa Úy, anh nghĩ cách đưa em đến thành phố S được không?”
Chu Mộc luôn là người hiểu chuyện, lại càng hiếm khi tùy hứng với anh, vào thời khắc mấu chốt nghe cô nói như vậy, Hứa Úy đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hiểu được tâm tư cô.
“Bà cô à, chỗ đó đang loạn lạc mà… Đi đến đấy làm gì? !” Hứa Úy thở dài tiếp tục nói: “Anh biết trong lòng em lo cho Lâm Tử, nhưng nghĩ kỹ lại xem… Em đến đấy thì làm được gì? Làm ơn, yên tĩnh đợi ở đây đi! Chẳng mấy ngày là cậu ta xong việc thôi.”
“Em gọi điện cho anh không phải để nghe những lời này …” Chu Mộc cắn môi: “Một câu thôi, có giúp không?”
Hứa Úy ngừng một lát, thở dài nói: “Mộc Mộc, quân kỷ nghiêm minh… Ngoài ra, còn cần anh nhiều lời nữa à?”
“Ừm. Em hiểu rồi… Có điều, dù sao cũng cảm ơn anh.” Chu Mộc khẽ than thở một tiếng không dấu vết, ngay sau đó liền cúp điện thoại.
“Sao rồi anh?” An Hòa ở bên ghé sát lại nhìn Hứa Úy.
“Không sao…” Hứa Úy khẽ nhếch khóe miệng ôm vợ vào lòng: “Chính là có loại cảm giác… Có lẽ sau vụ này em nên sửa miệng gọi người kia là ‘chị dâu’ được rồi.”
…
Một phương gặp nạn tám phương trợ giúp, đối với trận động đất tại thành phố S lần này, tòa soạn tạp chí FAMOUS cũng kêu gọi công nhân viên tiến hành quyên tiền. Chu Mộc lập tức hiến tặng toàn bộ tiền lương nóng hổi vừa được phát không chừa lại một đồng, động tác lưu loát phóng khoáng như một lẽ đương nhiên.
Sau khi quyên góp là họp hành tuyên bố với mọi người sắp xếp công việc giai đoạn tiếp theo, Chu Mộc vốn đang định chuồn êm, nhưng khi nghe thấy mấy từ “thâm nhập thành phố S”, ngay khoảnh khắc đó, toàn bộ tinh thần cô đều bay trở lại.
Thì ra, trước thảm họa quốc gia, FAMOUS dự tính đột phá hình thức cố hữu trước đây, muốn làm hẳn một chuyên đề về trận động đất lần này.
Muốn làm được như vậy ắt phải thu thập một lượng tin tức lớn, hàng loạt số liệu, muốn lấy được những đầu mối cần thiết này, tòa soạn nhất định phải phái một nhóm người thâm nhập vào thành phố S thu thập tin tức ngay tại hiện trường, vì thế, cuộc họp ngày hôm nay, nói trắng ra là quyết định danh sách nhân viên tới khu vực thiên tai thành phố S.
Việc liên quan đến tính mạng, thâm nhập vào khu vực trung tâm thảm họa mới đây thôi còn dư chấn không ngừng, chưa nói đến việc có khả năng rơi vào tình thế nguy hiểm gì, cho dù là gặp phải chuyện ngoài ý muốn cũng là chuyện mà không ai muốn thấy. Vì thế, trong thời khắc này, những người nhanh nhảu lúc trước cũng đều thu thế ngậm miệng, lúc này, người trong phòng họp đều cúi đầu đến không thể thấp hơn, chỉ sợ một phút bất cẩn, ánh mắt cấp trên sẽ rơi xuống mặt mình.
Ngoại trừ một người.
Chu Mộc.
Cô giơ tay rất cao, sau khi giám đốc tòa soạn ra hiệu, Chu Mộc đứng dậy, dùng giọng điệu rành rọt mà khẩn thiết nói với giám đốc tòa soạn và tổng biên tập trước mặt mọi người: “Tôi xin lãnh đạo đồng ý cho tôi tham gia lần thu thập tin tức này.”
Giang Ngữ Tình ngồi bên cạnh Chu Mộc nghe xong cuống lên, liên tục giật góc áo Chu Mộc –
“Bà điên à! Cái chuyện tốn công tốn sức chẳng được ích lợi gì như thế…” Giang Ngữ Tình nhỏ giọng nhắc nhở, nhưng vẻ mặt Chu Mộc chưa từng lộ ra biểu hiện muốn rút lui.
“Việc này…” Giám đốc tòa soạn hơi khó xử.
Trên thực tế, nếu chỉ xét riêng năng lực và thái độ làm việc, Chu Mộc làm người dẫn đầu cuộc thu thập tin tức này thật sự là quá thích hợp! Chỉ có điều… Xét đến giá trị mà Chu Mộc tạo ra cho FAMOUS từ khi bắt đầu đi làm đến nay, lại cân nhắc đến tâm tư khác thường không nói rõ của tổng biên tập Sở Du đối với cô… Giám đốc tòa soạn đắn đo mãi cuối cùng vẫn quyết định xóa bỏ ý nghĩ này của Chu Mộc, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, Chu Mộc đã đứng thẳng tắp vẻ mặt trịnh trọng lặp lại câu nói kia một lần.
Nhìn dáng điệu này… Thật sự là tự nguyện đi rồi!
Vấn đề nhức óc rốt cục được giải quyết, thế là giám đốc tòa soạn cũng không ngăn cản cô nữa, dứt khoát bổ nhiệm Chu Mộc làm người phụ trách chuyên đề đưa tin lần này, để cô cùng bốn nam nhân viên trẻ tuổi dày dặn kinh nghiệm cùng chuẩn bị hành trang ngày tiếp theo xuất phát.
Thật đúng là… Xe đến trước núi ắt có đường, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*…
*Trích từ hai câu thơ của Lục Du: “Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” – “Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng”, có nghĩa những tưởng đã cùng đường thì lại lóe lên hy vọng.
Không ngờ chính mình vẫn có thể tới thành phố S… Chẳng qua, lại bằng cách này.
Chu Mộc khẽ thở phào nhẹ nhõm, đang muốn thu mắt về, tầm mắt lại bất ngờ chạm phải ánh mắt Sở Du ngồi đối diện hơi chếch với cô.
Đôi mắt anh ẩn chứa thâm ý nhìn sâu vào cô.
Chu Mộc kín đáo né tránh ánh mắt có phần gai mắt kia, tâm tư đã bay tới việc sửa soạn hành lý chuẩn bị xuất phát.
“Mộc Mộc…” Tan họp, Giang Ngữ Tình nắm chặt vai Chu Mộc thở phì phì quát: “Bà lại giở chứng gì thế hả? Sống yên bình đủ rồi, chạy tới vùng thiên tai thể nghiệm cuộc sống có phải không? ! Bà có biết chỗ đó bây giờ nguy hiểm thế nào không? Từ sáng đến tối ngoại trừ dư chấn không ngừng chính là đất đá bay mù trời… Bà chạy tới đó làm gì? !”
“Tình Tử.” Chu Mộc xoay người lại, tròng mắt hơi xanh khiến cho cả người cô thoạt nhìn có vẻ mỏi mệt nói không ra lời: “Ba tuần rồi tôi không có tin tức gì của người kia… Tôi phải đi xem thế nào. Tôi phải đi.”
/58
|