NƯỚC HOA QUẢ BẢY MÀU

Chương 1: Những người bạn đầu tiên

/4


Chương 1: Những người bạn đầu tiên

Tháng ba, thời tiết Trùng Khánh bắt đầu ấm lên, sương mù cũng không dày như trước nữa. Khương Tố Quân dắt xe đạp ra khỏi nhà, chào tạm biệt mẹ và hòa vào dòng người trên đường. Cô chuyển đến đây đã gần một tháng rồi nhưng việc làm quen với môi trường mới vẫn còn có chút khó khăn. Điều này cũng không có gì là lạ đối với một người ngoại quốc như cô. Phải biết rằng, suốt bảy năm sống ở Hàn và năm năm sống ở Canada, một chữ tiếng Trung bẻ đôi cô cũng chẳng hay. Vậy mà bây giờ lại…

– Hầy…

Tố Quân thở dài sườn sượt.

“Được rồi, việc trước mắt bây giờ là phải cố gắng bổ sung vốn tiếng Trung eo hẹp của mình đã.”

Nghĩ như vậy, Tố Quân lại guồng chân nhanh hơn. Cô đang đến chỗ làm thêm mà mình mới được nhận. Đó là một quán trà sữa gần trường trung học, cách nhà cô không xa. Đây là nơi lí tưởng cho việc học tập của cô. Chẳng phải người ta vẫn thường bảo giao tiếp là cách học ngoại ngữ tốt nhất sao.


oOo



– Dì Lưu, buổi sáng tốt lành!

Tố Quân mỉm cười chào người phụ nữ đang đứng ở quầy thu bằng chất giọng lơ lớ của mình. Đáp lại cô là cái gật đầu nhẹ nhàng của dì Lưu.

– Chào con, Tố Quân! Hôm nào con cũng đến sớm như vậy nhỉ! Buổi sáng không có nhiều khách, ở nhà nghỉ ngơi thêm một chút không tốt hơn sao? Thật là…

Tố Quân gãi đầu cười gượng. Dì Lưu thấy thế thì chỉ thở dài, xem ra đến bảy tám phần là không hiểu bà nói gì rồi. Dì Lưu đi đến giải thích tỉ mỉ cho Tố Quân. Mà cô cũng rất nghiêm túc ghi chép vào sổ tay của mình.

– Cám ơn dì! Con hiểu rồi!

Tố Quân vui vẻ nói với dì Lưu. Cô nhanh nhẹn bắt tay vào công việc hằng ngày của mình. Nhìn cô chăm chỉ lau bàn ghế, dì Lưu bất giác mỉm cười. Cách đây một tuần, dì bắt gặp cô đang đứng trước quán, cố gắng dịch từng từ trong tờ thông báo dán ở cửa. Đến lúc ra hỏi chuyện, phải mất một lúc lâu dì mới có thể hiểu được chút ít ý tứ mà cô muốn diễn đạt. Thì ra cô bé này là người Hàn Quốc, ngoài những giờ học trên lớp tiếng Trung thì cô muốn tìm một công việc làm thêm để trau dồi vốn từ ngữ cho mình. Thấy một cô bé vừa đáng yêu vừa hiếu học như thế, dì Lưu không có lí do gì không tiếp nhận Tố Quân, mặc dù việc kinh doanh nhỏ lẻ của dì thực sự không cần thiết phải thuê người làm. Và một tuần qua đã chứng minh quyết định của dì là chính xác. Tính cách dịu ngoan và chu đáo của Tố Quân khiến dì càng ngày càng có hảo cảm với cô hơn.

Cứ như vậy, một buổi sáng bình yên bắt đầu!


oOo



– Đi mà! Vào đây với em!

– Gì chứ? Em vào một mình đi! Anh sắp muộn lớp học ghita rồi!

– Không chịu đâu! Anh phải vào cùng em! Đã hơn một tuần chúng ta chưa tới thăm dì Lưu rồi còn gì! Thầy dạy ghita của anh hiền như vậy, đến muộn chút xíu cũng không sao đâu!

– Thôi đi cô nương! Tôi biết tỏng suy nghĩ của cô rồi. Cô lại muốn tôi bao trà sữa cho cô chứ gì?

– E he he, thì đó cũng là một nửa lí do! Nhưng mà anh cũng muốn uống trà sữa mà, đúng không? Đi đi đi! Chúng ta thẳng tiến đến quán trà sữa thôi.

Trên đường, có hai đứa trẻ đang không ngừng lôi lôi kéo kéo. Cả hai đều mặc đồng phục sơ trung, dường như chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi. Cô bé đi phía trước có dáng người cân đối, gương mặt nhỏ xinh với đôi mắt to tròn, sống mũi cao cùng đôi môi đầy đặn. Ôm lấy gương mặt đó là mái tóc cắt ngắn ngang cằm, phía bên phải còn có một lọn tóc được cột lên bằng dây buộc tóc gắn hai quả chuông tròn rất đáng yêu. Cậu nhóc đi phía sau thì có chút mũm mĩm hơn. Khuôn mặt bầu bĩnh cùng mái tóc đen dày, hơi rối, đôi mắt sáng ngời cùng nụ cười khoe răng khểnh, tất cả đều đem đến cho người khác cảm giác gần gũi như cậu nhóc hàng xóm nhà bên.

Cả hai đi vào quán trà sữa của dì Lưu và chọn chỗ ngồi quen thuộc. Sau đó, một cô bé tiến đến trước mặt họ. Người này có khuôn mặt thon gọn, mắt cười lúng liếng cùng lúm đồng tiền bên má trái lúc ẩn lúc hiện. Cô chải mái chéo, tóc dài ngang lưng được tết thành một bím vắt qua vai, trên đỉnh đầu là một băng đô vải màu lam làm điểm nhấn. Nhìn cô xinh xắn như búp bê vậy. Không ai khác, cô bé chính là Khương Tố Quân.

Thấy hai vị khách trạc tuổi cứ đờ ra nhìn mình khiến Tố Quân cảm thấy có chút khó xử. Thật ra, từ lúc vào đây làm, hầu hết các vị khách đều có phản ứng như vậy hoặc là phấn khích bàn tán. Dì Lưu nói đó là vì cô quá xinh, quá hút ánh nhìn, có nét “Tây Tây” như kiểu mấy ngôi sao ca nhạc nổi tiếng khiến cô dở khóc dở cười.

– Khụ, xin hỏi hai người dùng gì?

Tố Quân hỏi lại lần nữa. Đôi môi thanh tú như đóa hoa hàm tiếu khẽ nở nụ cười thân thiện.

– À, ờ, cho mình hai cốc trà sữa, một vị bạc hà, một vị sô cô la nha!

Cậu bé lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng nói ra một câu như vậy.

– Được rồi! Vậy hai người chờ một lát.

Tố Quân xoay người bước đi. Đợi cô đi đến quầy rồi, cô bé kia mới chồm lên hỏi:

– Đường Vũ, anh thấy không? Bạn gái đó nhìn xinh thật đấy, da trắng môi hồng y như búp bê vậy.

Cậu trai tên Đường Vũ gật đầu đồng ý. Cô bé kia cười hì hì, dùng tay vuốt vuốt phần tóc mái đã cắt bằng của mình, chớp chớp mắt nhìn người đối diện:

– Anh nói xem, sau này debut rồi, em cũng sẽ xinh đẹp giống như vậy phải không?

Đường Vũ nhướn mày nhìn nhóc con đang cố tỏ ra dễ thương kia, chậc chậc hai tiếng rồi phán:

– Xin lỗi phải phá bỏ ảo tưởng của em. Người ta là đẹp từ trong trứng đẹp ra, còn em ấy hả, có cố nữa cố mãi thì vẫn chỉ như thế thôi, khuôn mặt đại chúng ở mức độ trung bình.

– Đường đại ngốc! Anh dám nói em như thế hả? Đồ vô duyên! Đồ không biết lịch sự với con gái!

– Em thì giống con gái chỗ nào chứ?

– Anh muốn chết có phải không?

– Ha ha, dì biết ngay là hai đứa sẽ lại cãi nhau mà!

Giọng nói hiền hòa của dì Lưu vang lên làm hai đứa nhóc kia tạm dừng cuộc khẩu chiến. Lúc này, dì Lưu cùng Tố Quân đã đứng bên cạnh họ.

– Tụi con chào dì!

– Cũng hơn một tuần rồi tụi con mới qua đây! Tụi con nhớ dì và Đình Đình lắm ấy! Dì có nhớ tụi con không?

Dì Lưu bật cười để ba cốc trà sữa lên bàn, không quên đánh yêu cô bé tóc ngắn kia một cái:

– Chỉ được cái khéo nịnh! Đình Đình nhớ hai đứa lắm, lúc nào cũng quấn lấy dì hỏi chị Tử Anh và anh Đường Vũ bao giờ mới đến.

Đình Đình là cô con gái năm tuổi của dì Lưu. Không hiểu sao cô nhóc cực kì bám hai cô cậu học sinh đáng yêu này.

– Phải rồi! Để dì giới thiệu với hai đứa nhé! Đây là Tố Quân, mới đến quán của dì làm việc. Cô bé đến từ Hàn Quốc và bằng tuổi con đấy, Đường Vũ!

Dì Lưu kéo Tố Quân lên phía trước làm cô chỉ biết ngượng ngùng cười. Từ lúc đến đây, cô vẫn chưa làm quen được với người bạn nào.

– Xin chào!

– Chào cậu, Tố Quân!

Tử Anh và Đường Vũ vui vẻ nói. Họ cũng nhận ra cô có vẻ khá dè dặt. Đột nhiên, dì Lưu cúi xuống thì thầm gì đó vào tai Tử Anh. Cô bé gật đầu liên tục, còn ra dấu OK với dì Lưu nữa chứ.

– Được rồi! Dù sao bây giờ cũng không có khách, Tố Quân ngồi đây nói chuyện với hai bạn nhé! Nó sẽ giúp ích nhiều cho việc học tập của con đấy!

– Vâng ạ!

Tố Quân mỉm cười khi dì Lưu rời đi. Nhưng rồi quay sang nhìn hai người kia, cô lại chẳng biết nói gì với vốn tiếng Trung ít ỏi của mình.

– Ừm, để em giới thiệu lại một lần nữa nhé! Em tên là Triệu Tử Anh, năm nay mười một tuổi. Còn tên ngốc ngồi cạnh em đây tên là Đường Vũ, mười hai tuổi.

Tử Anh cố gắng nói thật chậm, thật rõ để Tố Quân có thể hiểu được. Lúc nãy dì Lưu đã nói qua cho cô về lí do Tố Quân làm việc ở đây, cũng muốn Tử Anh và Đường Vũ giúp Tố Quân hòa đồng hơn. Cô gái nhỏ này cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách quá mức khép kín, hơn nữa vì bất đồng ngôn ngữ mà càng thêm e dè, dì hi vọng nói chuyện với các bạn đồng trang lứa sẽ khiến cô mở lòng hơn.

– Chị là Khương Tố Quân, mười hai tuổi. Rất vui được quen biết hai người.

Tố Quân cười nói. Mấy câu giới thiệu bản thân này là mấy câu trôi chảy nhất của cô đấy.

– Hì hì, giọng chị đáng yêu quá, người cũng xinh nữa. Chị đến từ Hàn Quốc thật sao?

– Ừ!

– Tụi này cũng thích Hàn Quốc lắm, đặc biệt là…

– Đặc biệt là mấy oppa đẹp trai hát hay nhảy đẹp nha. Trời ơi, em thực sự muốn gặp mấy anh trong EXO lắm, cả Bangtan Boys nữa, rồi GOT7 hay iKON, ôi…

Chưa kịp để Đường Vũ nói hết câu, Tử Anh đã xen vào. Nhìn cô bé chìm vào thế giới riêng, Tố Quân bật cười khúc khích, còn Đường Vũ thì chỉ còn biết đỡ trán, bày ra bộ dạng “Tôi không quen người này.” Nhưng cuộc nói chuyện cũng vì thế mà tự nhiên hơn nhiều. Tử Anh và Đường Vũ còn giải đáp giúp Tố Quân rất nhiều vấn đề trong ngữ pháp và từ vựng tiếng Trung.

– Cám ơn hai cậu! Bây giờ thì tớ hiểu hết rồi.

Tố Quân gấp quyển sổ của mình lại, không quên kèm theo một nụ cười thật tươi.

– Tố Quân, lúc bình thường trông chị đã rất xinh rồi, khi cười lên còn đẹp hơn. Em là con gái mà cũng phải điêu đứng đây này.

Tử Anh giả vờ ôm ngực nức nở. Mà Tố Quân thì chẳng biết nên phản ứng thế nào ngoài việc cười trừ. Nói chuyện một lúc cũng đủ để cô hiểu cô bé này là người thích trêu đùa người khác như thế nào.

– Tố Quân cứ mặc kệ em ấy. Sau này khi tiếng Trung của cậu tốt hơn rồi, tớ sẽ dạy cậu một số cách để đối phó mấy trò đùa cợt của Tử Anh. Đảm bảo không hiệu quả không ăn tiền!

Đường Vũ nói chắc nịch.

– Cái gì chứ? Anh đừng thấy chị Tố Quân ngây thơ thuần khiết mà muốn làm hư chị ấy. Chị ấy sẽ về phe của em, đúng không chị?

– À… ừ…

– Hừ, em nói nhanh như thế làm sao Tố Quân hiểu. Mà để Tố Quân gần em mới là tai họa ấy. Tố Quân, cậu cứ mặc kệ em ấy là được!

– À… ừ…

– …

– …

Triệu Tử Anh và Đường Vũ hoàn toàn câm nín. Được rồi, vấn đề thiếu dinh dưỡng này tốt nhất là nên bỏ qua. Mà Tố Quân ngồi một bên chỉ biết ngô nghê gãi đầu. Hai người đó nói nhanh quá, cô chẳng hiểu gì cả, chỉ biết gật đầu cho có thôi.

– Mà khoan đã, mấy giờ rồi?

Đường Vũ vội vàng bật dạy khỏi ghế, cuống cuồng kéo tay áo lên xem đồng hồ, và sau đó là một màn ôm đầu gào thét.

– Trời ơi, buổi học ghita của tôi!!!

– Nhanh nhanh nhanh! Còn năm phút nữa mới vào học cơ mà, chạy nhanh thì chắc vẫn kịp!

Tử Anh dường như vẫn còn có chút lương tâm, nhanh tay cầm lấy cặp của mình và Đường Vũ. Mà Đường Vũ thì trả tiền cho Tố Quân xong cũng chạy thẳng ra ngoài.

– Tố Quân, lần sau gặp lại nhé!

– Tạm biệt chị Tố Quân!

Hai người kia vừa chạy vừa ngoái lại vẫy tay với Tố Quân rối rít. Tố Quân đứng trước quán cũng lập tức vẫy tay đáp lại, từ xa vẫn còn thấp thoáng nghe tiếng Đường Vũ và Tử Anh chí chóe. Ai đó khẽ mỉm cười. Thực ra, cô rất có cảm tình với hai người bạn mới quen này. Tử Anh vô cùng đáng yêu, còn đặc biệt nghịch ngợm và thích trêu đùa người khác. Đường Vũ tuy không hiếu động quá mức như thế nhưng cũng cực kì hoạt bát và thân thiện, là một người thoải mái dễ gần, so với Tử Anh có lẽ còn quảng giao hơn. Giống như một sự bổ khuyết trong tính cách, hai người đó khiến cô gái nhỏ muốn được tiếp xúc nhiều thêm nữa.

Đột nhiên, có thứ gì đó cọ cọ vào chân Tố Quân làm cô hơi giật mình, thì ra chú cún cưng của Đình Đình không biết từ lúc nào đã chạy đến gần cô. Nhấc chú chó nhỏ lên, cô nói bằng tiếng Hàn:

– Đản Đản, em nói xem, có phải hai người kia rất đáng yêu không? Chị thực sự muốn thân thiết với họ. Nhưng mà hình như họ không thường xuyên đến đây. Phải làm sao bây giờ?

Tố Quân không biết rằng, sau này, số phận của cô và họ lại được gắn kết với nhau bằng một sợi dây vô cùng bền chặt. Đó… là tình bạn.

Hết chương 1.


/4

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status