Đừng đợi phải nhìn thấy một nụ cười…rồi mới mỉm cười lại!
Đừng đợi đến khi được yêu thương…rồi mới yêu thương!
Đừng đợi đến khi cô đơn…rồi mới nhớ ra bạn bè!
Đừng đợi đến khi có một công việc vừa ý…rồi mới làm việc!
Đừng đợi đến khi có thật nhiều…
Rồi mới chia sẻ đôi chút!
Đừng đợi đến khi vấp ngã…rồi mới nhớ đến những lời khuyên!
Đừng đợi đến khi có thật nhiều thời gian…rồi mới khởi đầu công việc!
Đừng đợi đến khi làm người khác buồn lòng…Rồi mới xin lỗi!
Đừng đợi…….Vì không biết…????…Bạn sẽ phải đợi bao lâu…????!!!!
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Một tuần thi trôi qua với kết quả tốt, tụi tôi rủ nhau liên hoan một bữa, có cả Tùng nữa, sau chuyện ở bệnh viện anh vui vẻ hẳn lên, lại trở thành Tùng le te của ngày xưa. Tôi và Mai bắt đầu đi mua đồ từ 3 giờ chiều. Thi xong nhà trường cho học sinh đi nghỉ cả 1 tuần lận, tha hồ mà chơi. Mọi người tụ tập đầy đủ ở nhà tôi và Mai lúc 6 giờ. Tôi và Mai xuống bếp nấu ăn, hắn, Tùng, Namthì phụ nhặt rau, rửa rau. 7 giờ tối, một bữa tiệc thịnh soạn được bày ra bàn, mùi thức ăn thơm phức bay khắp không gian. Tùng le te bốc đĩa sườn xào bị tôi cầm đũa đập vào tay một cái nhăn nhó thụt tay lại. Nam cũng le te theo Tùng, chưa kịp bốc thì.
_E hèm, làm trò gì đấy hả. Mai lên tiếng.
_Anh thử thôi. Nam năn nỉ.
_Không thử thiếc gì hết, đợi mọi người cùng ăn. Mai cắt đứt luôn cả tia hy vọng của Nam một cách phũ phàng.
_Thôi mà, năn nỉ. Nam mặt dày năn nỉ (Nam: thằng nào dám viết anh mặt dày vậy. T/g: thằng này, chú có ý kiến gì à *giở giọng đầu gấu* Nam:Mày tin anh gọi mấy thằng kia đến cho nhà mày “sáng nhất đêm nay không”. T/g: anh nên nhớ số phận của anh nằm trong tay em *vênh mặt*. Nam:mấy chú, lên hốt con nhỏ này cho anh*một đám người áo đen bước lên*T/g: KHOAN, mưa đã có ô lạnh đã có áo cảm cúm đã có comfort đậm đặc một lần xả panadol extra trị đau đầu, sổ mũ
Đừng đợi đến khi được yêu thương…rồi mới yêu thương!
Đừng đợi đến khi cô đơn…rồi mới nhớ ra bạn bè!
Đừng đợi đến khi có một công việc vừa ý…rồi mới làm việc!
Đừng đợi đến khi có thật nhiều…
Rồi mới chia sẻ đôi chút!
Đừng đợi đến khi vấp ngã…rồi mới nhớ đến những lời khuyên!
Đừng đợi đến khi có thật nhiều thời gian…rồi mới khởi đầu công việc!
Đừng đợi đến khi làm người khác buồn lòng…Rồi mới xin lỗi!
Đừng đợi…….Vì không biết…????…Bạn sẽ phải đợi bao lâu…????!!!!
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
Một tuần thi trôi qua với kết quả tốt, tụi tôi rủ nhau liên hoan một bữa, có cả Tùng nữa, sau chuyện ở bệnh viện anh vui vẻ hẳn lên, lại trở thành Tùng le te của ngày xưa. Tôi và Mai bắt đầu đi mua đồ từ 3 giờ chiều. Thi xong nhà trường cho học sinh đi nghỉ cả 1 tuần lận, tha hồ mà chơi. Mọi người tụ tập đầy đủ ở nhà tôi và Mai lúc 6 giờ. Tôi và Mai xuống bếp nấu ăn, hắn, Tùng, Namthì phụ nhặt rau, rửa rau. 7 giờ tối, một bữa tiệc thịnh soạn được bày ra bàn, mùi thức ăn thơm phức bay khắp không gian. Tùng le te bốc đĩa sườn xào bị tôi cầm đũa đập vào tay một cái nhăn nhó thụt tay lại. Nam cũng le te theo Tùng, chưa kịp bốc thì.
_E hèm, làm trò gì đấy hả. Mai lên tiếng.
_Anh thử thôi. Nam năn nỉ.
_Không thử thiếc gì hết, đợi mọi người cùng ăn. Mai cắt đứt luôn cả tia hy vọng của Nam một cách phũ phàng.
_Thôi mà, năn nỉ. Nam mặt dày năn nỉ (Nam: thằng nào dám viết anh mặt dày vậy. T/g: thằng này, chú có ý kiến gì à *giở giọng đầu gấu* Nam:Mày tin anh gọi mấy thằng kia đến cho nhà mày “sáng nhất đêm nay không”. T/g: anh nên nhớ số phận của anh nằm trong tay em *vênh mặt*. Nam:mấy chú, lên hốt con nhỏ này cho anh*một đám người áo đen bước lên*T/g: KHOAN, mưa đã có ô lạnh đã có áo cảm cúm đã có comfort đậm đặc một lần xả panadol extra trị đau đầu, sổ mũ
/15
|