Đi xuống nhà,nó bắt gặp anh hai nó đang ăn cơm. Thấy bộ dạng của nó, anh nó nói:
- E hèm…sao hôm nay ăn mặc gọn gàng quá vậy? Lại đi chơi cùng Tuấn Minh hả? – Anh nó nhếch mép cười , cắm trúng tim đen của nó.
Nó đỏ mặt, lắp bắp:
-Ư…ưm…
Thấy vẻ mặt của nó, anh nó cười khoái chí:
-Hahaha… coi em kìa…
Nó sôi máu tức điên lên nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại:
-Vậy hả? Mà sao hôm nay quần áo hai đàng hoàng thế, nhìn bảnh trai hẳn! À…Hai có thấy nhà bếp hôm nay thoang thoảng mùi gì đó thơm thơm không? Nhầm! Nồng nặc luôn ấy chứ!... Nó giống như mùi nước hoa.
Anh nó giật mình:
-A….à…anh có ngửi thấy mùi gì đâu…m…mũi em hôm nay bị sao vậy?
Nó nhíu mày nói tiếp:
-Tóc hai hôm nay làm sao vậy? Nó cứng đơ luôn kìa.
Những lời nói của nó cứ dần dần đẩy anh nó vào chân tường.
- À chết….l…lâu rồi hai không gội đầu…c…chắc là có gầu ý mà!
Bây giờ ánh mắt nó trở nên sắc sảo, dường như có thể đánh bay mọi thứ
-Ư…hai đừng có đùa…không đời nào hai laị giữ cái đầu bẩn để tối nay đi chơi cả…nhất là khi…- Nó nhếch mép cười- Anh hai đi chơi cùng My, đúng không?
Mặt hai nó giờ đây như trái cà chua chin, nói không lên lời
-A…e…em gái…
Nó bật cười:
-Ahahaha..nh…nhìn anh….mắc cười quá đi!
Anh nó xấu hổ, chỉ dám cúi đầu ăn. Nó đến bàn ăn và xơi một bát cơm.
-Woa! Thức ăn ngon quá! Cái này do hai nấu hả? – nó tấm tắc khen ngợi
-ƯK
Nói xong hai nó lại cúi mặt xuống. trong lúc ăn, nó cứ tủm tỉm cười làm anh nó bực.
-N…nè!...Em có mau ăn đi không thì bảo? Anh cất thức ăn giờ!
Nó hốt hoảng:
-A…em xin lỗi…hai để đồ ăn lại đi mà!
-Hừ!!!
Một lúc sau thì nó ăn hết chén cơm.
-Hứ, không đủ lót dạ!
-Thôi đi cô nương, cô tính ăn no để lát ra ngoài đứng nhìn Tuấn Minh nhâm nhi thưởng thức một mình à?
-À… ừ nhỉ….vậy mà em không nghĩ ra.
*pính pong* có người nhấn chuông cửa nên anh nó ra mở.
- A~ đây rồi! Công chúa đâu, ra hoàng tử đón kìa!
Nghe nói, nó vội lấy khăn chùi mép rồi chạy ra
-Hai điên rồi! Cái gì mà hoàng tử chứ? – Nó quay sang Tuấn Minh- Tụi mình đi đê!....ple ple…hai cứ ở nhà mà đợi nhá!- Nó lè lưỡi anh nó
-Hừ, con nhỏ này! Mi đang định trù ẻo anh mày đợi mòn răng chứ gì!
Trong chốc lát, nó và Tuấn Minh đã đến nơi tổ chức lễ hội. Mọi thứ ở đây đều lung linh, trông rất bắt mắt. Hai hàng cây bên đường treo bong nháy sáng rực. Ngửi thấy mùi thịt nướng hấp dẫn, Tuấn Minh hỏi:
-Nhật Lệ, cậu ăn cái này không?
-Có! – Nó đáp.
Tuấn Minh cười tươi
-Ok, bác cho cháu hai xiên.
Thế là nó và Tuấn Minh lại đi tiếp. Trên đường đi, Tuấn Minh hỏi đến món nào nó cũng gật đầu lia lịa ( t/g: khổ cho Minh quá, cẩn thận cháy túi).Tuấn Minh thở không ra hơi.
-Nhật Lệ,tớ no quá đi! Chắc cậu cũng ăn chán rồi chứ?Chưa! –Nó tung tăng đáp
Tuấn Minh năn nỉ
-Thôi đi mà, đừng ăn nưã, mấy món ở đây toàn đồ nướng coi chừng cậu bị béo bụng đấy! –Tuấn Minh cười nham nhở
Nó nghe vậy, mặt tái xanh.
-B…béo bụng…thôi…thôi không ăn nữa! Đi chỗ khác chơi .
Tuấn Minh vui vẻ
-, ra chơi trò chơi kia đi ha!
Nó và Tuấn Minh đành rời khỏi quầy ăn. Vừa đi nó vừa ngoảnh lại tặc lưỡi tiếc rẻ. Hai tụi nó chơi hết trò này đến trò kia, nào thì vớt cá, ném vòng, phi bong…
-Tuấn Minh, câụ biết bắn súng nhựa kia không?
-Có chứ ^^ - Minh tự tin trả lời.
Thế là người chủ đưa cho Tuấn Minh cây súng nhựa . Nó tò mò:
-Cậu định nhắm vào cái nào vậy?
-Là con gấu bông ở đằng kia
Đó là một con gấu bông rất dễ thương, mặc chiếc áo cộc và quần đùi vải trắng, nhìn gấu bong cũng phong độ ghê. Tuấn Minh hơi cúi người xuống, chuẩn bị tư thế bắn. *pằng* viên đạn nhựa đập mạnh vào chính giữa khiến con gấu phải rơi xuống.
-Hoan hô ! Trúng rồi!!!- Nó reo to.
Minh đưa tay lên hất tóc mái
- Thường thoai…
Nói rồi Tuấn Minh đưa con gấu bông cho nó:
-Đây, tớ tặng cậu, nhìn con gấu bông này hãy nhớ đến tớ nha, không được làm mất đấy!
Nó bĩu môi:
- Gì chứ? Cậu đùa tớ à? Mặc dù tớ có con gấu này nhưng cậu vẫn không trốn được tớ đâu, bởi ví gấu bông thì làm sao mà giải toán được chứ?
- Ư…ừ nhỉ - Minh cười gượng.
Thấy đằng kia có quầy bán đồ lưu niệm, nó xuýt xoa:
-Chồi ôi…đẹp quá!
Tuấn Minh cũng đến ngắm. Chợt cậu thấy có dây chuyền đôi, là hình ổ khóa son.
-Cái này được chứ? – Tuấn Minh chỉ tay.
-Ờ, đẹp nhỉ! Cậu có con mắt thẩm mĩ tốt đấy!
Thế là hai tụi nó cùng mua.
-Nào, để tớ đeo cho cậu – Tuấn Minh lấy 1 sợi dây,vòng ra sau cổ nó để đeo.
Thấy vậy, nó cũng hăm hở đeo cho Tuấn Minh. Nó giữ chìa khóa, cậu là ổ khóa. Bỗng nó ngồi thụp xuống.
-Ư…không đi nửa đâu!...
-Sao thế? – Tuấn Minh lo lắng
Nó rên rỉ:
-Mỏi chân quá, đau nữa, sưng hết trơn rồi đây nè!
Tuấn Minh ngồi xuống trước mặt nó.
-Nào, lên đây tớ cõng.
Nó ngây người ra 1 lúc lâu, Tuấn Minh giục:
-Lẹ lên!
-À…ừ.
Nó leo lên lưng của cậu nhóc có chiều cao 1m50. Bây giờ nó mới biết bờ vai của Tuấn Minh rộng như thế nào. Nó cảm nhận được tấm lưng to lớn này có đủ khả năng để che chở cho nó. Nó cảm thấy thật yên bình, mọi lo lắng trong nó dường như tan biến hết. Người Tuấn Minh thật ấm áp, nó quàng tay qua cổ Minh và tựa dầu trên bờ vai ấy…
. . . . . . .
-Nè…Nhật Lệ…1s…2s…3s….haizz, con nhóc này ngủ rồi sao?
Tuấn Minh lại lặng lẽ bước đi. Cậu mong rằng thời gian ngừng trôi để nó mãi ở bên cạnh cậu như thế này…và cậu có thể che chở cho nó mãi mãi…*pính pong*
-Huy ơi, ra nhận hàng!
Nghe tiếng chuông cửa, anh nó chạy ra
-Ủa, Minh hả? – Anh nó ngó ra sau – Nhật Lệ…con bé bị làm sao vậy?
Tuấn Minh đáp:
-À…cậu ấy ngủ rồi nên tớ đưa cậu ấy về.
( t/g: đừng ai thắc mắc nhá, Huy và nó là ae sinh đôi)
-Oh…thì ra là vậy, vất vả cho cậu rồi nhưng…xin lỗi, cậu đưa nó lên phòng hộ tớ nha, giờ tớ có hẹn với My rồi.
-Ơ…ơ nè, khoan đã! – Tuấn Minh gọi với.
Tuy nhiên không kịp rồi, anh nó đã phóng nhanh như tên lửa với tốc độ ánh sáng cực cao. Tuấn Minh lại phải lên tầng đi vào phòng nó. Đặt nó xuống giường, cậu nhẹ nhàng vuốt những cọng tóc vén sang hai bên.
- Nhật Lệ…tớ thích cậu…tớ…xin lỗi…nhất định 1 ngày nào đó không xa…
- E hèm…sao hôm nay ăn mặc gọn gàng quá vậy? Lại đi chơi cùng Tuấn Minh hả? – Anh nó nhếch mép cười , cắm trúng tim đen của nó.
Nó đỏ mặt, lắp bắp:
-Ư…ưm…
Thấy vẻ mặt của nó, anh nó cười khoái chí:
-Hahaha… coi em kìa…
Nó sôi máu tức điên lên nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại:
-Vậy hả? Mà sao hôm nay quần áo hai đàng hoàng thế, nhìn bảnh trai hẳn! À…Hai có thấy nhà bếp hôm nay thoang thoảng mùi gì đó thơm thơm không? Nhầm! Nồng nặc luôn ấy chứ!... Nó giống như mùi nước hoa.
Anh nó giật mình:
-A….à…anh có ngửi thấy mùi gì đâu…m…mũi em hôm nay bị sao vậy?
Nó nhíu mày nói tiếp:
-Tóc hai hôm nay làm sao vậy? Nó cứng đơ luôn kìa.
Những lời nói của nó cứ dần dần đẩy anh nó vào chân tường.
- À chết….l…lâu rồi hai không gội đầu…c…chắc là có gầu ý mà!
Bây giờ ánh mắt nó trở nên sắc sảo, dường như có thể đánh bay mọi thứ
-Ư…hai đừng có đùa…không đời nào hai laị giữ cái đầu bẩn để tối nay đi chơi cả…nhất là khi…- Nó nhếch mép cười- Anh hai đi chơi cùng My, đúng không?
Mặt hai nó giờ đây như trái cà chua chin, nói không lên lời
-A…e…em gái…
Nó bật cười:
-Ahahaha..nh…nhìn anh….mắc cười quá đi!
Anh nó xấu hổ, chỉ dám cúi đầu ăn. Nó đến bàn ăn và xơi một bát cơm.
-Woa! Thức ăn ngon quá! Cái này do hai nấu hả? – nó tấm tắc khen ngợi
-ƯK
Nói xong hai nó lại cúi mặt xuống. trong lúc ăn, nó cứ tủm tỉm cười làm anh nó bực.
-N…nè!...Em có mau ăn đi không thì bảo? Anh cất thức ăn giờ!
Nó hốt hoảng:
-A…em xin lỗi…hai để đồ ăn lại đi mà!
-Hừ!!!
Một lúc sau thì nó ăn hết chén cơm.
-Hứ, không đủ lót dạ!
-Thôi đi cô nương, cô tính ăn no để lát ra ngoài đứng nhìn Tuấn Minh nhâm nhi thưởng thức một mình à?
-À… ừ nhỉ….vậy mà em không nghĩ ra.
*pính pong* có người nhấn chuông cửa nên anh nó ra mở.
- A~ đây rồi! Công chúa đâu, ra hoàng tử đón kìa!
Nghe nói, nó vội lấy khăn chùi mép rồi chạy ra
-Hai điên rồi! Cái gì mà hoàng tử chứ? – Nó quay sang Tuấn Minh- Tụi mình đi đê!....ple ple…hai cứ ở nhà mà đợi nhá!- Nó lè lưỡi anh nó
-Hừ, con nhỏ này! Mi đang định trù ẻo anh mày đợi mòn răng chứ gì!
Trong chốc lát, nó và Tuấn Minh đã đến nơi tổ chức lễ hội. Mọi thứ ở đây đều lung linh, trông rất bắt mắt. Hai hàng cây bên đường treo bong nháy sáng rực. Ngửi thấy mùi thịt nướng hấp dẫn, Tuấn Minh hỏi:
-Nhật Lệ, cậu ăn cái này không?
-Có! – Nó đáp.
Tuấn Minh cười tươi
-Ok, bác cho cháu hai xiên.
Thế là nó và Tuấn Minh lại đi tiếp. Trên đường đi, Tuấn Minh hỏi đến món nào nó cũng gật đầu lia lịa ( t/g: khổ cho Minh quá, cẩn thận cháy túi).Tuấn Minh thở không ra hơi.
-Nhật Lệ,tớ no quá đi! Chắc cậu cũng ăn chán rồi chứ?Chưa! –Nó tung tăng đáp
Tuấn Minh năn nỉ
-Thôi đi mà, đừng ăn nưã, mấy món ở đây toàn đồ nướng coi chừng cậu bị béo bụng đấy! –Tuấn Minh cười nham nhở
Nó nghe vậy, mặt tái xanh.
-B…béo bụng…thôi…thôi không ăn nữa! Đi chỗ khác chơi .
Tuấn Minh vui vẻ
-, ra chơi trò chơi kia đi ha!
Nó và Tuấn Minh đành rời khỏi quầy ăn. Vừa đi nó vừa ngoảnh lại tặc lưỡi tiếc rẻ. Hai tụi nó chơi hết trò này đến trò kia, nào thì vớt cá, ném vòng, phi bong…
-Tuấn Minh, câụ biết bắn súng nhựa kia không?
-Có chứ ^^ - Minh tự tin trả lời.
Thế là người chủ đưa cho Tuấn Minh cây súng nhựa . Nó tò mò:
-Cậu định nhắm vào cái nào vậy?
-Là con gấu bông ở đằng kia
Đó là một con gấu bông rất dễ thương, mặc chiếc áo cộc và quần đùi vải trắng, nhìn gấu bong cũng phong độ ghê. Tuấn Minh hơi cúi người xuống, chuẩn bị tư thế bắn. *pằng* viên đạn nhựa đập mạnh vào chính giữa khiến con gấu phải rơi xuống.
-Hoan hô ! Trúng rồi!!!- Nó reo to.
Minh đưa tay lên hất tóc mái
- Thường thoai…
Nói rồi Tuấn Minh đưa con gấu bông cho nó:
-Đây, tớ tặng cậu, nhìn con gấu bông này hãy nhớ đến tớ nha, không được làm mất đấy!
Nó bĩu môi:
- Gì chứ? Cậu đùa tớ à? Mặc dù tớ có con gấu này nhưng cậu vẫn không trốn được tớ đâu, bởi ví gấu bông thì làm sao mà giải toán được chứ?
- Ư…ừ nhỉ - Minh cười gượng.
Thấy đằng kia có quầy bán đồ lưu niệm, nó xuýt xoa:
-Chồi ôi…đẹp quá!
Tuấn Minh cũng đến ngắm. Chợt cậu thấy có dây chuyền đôi, là hình ổ khóa son.
-Cái này được chứ? – Tuấn Minh chỉ tay.
-Ờ, đẹp nhỉ! Cậu có con mắt thẩm mĩ tốt đấy!
Thế là hai tụi nó cùng mua.
-Nào, để tớ đeo cho cậu – Tuấn Minh lấy 1 sợi dây,vòng ra sau cổ nó để đeo.
Thấy vậy, nó cũng hăm hở đeo cho Tuấn Minh. Nó giữ chìa khóa, cậu là ổ khóa. Bỗng nó ngồi thụp xuống.
-Ư…không đi nửa đâu!...
-Sao thế? – Tuấn Minh lo lắng
Nó rên rỉ:
-Mỏi chân quá, đau nữa, sưng hết trơn rồi đây nè!
Tuấn Minh ngồi xuống trước mặt nó.
-Nào, lên đây tớ cõng.
Nó ngây người ra 1 lúc lâu, Tuấn Minh giục:
-Lẹ lên!
-À…ừ.
Nó leo lên lưng của cậu nhóc có chiều cao 1m50. Bây giờ nó mới biết bờ vai của Tuấn Minh rộng như thế nào. Nó cảm nhận được tấm lưng to lớn này có đủ khả năng để che chở cho nó. Nó cảm thấy thật yên bình, mọi lo lắng trong nó dường như tan biến hết. Người Tuấn Minh thật ấm áp, nó quàng tay qua cổ Minh và tựa dầu trên bờ vai ấy…
. . . . . . .
-Nè…Nhật Lệ…1s…2s…3s….haizz, con nhóc này ngủ rồi sao?
Tuấn Minh lại lặng lẽ bước đi. Cậu mong rằng thời gian ngừng trôi để nó mãi ở bên cạnh cậu như thế này…và cậu có thể che chở cho nó mãi mãi…*pính pong*
-Huy ơi, ra nhận hàng!
Nghe tiếng chuông cửa, anh nó chạy ra
-Ủa, Minh hả? – Anh nó ngó ra sau – Nhật Lệ…con bé bị làm sao vậy?
Tuấn Minh đáp:
-À…cậu ấy ngủ rồi nên tớ đưa cậu ấy về.
( t/g: đừng ai thắc mắc nhá, Huy và nó là ae sinh đôi)
-Oh…thì ra là vậy, vất vả cho cậu rồi nhưng…xin lỗi, cậu đưa nó lên phòng hộ tớ nha, giờ tớ có hẹn với My rồi.
-Ơ…ơ nè, khoan đã! – Tuấn Minh gọi với.
Tuy nhiên không kịp rồi, anh nó đã phóng nhanh như tên lửa với tốc độ ánh sáng cực cao. Tuấn Minh lại phải lên tầng đi vào phòng nó. Đặt nó xuống giường, cậu nhẹ nhàng vuốt những cọng tóc vén sang hai bên.
- Nhật Lệ…tớ thích cậu…tớ…xin lỗi…nhất định 1 ngày nào đó không xa…
/7
|