Sáng , ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng nàng nhưng nàng không có ở trong phòng . Nàng đã thức dậy từ sáng sớm , đi dạo quanh cung Ngọc Bích - nơi nàng đã từng ở , Vĩ Phong đã làm riêng cung điện này cho mình nàng , điện Ngọc Bích rất rộng , bốn bề là đủ các loài hoa đang nở rộ , cách điện khoảng mười bước chân là điện Đức Khang của anh - cung điện này thật sự rất rộng nha , nàng đi mãi mà chẳng hết , bỗng nàng dừng lại
- Oa đáng yêu quá - nàng thốt lên khi nhìn thấy một con bạch cửu vĩ hồ đang nằm trong một bụi cây , chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ và chín cái đuôi trắng như tuyết
- A hình như nó đang bị thương thưa công chúa - một cung nữ phía sau nàng cất tiếng , nàng ta là Bạch Điệp cung nữ mà anh phái tới , tuyệt đối trung thành với anh và nàng , am hiểu lể nghĩa
Nàng tiến tới , con cáo mở mắt ra nhìn nàng rồi nhắm lại như chả quan tâm , nàng bế nó lên nói với Bạch Điệp
- Em mang nó đi tắm rồi trị thương giúp ta nhé
- Vâng - Bạch Điệp vâng dạ rồi rời đi
Nàng cũng nhanh chóng rời đi , chân nàng vô thức bước tới ngự hoa viên , đúng lúc vương phi vừa nổi giận lôi đình với đám tì nữ rồi bỏ đi . Mới đi được vài bước thì thấy nàng bước tới đúng lúc thấy anh từ xa bên kia liền mỉm cười với nàng
- Công chúa cô chẳng học lễ nghi sao , ta vốn là vương phi cô lại chỉ là một công chúa không phải nên cúi chào ta sao
- Nếu tôi nhớ không lầm thì từ khi Thiên Ân lên ngôi khôi phục lại vương quốc thì tôi đã là quận chúa
- A ha ha đúng đúng nhưng chẳng phải cô còn thấp hơn tôi một bậc sao , đúng như lời đồn lũ thiên thần các người chỉ có cái danh
Chát......... nàng tức giận tát vương phi một bạt tay làm mặt nàng ta đỏ cả lên , đúng lúc anh vừa bước tới nàng ta vờ ngã xuống nước mắt ngắn dài nhìn anh oan ức
- Vương chàng nhìn xem nàng làm gì thiếp . Vốn dĩ thiếp chỉ bảo nàng ta nên hành lễ với thiếp thế mà nàng ta đánh thiếp , thật oan uổng chàng phải làm chủ cho thiếp , hu hu hu
- Ngươi ........... - nàng tức giận không cãi lại được với nữ nhân này
- Nàng căng bản không cần hành lễ với vương phi cô , nàng được đặc cách , chuyện này đơn giản này cô cũng không biết thì sao có thể quản lí hậu cung sau này - anh không những không đồng tình mà còn bảo vệ nàng
- Chàng.....chàng.....ai cho chàng lập phi ... ai cho chàng lập tam thê tứ thiếp - nàng ta đuối lí nhưng sĩ diện cãi lại anh
- Nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình , từ khi nào một vương phi như cô có thể cấm bổn vương , cô tốt nhất nên an phận nếu không cả vương quốc sẽ sớm lại được ăn mừng tiệc lập vương phi mới , hừ - anh hừ lạnh rồi nắm tay nàng kéo nàng đi , anh kéo nàng về Ngọc Bích điện , vừa bước vào cửa anh quát lớn làm cho mọi cung nữ đều phải hoảng sợ mà nhanh chóng lui ra ngoài - Diệp Lâm Thiên Tuyết nơi này thứ gì cũng có , em sao lại rảnh rỗi chạy ra ngự hoa viên để cô ta ức hiếp em , em nên ngoan ngoãn ở trong cung Ngọc Bích đi chứ
- Ngươi chính là muốn đem ta giam lỏng nơi này sao - nàng không thua hét quát lại anh khiến bầu không khí càng thêm khó thở
- Em ......... , hừ ta không cãi với em - anh tức giận ngồi xuống - em ra ngự hoa viên làm gì
- Tất nhiên là để tìm ngươi
- Tìm ta ? - anh mỉm cười ôn nhu tâm tình có vẻ tốt hơn rất nhiều nhưng trong thoáng chốc liền nhíu mày lại - em muốn về
- Phong à ..... - nàng lúng túng không muốn anh thất vọng
- Được mai ta đưa em về , dù gì ta cũng rất bận trong thời gian này , chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi bé con - anh mỉm cười vuốt tóc nàng
- Oa đáng yêu quá - nàng thốt lên khi nhìn thấy một con bạch cửu vĩ hồ đang nằm trong một bụi cây , chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ và chín cái đuôi trắng như tuyết
- A hình như nó đang bị thương thưa công chúa - một cung nữ phía sau nàng cất tiếng , nàng ta là Bạch Điệp cung nữ mà anh phái tới , tuyệt đối trung thành với anh và nàng , am hiểu lể nghĩa
Nàng tiến tới , con cáo mở mắt ra nhìn nàng rồi nhắm lại như chả quan tâm , nàng bế nó lên nói với Bạch Điệp
- Em mang nó đi tắm rồi trị thương giúp ta nhé
- Vâng - Bạch Điệp vâng dạ rồi rời đi
Nàng cũng nhanh chóng rời đi , chân nàng vô thức bước tới ngự hoa viên , đúng lúc vương phi vừa nổi giận lôi đình với đám tì nữ rồi bỏ đi . Mới đi được vài bước thì thấy nàng bước tới đúng lúc thấy anh từ xa bên kia liền mỉm cười với nàng
- Công chúa cô chẳng học lễ nghi sao , ta vốn là vương phi cô lại chỉ là một công chúa không phải nên cúi chào ta sao
- Nếu tôi nhớ không lầm thì từ khi Thiên Ân lên ngôi khôi phục lại vương quốc thì tôi đã là quận chúa
- A ha ha đúng đúng nhưng chẳng phải cô còn thấp hơn tôi một bậc sao , đúng như lời đồn lũ thiên thần các người chỉ có cái danh
Chát......... nàng tức giận tát vương phi một bạt tay làm mặt nàng ta đỏ cả lên , đúng lúc anh vừa bước tới nàng ta vờ ngã xuống nước mắt ngắn dài nhìn anh oan ức
- Vương chàng nhìn xem nàng làm gì thiếp . Vốn dĩ thiếp chỉ bảo nàng ta nên hành lễ với thiếp thế mà nàng ta đánh thiếp , thật oan uổng chàng phải làm chủ cho thiếp , hu hu hu
- Ngươi ........... - nàng tức giận không cãi lại được với nữ nhân này
- Nàng căng bản không cần hành lễ với vương phi cô , nàng được đặc cách , chuyện này đơn giản này cô cũng không biết thì sao có thể quản lí hậu cung sau này - anh không những không đồng tình mà còn bảo vệ nàng
- Chàng.....chàng.....ai cho chàng lập phi ... ai cho chàng lập tam thê tứ thiếp - nàng ta đuối lí nhưng sĩ diện cãi lại anh
- Nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình , từ khi nào một vương phi như cô có thể cấm bổn vương , cô tốt nhất nên an phận nếu không cả vương quốc sẽ sớm lại được ăn mừng tiệc lập vương phi mới , hừ - anh hừ lạnh rồi nắm tay nàng kéo nàng đi , anh kéo nàng về Ngọc Bích điện , vừa bước vào cửa anh quát lớn làm cho mọi cung nữ đều phải hoảng sợ mà nhanh chóng lui ra ngoài - Diệp Lâm Thiên Tuyết nơi này thứ gì cũng có , em sao lại rảnh rỗi chạy ra ngự hoa viên để cô ta ức hiếp em , em nên ngoan ngoãn ở trong cung Ngọc Bích đi chứ
- Ngươi chính là muốn đem ta giam lỏng nơi này sao - nàng không thua hét quát lại anh khiến bầu không khí càng thêm khó thở
- Em ......... , hừ ta không cãi với em - anh tức giận ngồi xuống - em ra ngự hoa viên làm gì
- Tất nhiên là để tìm ngươi
- Tìm ta ? - anh mỉm cười ôn nhu tâm tình có vẻ tốt hơn rất nhiều nhưng trong thoáng chốc liền nhíu mày lại - em muốn về
- Phong à ..... - nàng lúng túng không muốn anh thất vọng
- Được mai ta đưa em về , dù gì ta cũng rất bận trong thời gian này , chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi bé con - anh mỉm cười vuốt tóc nàng
/8
|