Cuối cùng thì phiên tòa xét xử vụ án giết người cũng diễn ra trong sự đón chờ của dư luận. Trong suốt thời gian ấy, những tin tức về Cát Luân, thành tựu cũng như quá khứ nhuốm bẩn của con người xuất chúng Gia Cát Luân trở thành để tài bàn luận sôi nổi của báo chí và công chúng. Sự thật về việc Thiên Thiên là con gái ngoài hôn thú của tỉ phú Khưu Tuấn bị phanh phui và việc giữa bị cáo và nạn nhân từng có quan hệ yêu đương là thật cũng bị xăm soi. Tất cả những điều ấy khiến cho vụ án xét xử Gia Cát Luân trở thành đề tài nổi cộm trên các mặt báo và bản tin Sốt dẻo nhiều ngày liền…
Phiên tòa sơ thẩm, gã luật sư gà mờ không ngừng bị bên nguyên áp đảo. Gã chẳng những chẳng giúp được gì mà còn khiến mọi thứ đi vào bế tắc.
Được Mộc Lan gợi mở, Cát Luân quyết định hủy tư cách luật sư của gã ấy và tự mình đứng ra biện hộ cho mình. Tuy Thiên Thiên chưa hoàn toàn bình phục nhưng sự tiến triển khá tốt của cô bé khiến hắn cảm thấy tự tin trở lại. Hắn nhất định sẽ không phải khiến cô bé lo lắng thêm cho hắn nữa!
Sau khi xem xét những bằng chứng và hồ sơ khám nghiệm hiện trường mà Mộc Lan nhờ các mối quan hệ mật thiết của mình với giới cảnh sát có được, Cát Luân nở nụ cười thật khó hiểu.
-Phát hiện mới à?
-Anh biết Phát Rô ở đâu rồi.Và cả bí mật của căn phòng kín nữa.
-Vậy ư? Mộc Lan ngước nhìn hắn vui mừng.
-Nhà thi đấu không kín. Em không để ý thấy phía góc này có cái gì lạ lắm sao?
-Lạ chỗ nào?
Cát Luân chỉ tay lên phía trân nhà. Nơi có một mảnh la-phông được Cát Luân khoanh tròn lại.
-Mới nhìn thì khó nhận ra, nhưng màu sơn của tấm la-phong này so với những tấm khác có một chút khác biệt. Ở góc này, chỉ cần nhướng người một chút thì một người có thể leo lên và thoát ra ngoài theo các đường ống. Lúc đầu anh có nghi ngờ nhưng không chắc chắn. Hôm nay, khi em đem đến cho anh bản thiết kế của phòng thi đấu ấy, anh hoàn toàn tin chắc nó không kín, dù có khóa tất cả các cánh cửa lại đi chăng nữa. Trên mái của căn phòng này có một khoảng khe hở khá rộng. Cho dù nó đã được lấp lại phần nào bởi hệ thống ống dẫn và máy điều hòa lắp bên trên, nhưng những khe hở giữa các đường ống ấy thì một người lớn hoàn toàn có thể đi qua dễ dàng.
-Nhưng làm sao họ qua mặt được cảnh sát và kiếm miếng ván khác thay vào khoảng la-phong bị phá ấy kịp khi cảnh sát ập đến?
-Theo anh, có lẽ lúc ấy tấm la-phong vẫn chưa được thay, nhưng do cảnh sát quá tập trung vào cánh cửa và nghĩ nó là căn phóng kín nên không để ý tới. Đến khi họ nghĩ đến điều này và quay lại kiếm tra một lần nữa thì tấm la-phong đã được thay.
-Sao anh biết điều đó?
-Thời gian chụp tấm ảnh này là hai ngày sau khi phát hiện ra án mạng. Thời gian ấy không trùng với những tấm ảnh khác.
-Vậy là: sau khi Bảy Cảnh ra lệnh giết Khả Tuyết và dựng lên hiện trường giả,vừa lúc cảnh sát đến, thế nên lão và thuộc hạ vội vã rút lui theo hướng đó. Nghĩa là chúng ta yêu cầu bên cảnh sát giám định lại miếng la-phong và tìm ra nơi nó được bán, ta sẽ biết được ai mua nó.
-Phải. Và còn điều này nữa, em xem đi. Để ý tấm thảm màu xanh kia, em thấy nó thế nào?
-Nhìn tấm hình này ư?Trên lối đi có một tấm thảm rất ngay ngắn, có gì lạ đâu? Căn phòng xây xong chỉ còn chờ ngày khánh thành nên mọi thứ phải ngăn nắp, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày hôm ấy.
-Ừ. Điều đáng nói là ở chỗ đó. Đêm mà Thiên Thiên tìm tới phòng thi đấu và bị nhốt chung với anh và Khả Tuyết, do thời tiết khá lạnh nên Thiên Thiên đã kéo tấm thảm đó để cho Khả Tuyết đắp. Nó không thể tự ngay ngắn như vậy được.Và không ai lại quan tâm tới cái thảm đó có ngay ngắn hay không làm gì vì chẳng ai ngu dại mà làm xáo trộn hiện trường, trừ khi…
-Có ai đó sắp xếp căn phòng cho thật hợp lí. Nhưng chính sự quá hợp lí đã để lộ sơ hở ư?
-Đúng. Chỉ cần kiểm tra là biết ngay.
-Một mấu chốt quan trọng nữa đó là nhân chứng Phát Rô. Bạn bè hắn bảo hắn thiếu nợ nên trốn nợ biệt xứ. Muốn tìm hắn đối chất không phải dễ. Nhưng giờ Thiên Thiên đã dần hồi phục, việc ấy không còn đáng lo nữa.
-Em quên một điều Thiên Thiên là người yêu của anh. Lời khai của cô ấy chỉ mang tính chất tham khảo, chứ khó mà thuyết phục quan tòa. Người ta có thể bảo rằng anh giết Khả Tuyết rồi cùng Thiên Thiên dàn dựng vở kịch chạy tội. Thiên Thiên vì anh mà sinh mạng còn hy sinh, nói gì là cho lời khai giả. Nếu bên nguyên lật ngược lại, cho rằng Thiên Thiên vì ghen mà giết Khả Tuyết, rồi anh vì cô ấy mà dựng lên mọi chuyện, mọi thứ sẽ càng phức tạp hơn nữa. Chuyện này không nên kéo cả Thiên Thiên vào. Giờ chuyện cần làm là tìm ra Phát Rô. Em nhớ nói với Trọng cho người theo dõi hành tung Bảy Cảnh phòng khi hắn bỏ ra nước ngoài. Thiên Thiên có thể cũng đang gặp nguy hiểm nếu như lão biết cô bé đã qua cơn nguy hiểm và có thể sẽ ra làm chứng chóng lại hắn. Bên cảnh sát phải tăng cường người lên.
-Anh yên tâm. Thiên Thiên đã được cha đem về nhà. Dì Linh và anh Bảo biết chuyện đã quay trở về. Có họ ở đó không ai dám động tới cô bé đâu. Một con ruồi cũng khó qua lọt cửa nhà của tỉ phú Khưu Tuấn, nói gì Bảy Cảnh hay đàn em của hắn.
-Vậy thì anh yên tâm.
Mộc Lan đứng lên:
-Giờ em phải về đây. Dũ Trọng chắc đợi bên ngoài lâu lắm rồi.
-Hai người…
Mộc Lan vờ như không nghe,đưu mắt ngó mông lung… Cát Luân mỉm cười. Hắn thấy lòng mình nhẹ hẳn khi nghĩ đến anh trai. Hắn chợt nghĩ đến Thiên Thiên, không biết cô bé thế nào rồi…
oOo
-Con khỏe lắm mà, má lớn yên tâm đi.
-Nhưng con vẫn chưa được bước xuống giường đâu.
-Dạ…
Thiên Thiên tiu nghỉu nghe lời. Cô ước gì mình có thêm đôi cánh, ước gì mình có thể tang hình để chui vào nhà giam thăm Cát Luân…
Điện thoại cô nhóc reo. Vừa định nhướn người lấy thì má lớn lại cầm lấy và nhận máy:
-Con bé đang ngủ. Có gì tôi nhắn lại cho.
-Bà đưa máy cho Thiên Thiên.
-Cậu là ai?
-Đưa máy cho Thiên Thiên!
Người bên đầu dây kia hét lên. Hơi thở gấp gáp, yếu ớt, đứt quãng…
Má lớn cáu giận cúp máy. Kẻ thô lỗ thế này chắc không phải người tốt rồi.
-Ai vậy má lớn?
-Lộn số con à.
-Lộn số?
Thiên Thiên cứ tưởng là Cát Luân. Nhưng mà Cát Luân đang trong nhà giam, sao mà gọi cho cô được? Cô đúng là ngốc nhỉ!
Cuộc gọi ấy thật ra của ai?
-Nó chết rồi đại ca.
-Giải quyết cho gọn. Thứ phản trắc như nó sống chỉ thêm chật đất thôi. Cỏ rác mà cũng học đòi yêu thương và cao thượng. Hừ, ta khinh!
Phiên xử án thứ hai diễn ra theo hướng có lợi cho Cát Luân. Hắn thể hiện rõ bản lĩnh của mình qua những ngôn từ sắc bén, tự tin đầy thuyết phục.
Chốc chốc vị chánh án nhìn hắn rồi gật gù. Cát Luân nhận ra ông. Đó là người thầy từng đặt khá nhiều niềm tin vào thành tựu và tương lai của hắn. Chắc sẽ chẳng bao giờ ông nghĩ mình sẽ gặp lại người học trò ấy trong hoàn cảnh trớ trêu này…
Mộc Lan lại vào thăm Cát Luân với tư cách nhà báo và đem cho hắn những tư liệu mới tìm được. Tất cả đều khá khả quan.
-Em được tin mật báo là Bảy Cảnh vừa gửi một khoản tiền lớn vào tài khoản ở nước ngoài. Có lẽ lão định rời khỏi đây.
-Lão thoát dễ dàng vậy sao? Nhất định anh phải ném lão vào nhà đá để trả thù cho Khả Tuyết. Lão nhất định phải trả giá cho những gì lão gây ra.
-Em e sẽ không kịp. Hiện tại đối với vấn đề giải oan cho anh thì khả quan, nhưng nếu để lôi đầu lão ra pháp luật luôn một thể thì không đơn giản. Gã Phát Rô tới giờ vẫn chưa thấy tung tích, cứ như thể gã bốc hơi rồi vậy.
-Có lẽ hắn sẽ liên lạc với Thiên Thiên nếu biết cô ấy còn sống.
-Tại sao chứ?
Cát Luân nhìn Mộc Lan, nhún vai:
-Hắn yêu Thiên Thiên. Hắn đã thừa nhận hắn yêu Thiên Thiên. Có lẽ chính vì vậy mà hắn bán đứng anh trai anh. Không hiểu sao anh có linh cảm hắn sẽ tìm cách liên lạc với cô nhóc.
-Em sẽ cho người tăng cường giám sát khắp nhà. Hiện giờ mẹ em chăm sóc con bé rất kỹ. Con bé không thể ra ngoài cho tới lúc nó thật sự bình phục đâu.
-Lúc này anh rất muốn nhìn thấy cô nhóc, nhưng phải kềm lòng lại. Không lâu nữa, khi phiên tòa kết thúc anh sẽ được tự do. Anh chỉ sợ…
-Anh biết cả rồi sao?
-Biết chứ. Đây là dịp cho người ra đua nhau phanh phui tất cả mọi chuyện về anh, về việc anh là con rơi của một ông trùm XHĐ, rồi anh từng là Hoàng tử học viện Luật BestLaw, rồi cả việc anh từng sống trụy lạc đến thế nào… Không những vậy lại còn liên lụy tới gia đình em… Anh…
-Anh đừng bận tâm chuyện ấy. Gia đình em cũng đâu phải lần đầu vướn vào chuyện thị phi? Thêm một chuyện như dính một chút sình lên áo, bỏ vào máy giặt là đi hết thôi. Đừng nghĩ ngợi nhiều. Thiên Thiên đang đợi anh, anh không được thất bại trong ngày ra tòa ngày mai. Nhất định không được thất bại!
Cát Luân nhìn Mộc Lan thật sâu và đầy biết ơn. Mộc Lan tránh cái nhìn ấy và đứng dậy. Có lẽ tới lúc này nàng vẫn chưa thể rũ bỏ tất cả cảm giác đối với con người ấy. Có lẽ là chưa, có lẽ là một chút gì đó sẽ mãi mãi lưu lại, không thể phai được…
oOo
Trọng kiên nhẫn ngồi đợi Mộc Lan bên ngoài. Thấy nàng, tim anh lại rạo rực. Bóng dáng ai kia từ lúc nào đã trở thành một phần trong trái tim anh, và lớn dần, lớn dần từng ngày…
-Cát Luân ổn chứ?
-Rất ổn. Phiên tòa ngày mai chúng ta có rất nhiều lợi thế, cộng thêm tài biện luận của anh ấy nhất định sẽ thuyết phục được bồi thẩm đoàn. Tuy nhiên…
-Có phải nó còn day dứt chuyện của Khả Tuyết? Người chết thì cũng đã chết rồi.
-Cát Luân rất quyết tâm bắt cho được Bảy Cảnh chịu tội trước pháp luật.
-Chỉ còn có thể cố bắt cho được Phát Rô. Tuy chúng ta không thể vạch trần Bảy Cảnh, nhưng nếu tìm ra được thằng Phát chúng ta sẽ có cơ hội bắt hắn khai ra kẻ đứng sau. Thật đáng tiếc là cuộn băng ghi âm cuộc đối thoại của nó và Cát Luân đã bị anh ném đi mất rồi. Nếu không thì…
Mộc Lan trầm ngâm một hồi lâu. Bất chợt ánh mắt lóe lên một ý nghĩ…
-Anh Luân đã dùng điện thoại để ghi âm trực tiếp và gửi về máy ĐT có chức năng ghi âm ở nhà anh. Tuy anh đã quăng cuộn băng thu âm đi,nhưng không quan trọng. Chỉ cần anh nhớ thời gian cuộc gọi bắt đầu, sau đó chỉ cần gọi điện hỏi tổng đài. Họ sẽ thu cho chúng ta hàng trăm cuộn ghi âm như thế cũng được. Sao em không nghĩ ra điều này sớm hơn nhỉ? Bên ấy sẽ không tự động cung cấp đoạn băng ấy, nhưng nếu em ra tay chắc chắn sẽ được. Em có người bạn rất thân làm trong nhành ấy, và cô ta cũng rất hâm mộ Cát Luân lúc còn đi học, cho nên nhất định sẽ đồng ý giúp.
-Tuyệt vời! Em thật thông minh, Mộc Lan à!
-Giờ thì em sẽ gọi điện hẹn cô tar a nói chuyện trực tiếp, nếu không sẽ không kịp mất thôi! Anh về một mình trước đi.
-À khoan!
Trọng gọi, Mộc Lan quay lại và ngạc nhiên nhìn anh. Anh chàng thường ngày đạo mạo mà sao dạo gần đây trông ỡm ờ như một chú bé tập yêu thế nhỉ?
-Hả?
-Cảm ơn Lan…Nếu không có em thì…
-Chuyện nhỏ thôi.Vả lại tư cách một nhà báo không để cho em làm ngơ được.Quan trọng nhất là anh ấy có thể thoát tội và…em thì được độc quyền viết về vụ án này. Đôi bên điều có lợi thôi.
Mộc Lan là một cô gái thật tốt.Thật có phước cho ai lấy được cô ấy.
Từ hôm Trọng tự nguyện làm tài xế đưa đón và bảo vệ Mộc Lan trong lúc nàng giúp Cát Luân thu thập chứng cứ, anh càng lúc càng cảm thấy thích thú và yêu mến cái cô phóng viên kiêm luôn thám tử này. Dường như, con tim anh đã biết rung lên những giai điệu mới…
oOo
Tại phiên tòa cuối cùng. Sau nhiều giờ tranh cãi, bên nguyên hoàn tòan ngậm ngùi trước sự tài trí và xảo quyệt của Cát Luân.Hắn tài tình đưa luật sư bên kia vào những cái bẫy tâm lý dựng sẵn và buột ông ta phải tự đưa ra những nhận định có lợi cho hắn. Cả phiên tòa hôm ấy như là buổi thuyết trình của riêng hắn. Những luận cứ, luận điểm đưa ra rành mạch và rất có sức thuyết phục bồi thẩm đòan…
Cuốn băng ghi âm Mộc Lan đưa cho Cát Luân vào giờ chót trở thành một chứng cứ khá hữu hiệu, gợi mở về một kẻ đứng sau bí ẩn nào đó giựt dây mọi chuyện.
Tại gần kết thúc phiên tòa, bên nguyên ngậm ngùi ngồi phịch xuống… Ánh mắt lão luật sư thi thoảng nhìn về phía quan khách, nơi có lão Bảy Cảnh đang ngồi và cay cú ở dãy ghế phía cuối…
Cát Luân đưa lên cho bồi thẩm đoàn xem một bức ảnh chụp hiện trường xảy ra vụ án. Hắn kết thúc bài biện luận của mình bằng bức ảnh hắn nằm bất động,còn tay phải vẫn cầm súng tại hiện trường…
-… Và tôi chỉ muốn nhấn mạnh thêm một chi tiết khá nhỏ nữa thôi mà có lẽ bên nguyên đã quên đưa ra. Các vị có thấy quá mâu thuẫn hay không khi một kẻ sát nhân mà lại cầm súng bằng tay phải.Trong khi đó… tôi-thuận-tay-trái. Các vị hãy chú ý tới vị trí lúc tôi gục xuống và vị trí vết đạn xuyên qua đầu nạn nhân. Nó cho thấy người ra tay cũng là kẻ thuận tay trái. Nhưng khi sắp xếp hiện trường, hắn không biết tôi cũng thuận tay trái như hắn, hòng đổ tội cho tôi cũng như xóa đi nghi ngờ đối với hắn, hắn đã để súng vào tay phải của tôi. Một đứa trẻ thôi cũng dễ dàng nhận ra: đây là một âm mưu gắp lửa bỏ tay người của hung thủ…
Luân ngước nhìn lên và chạm phải ánh mắt vị chánh án. Vẻ mặt ông không lộ chút cảm xúc nào. Lúc này Cát Luân có thể nhìn thẳng vào mắt ông và tự tin kết thúc bài phản biện…
-Tôi không còn gì để nói, thưa quý tòa.
-Trong vụ này còn một nhân chứng chưa ra trình diện. Bác sĩ cho biết tình trạng cô ấy đã khá hơn,cậu có muốn…
-Không cần thiết Thiên Thiên phải ra mặt.Tất cả những gì tôi trình bày với các ngài thôi cũng đã đủ chứng minh tôi vô tội rồi. Kẻ chủ mưu chính là Lý Văn Cảnh, tự Bảy Cảnh đang ngồi dưới kia.
-Đồ khốn! Mày vu cáo tao.Tao sẽ kiện mày tội phỉ báng!
Cảnh sát phải tiến tới chỗ lão buộc lão phải im lặng. Lão tức giận bỏ về.
Phiên tòa giải lao 30’ chờ hội ý để ra quyết định sau cùng.Người thầy của hắn, người thầy đã từng thương yêu và hết lòng dạy dỗ hắn, vị chánh án hôm nay, lúc này đã nhìn hắn bằng ánh mắt dịu hơn, với một nụ cười thật hài lòng, mãn nguyện. Người học trò tâm đắc ngày nào của ông đã trở về và trưởng thành hơn, chững chạc hơn rất nhiều.
Sự xuất hiện bất ngờ của ThiênThiên làm Cát Luân càng thêm phấn chấn.
-Sao em lại đến đây?
-Em lo cho anh.Em sợ lão Bảy Cảnh sẽ làm hại anh.Hắn mà giở trò với anh,em sẽ “bụp” hắn.
-Rồi hắn nhất định sẽ trả giá, anh sẽ bắt hắn phải trả giá!
-Nhưng phải để em làm vệ sĩ cho anh nha?
Cát Luân mỉm cười và vuốt nhẹ lên tóc cô nhóc. Đôi mắt ấy, vóc dáng ấy… Có lẽ điều ý nghĩa nhất mà hắn từng làm trong đời chính là đặt trọn tình yêu và niềm tin vào cô gái ấy chăng?
Phiên tòa tiếp tục,lời tuyên án cuối cùng.
-Bị cáo Gia Cát Luân, tội danh giết người không thành lập.Tòa tuyên bố được trắng án.Còn nghi phạm Lý Văn Cảnh, tự Bảy Cảnh , do lời cáo buộc chưa đủ chứng cứ, nên chưa cấu thành tội danh. Trong thời gian chờ phía cảnh sát điều tra làm rõ, đề nghị ông Lý không được phép tự ý xuất ngoại cho tới khi mọi thứ được làm rõ và đưa ra phán xét sau cùng…
Phiên tòa hân hoan reo hò. Quả là một cú lội ngược dòng ngoạn mục, kỳ tích tiếp nối kỳ tích. Thành công của Cát Luân hoàn toàn lật ngược những suy đoán mơ hồ ban đầu của giới báo chí khi tin chắc Cát Luân sẽ bị kết tội. Cuối cùng, Cát Luân đã cho họ thấy bộ mặt thật của một thiên tài…
Trong giây phút ấy Cát Luân vội vã chạy đến ôm lấy Thiên Thiên vui mừng khôn xiết… Hắn siết chặt cô nhóc vào lòng, nói không dứt…
-Em thấy không,anh đã làm được. Anh được trắng án rồi, em thấy không?
-Em vui lắm! Em…em rất vui.
-Vui thì sao lại khóc? Ngốc nghếch quá đi.
-Ừh, em ngốc lắm.Em chỉ sợ không còn được nghe anh mắng nữa.
Cát Luân siết chặt Thiên Thiên hơn. Với hắn, hạnh phúc giờ chỉ đơn giản là giây phút có Thiên Thiên bên cạnh mà thôi…
Một người đặt tay lên vai Luân.
-Con giỏi lắm.
Cát Luân quay lại:
-Thầy…
-Ở văn phòng của thầy còn thiếu một chân trợ lý. Con thấy sao?
-Nhưng con là một người…
-Con quên thầy từng nói gì rồi sao? Đừng bao giờ đánh giá một con người bằng quá khứ của họ mà hãy nhìn vào hiện tại của họ. Hôm nay con đã chứng tỏ tài năng và bản lĩnh của mình một cách ngoạn mục. Con đúng là đứa học trò thầy thương yêu và tâm đắc nhất.Thầy đã không nhìn lầm con.Sao nào? Báo trước, thầy không vị nể con là học trò mà tỏ ra dễ dãi đâu đấy.
-Dạ. Con sẽ cố gắng!Cảm ơn thầy.
-Thôi, hãy chung vui với các bạn con.Con đã có một hậu phương thật vững trãi, đó là một thứ vũ khí tinh thần khá lợi hại. Phải biết giữ gìn và quý trọng điều đó.
-Con hiểu, thưa thầy. Nếu không có họ, con chẳng làm được gì hết.
Luân nhìn tất cả mọi người bằng ánh mắt biết ơn chân thành nhất. Rồi nhìn Thiên Thiên…người hắn yêu nhất…
Nơi pháp đình trang nghiêm, chốn chân lý ngự trị, Cát Luân tha thiết trao cho Thiên Thiên nụ hôn, cũng như tình yêu diệu kỳ của mình…
Phiên tòa sơ thẩm, gã luật sư gà mờ không ngừng bị bên nguyên áp đảo. Gã chẳng những chẳng giúp được gì mà còn khiến mọi thứ đi vào bế tắc.
Được Mộc Lan gợi mở, Cát Luân quyết định hủy tư cách luật sư của gã ấy và tự mình đứng ra biện hộ cho mình. Tuy Thiên Thiên chưa hoàn toàn bình phục nhưng sự tiến triển khá tốt của cô bé khiến hắn cảm thấy tự tin trở lại. Hắn nhất định sẽ không phải khiến cô bé lo lắng thêm cho hắn nữa!
Sau khi xem xét những bằng chứng và hồ sơ khám nghiệm hiện trường mà Mộc Lan nhờ các mối quan hệ mật thiết của mình với giới cảnh sát có được, Cát Luân nở nụ cười thật khó hiểu.
-Phát hiện mới à?
-Anh biết Phát Rô ở đâu rồi.Và cả bí mật của căn phòng kín nữa.
-Vậy ư? Mộc Lan ngước nhìn hắn vui mừng.
-Nhà thi đấu không kín. Em không để ý thấy phía góc này có cái gì lạ lắm sao?
-Lạ chỗ nào?
Cát Luân chỉ tay lên phía trân nhà. Nơi có một mảnh la-phông được Cát Luân khoanh tròn lại.
-Mới nhìn thì khó nhận ra, nhưng màu sơn của tấm la-phong này so với những tấm khác có một chút khác biệt. Ở góc này, chỉ cần nhướng người một chút thì một người có thể leo lên và thoát ra ngoài theo các đường ống. Lúc đầu anh có nghi ngờ nhưng không chắc chắn. Hôm nay, khi em đem đến cho anh bản thiết kế của phòng thi đấu ấy, anh hoàn toàn tin chắc nó không kín, dù có khóa tất cả các cánh cửa lại đi chăng nữa. Trên mái của căn phòng này có một khoảng khe hở khá rộng. Cho dù nó đã được lấp lại phần nào bởi hệ thống ống dẫn và máy điều hòa lắp bên trên, nhưng những khe hở giữa các đường ống ấy thì một người lớn hoàn toàn có thể đi qua dễ dàng.
-Nhưng làm sao họ qua mặt được cảnh sát và kiếm miếng ván khác thay vào khoảng la-phong bị phá ấy kịp khi cảnh sát ập đến?
-Theo anh, có lẽ lúc ấy tấm la-phong vẫn chưa được thay, nhưng do cảnh sát quá tập trung vào cánh cửa và nghĩ nó là căn phóng kín nên không để ý tới. Đến khi họ nghĩ đến điều này và quay lại kiếm tra một lần nữa thì tấm la-phong đã được thay.
-Sao anh biết điều đó?
-Thời gian chụp tấm ảnh này là hai ngày sau khi phát hiện ra án mạng. Thời gian ấy không trùng với những tấm ảnh khác.
-Vậy là: sau khi Bảy Cảnh ra lệnh giết Khả Tuyết và dựng lên hiện trường giả,vừa lúc cảnh sát đến, thế nên lão và thuộc hạ vội vã rút lui theo hướng đó. Nghĩa là chúng ta yêu cầu bên cảnh sát giám định lại miếng la-phong và tìm ra nơi nó được bán, ta sẽ biết được ai mua nó.
-Phải. Và còn điều này nữa, em xem đi. Để ý tấm thảm màu xanh kia, em thấy nó thế nào?
-Nhìn tấm hình này ư?Trên lối đi có một tấm thảm rất ngay ngắn, có gì lạ đâu? Căn phòng xây xong chỉ còn chờ ngày khánh thành nên mọi thứ phải ngăn nắp, chuẩn bị sẵn sàng cho ngày hôm ấy.
-Ừ. Điều đáng nói là ở chỗ đó. Đêm mà Thiên Thiên tìm tới phòng thi đấu và bị nhốt chung với anh và Khả Tuyết, do thời tiết khá lạnh nên Thiên Thiên đã kéo tấm thảm đó để cho Khả Tuyết đắp. Nó không thể tự ngay ngắn như vậy được.Và không ai lại quan tâm tới cái thảm đó có ngay ngắn hay không làm gì vì chẳng ai ngu dại mà làm xáo trộn hiện trường, trừ khi…
-Có ai đó sắp xếp căn phòng cho thật hợp lí. Nhưng chính sự quá hợp lí đã để lộ sơ hở ư?
-Đúng. Chỉ cần kiểm tra là biết ngay.
-Một mấu chốt quan trọng nữa đó là nhân chứng Phát Rô. Bạn bè hắn bảo hắn thiếu nợ nên trốn nợ biệt xứ. Muốn tìm hắn đối chất không phải dễ. Nhưng giờ Thiên Thiên đã dần hồi phục, việc ấy không còn đáng lo nữa.
-Em quên một điều Thiên Thiên là người yêu của anh. Lời khai của cô ấy chỉ mang tính chất tham khảo, chứ khó mà thuyết phục quan tòa. Người ta có thể bảo rằng anh giết Khả Tuyết rồi cùng Thiên Thiên dàn dựng vở kịch chạy tội. Thiên Thiên vì anh mà sinh mạng còn hy sinh, nói gì là cho lời khai giả. Nếu bên nguyên lật ngược lại, cho rằng Thiên Thiên vì ghen mà giết Khả Tuyết, rồi anh vì cô ấy mà dựng lên mọi chuyện, mọi thứ sẽ càng phức tạp hơn nữa. Chuyện này không nên kéo cả Thiên Thiên vào. Giờ chuyện cần làm là tìm ra Phát Rô. Em nhớ nói với Trọng cho người theo dõi hành tung Bảy Cảnh phòng khi hắn bỏ ra nước ngoài. Thiên Thiên có thể cũng đang gặp nguy hiểm nếu như lão biết cô bé đã qua cơn nguy hiểm và có thể sẽ ra làm chứng chóng lại hắn. Bên cảnh sát phải tăng cường người lên.
-Anh yên tâm. Thiên Thiên đã được cha đem về nhà. Dì Linh và anh Bảo biết chuyện đã quay trở về. Có họ ở đó không ai dám động tới cô bé đâu. Một con ruồi cũng khó qua lọt cửa nhà của tỉ phú Khưu Tuấn, nói gì Bảy Cảnh hay đàn em của hắn.
-Vậy thì anh yên tâm.
Mộc Lan đứng lên:
-Giờ em phải về đây. Dũ Trọng chắc đợi bên ngoài lâu lắm rồi.
-Hai người…
Mộc Lan vờ như không nghe,đưu mắt ngó mông lung… Cát Luân mỉm cười. Hắn thấy lòng mình nhẹ hẳn khi nghĩ đến anh trai. Hắn chợt nghĩ đến Thiên Thiên, không biết cô bé thế nào rồi…
oOo
-Con khỏe lắm mà, má lớn yên tâm đi.
-Nhưng con vẫn chưa được bước xuống giường đâu.
-Dạ…
Thiên Thiên tiu nghỉu nghe lời. Cô ước gì mình có thêm đôi cánh, ước gì mình có thể tang hình để chui vào nhà giam thăm Cát Luân…
Điện thoại cô nhóc reo. Vừa định nhướn người lấy thì má lớn lại cầm lấy và nhận máy:
-Con bé đang ngủ. Có gì tôi nhắn lại cho.
-Bà đưa máy cho Thiên Thiên.
-Cậu là ai?
-Đưa máy cho Thiên Thiên!
Người bên đầu dây kia hét lên. Hơi thở gấp gáp, yếu ớt, đứt quãng…
Má lớn cáu giận cúp máy. Kẻ thô lỗ thế này chắc không phải người tốt rồi.
-Ai vậy má lớn?
-Lộn số con à.
-Lộn số?
Thiên Thiên cứ tưởng là Cát Luân. Nhưng mà Cát Luân đang trong nhà giam, sao mà gọi cho cô được? Cô đúng là ngốc nhỉ!
Cuộc gọi ấy thật ra của ai?
-Nó chết rồi đại ca.
-Giải quyết cho gọn. Thứ phản trắc như nó sống chỉ thêm chật đất thôi. Cỏ rác mà cũng học đòi yêu thương và cao thượng. Hừ, ta khinh!
Phiên xử án thứ hai diễn ra theo hướng có lợi cho Cát Luân. Hắn thể hiện rõ bản lĩnh của mình qua những ngôn từ sắc bén, tự tin đầy thuyết phục.
Chốc chốc vị chánh án nhìn hắn rồi gật gù. Cát Luân nhận ra ông. Đó là người thầy từng đặt khá nhiều niềm tin vào thành tựu và tương lai của hắn. Chắc sẽ chẳng bao giờ ông nghĩ mình sẽ gặp lại người học trò ấy trong hoàn cảnh trớ trêu này…
Mộc Lan lại vào thăm Cát Luân với tư cách nhà báo và đem cho hắn những tư liệu mới tìm được. Tất cả đều khá khả quan.
-Em được tin mật báo là Bảy Cảnh vừa gửi một khoản tiền lớn vào tài khoản ở nước ngoài. Có lẽ lão định rời khỏi đây.
-Lão thoát dễ dàng vậy sao? Nhất định anh phải ném lão vào nhà đá để trả thù cho Khả Tuyết. Lão nhất định phải trả giá cho những gì lão gây ra.
-Em e sẽ không kịp. Hiện tại đối với vấn đề giải oan cho anh thì khả quan, nhưng nếu để lôi đầu lão ra pháp luật luôn một thể thì không đơn giản. Gã Phát Rô tới giờ vẫn chưa thấy tung tích, cứ như thể gã bốc hơi rồi vậy.
-Có lẽ hắn sẽ liên lạc với Thiên Thiên nếu biết cô ấy còn sống.
-Tại sao chứ?
Cát Luân nhìn Mộc Lan, nhún vai:
-Hắn yêu Thiên Thiên. Hắn đã thừa nhận hắn yêu Thiên Thiên. Có lẽ chính vì vậy mà hắn bán đứng anh trai anh. Không hiểu sao anh có linh cảm hắn sẽ tìm cách liên lạc với cô nhóc.
-Em sẽ cho người tăng cường giám sát khắp nhà. Hiện giờ mẹ em chăm sóc con bé rất kỹ. Con bé không thể ra ngoài cho tới lúc nó thật sự bình phục đâu.
-Lúc này anh rất muốn nhìn thấy cô nhóc, nhưng phải kềm lòng lại. Không lâu nữa, khi phiên tòa kết thúc anh sẽ được tự do. Anh chỉ sợ…
-Anh biết cả rồi sao?
-Biết chứ. Đây là dịp cho người ra đua nhau phanh phui tất cả mọi chuyện về anh, về việc anh là con rơi của một ông trùm XHĐ, rồi anh từng là Hoàng tử học viện Luật BestLaw, rồi cả việc anh từng sống trụy lạc đến thế nào… Không những vậy lại còn liên lụy tới gia đình em… Anh…
-Anh đừng bận tâm chuyện ấy. Gia đình em cũng đâu phải lần đầu vướn vào chuyện thị phi? Thêm một chuyện như dính một chút sình lên áo, bỏ vào máy giặt là đi hết thôi. Đừng nghĩ ngợi nhiều. Thiên Thiên đang đợi anh, anh không được thất bại trong ngày ra tòa ngày mai. Nhất định không được thất bại!
Cát Luân nhìn Mộc Lan thật sâu và đầy biết ơn. Mộc Lan tránh cái nhìn ấy và đứng dậy. Có lẽ tới lúc này nàng vẫn chưa thể rũ bỏ tất cả cảm giác đối với con người ấy. Có lẽ là chưa, có lẽ là một chút gì đó sẽ mãi mãi lưu lại, không thể phai được…
oOo
Trọng kiên nhẫn ngồi đợi Mộc Lan bên ngoài. Thấy nàng, tim anh lại rạo rực. Bóng dáng ai kia từ lúc nào đã trở thành một phần trong trái tim anh, và lớn dần, lớn dần từng ngày…
-Cát Luân ổn chứ?
-Rất ổn. Phiên tòa ngày mai chúng ta có rất nhiều lợi thế, cộng thêm tài biện luận của anh ấy nhất định sẽ thuyết phục được bồi thẩm đoàn. Tuy nhiên…
-Có phải nó còn day dứt chuyện của Khả Tuyết? Người chết thì cũng đã chết rồi.
-Cát Luân rất quyết tâm bắt cho được Bảy Cảnh chịu tội trước pháp luật.
-Chỉ còn có thể cố bắt cho được Phát Rô. Tuy chúng ta không thể vạch trần Bảy Cảnh, nhưng nếu tìm ra được thằng Phát chúng ta sẽ có cơ hội bắt hắn khai ra kẻ đứng sau. Thật đáng tiếc là cuộn băng ghi âm cuộc đối thoại của nó và Cát Luân đã bị anh ném đi mất rồi. Nếu không thì…
Mộc Lan trầm ngâm một hồi lâu. Bất chợt ánh mắt lóe lên một ý nghĩ…
-Anh Luân đã dùng điện thoại để ghi âm trực tiếp và gửi về máy ĐT có chức năng ghi âm ở nhà anh. Tuy anh đã quăng cuộn băng thu âm đi,nhưng không quan trọng. Chỉ cần anh nhớ thời gian cuộc gọi bắt đầu, sau đó chỉ cần gọi điện hỏi tổng đài. Họ sẽ thu cho chúng ta hàng trăm cuộn ghi âm như thế cũng được. Sao em không nghĩ ra điều này sớm hơn nhỉ? Bên ấy sẽ không tự động cung cấp đoạn băng ấy, nhưng nếu em ra tay chắc chắn sẽ được. Em có người bạn rất thân làm trong nhành ấy, và cô ta cũng rất hâm mộ Cát Luân lúc còn đi học, cho nên nhất định sẽ đồng ý giúp.
-Tuyệt vời! Em thật thông minh, Mộc Lan à!
-Giờ thì em sẽ gọi điện hẹn cô tar a nói chuyện trực tiếp, nếu không sẽ không kịp mất thôi! Anh về một mình trước đi.
-À khoan!
Trọng gọi, Mộc Lan quay lại và ngạc nhiên nhìn anh. Anh chàng thường ngày đạo mạo mà sao dạo gần đây trông ỡm ờ như một chú bé tập yêu thế nhỉ?
-Hả?
-Cảm ơn Lan…Nếu không có em thì…
-Chuyện nhỏ thôi.Vả lại tư cách một nhà báo không để cho em làm ngơ được.Quan trọng nhất là anh ấy có thể thoát tội và…em thì được độc quyền viết về vụ án này. Đôi bên điều có lợi thôi.
Mộc Lan là một cô gái thật tốt.Thật có phước cho ai lấy được cô ấy.
Từ hôm Trọng tự nguyện làm tài xế đưa đón và bảo vệ Mộc Lan trong lúc nàng giúp Cát Luân thu thập chứng cứ, anh càng lúc càng cảm thấy thích thú và yêu mến cái cô phóng viên kiêm luôn thám tử này. Dường như, con tim anh đã biết rung lên những giai điệu mới…
oOo
Tại phiên tòa cuối cùng. Sau nhiều giờ tranh cãi, bên nguyên hoàn tòan ngậm ngùi trước sự tài trí và xảo quyệt của Cát Luân.Hắn tài tình đưa luật sư bên kia vào những cái bẫy tâm lý dựng sẵn và buột ông ta phải tự đưa ra những nhận định có lợi cho hắn. Cả phiên tòa hôm ấy như là buổi thuyết trình của riêng hắn. Những luận cứ, luận điểm đưa ra rành mạch và rất có sức thuyết phục bồi thẩm đòan…
Cuốn băng ghi âm Mộc Lan đưa cho Cát Luân vào giờ chót trở thành một chứng cứ khá hữu hiệu, gợi mở về một kẻ đứng sau bí ẩn nào đó giựt dây mọi chuyện.
Tại gần kết thúc phiên tòa, bên nguyên ngậm ngùi ngồi phịch xuống… Ánh mắt lão luật sư thi thoảng nhìn về phía quan khách, nơi có lão Bảy Cảnh đang ngồi và cay cú ở dãy ghế phía cuối…
Cát Luân đưa lên cho bồi thẩm đoàn xem một bức ảnh chụp hiện trường xảy ra vụ án. Hắn kết thúc bài biện luận của mình bằng bức ảnh hắn nằm bất động,còn tay phải vẫn cầm súng tại hiện trường…
-… Và tôi chỉ muốn nhấn mạnh thêm một chi tiết khá nhỏ nữa thôi mà có lẽ bên nguyên đã quên đưa ra. Các vị có thấy quá mâu thuẫn hay không khi một kẻ sát nhân mà lại cầm súng bằng tay phải.Trong khi đó… tôi-thuận-tay-trái. Các vị hãy chú ý tới vị trí lúc tôi gục xuống và vị trí vết đạn xuyên qua đầu nạn nhân. Nó cho thấy người ra tay cũng là kẻ thuận tay trái. Nhưng khi sắp xếp hiện trường, hắn không biết tôi cũng thuận tay trái như hắn, hòng đổ tội cho tôi cũng như xóa đi nghi ngờ đối với hắn, hắn đã để súng vào tay phải của tôi. Một đứa trẻ thôi cũng dễ dàng nhận ra: đây là một âm mưu gắp lửa bỏ tay người của hung thủ…
Luân ngước nhìn lên và chạm phải ánh mắt vị chánh án. Vẻ mặt ông không lộ chút cảm xúc nào. Lúc này Cát Luân có thể nhìn thẳng vào mắt ông và tự tin kết thúc bài phản biện…
-Tôi không còn gì để nói, thưa quý tòa.
-Trong vụ này còn một nhân chứng chưa ra trình diện. Bác sĩ cho biết tình trạng cô ấy đã khá hơn,cậu có muốn…
-Không cần thiết Thiên Thiên phải ra mặt.Tất cả những gì tôi trình bày với các ngài thôi cũng đã đủ chứng minh tôi vô tội rồi. Kẻ chủ mưu chính là Lý Văn Cảnh, tự Bảy Cảnh đang ngồi dưới kia.
-Đồ khốn! Mày vu cáo tao.Tao sẽ kiện mày tội phỉ báng!
Cảnh sát phải tiến tới chỗ lão buộc lão phải im lặng. Lão tức giận bỏ về.
Phiên tòa giải lao 30’ chờ hội ý để ra quyết định sau cùng.Người thầy của hắn, người thầy đã từng thương yêu và hết lòng dạy dỗ hắn, vị chánh án hôm nay, lúc này đã nhìn hắn bằng ánh mắt dịu hơn, với một nụ cười thật hài lòng, mãn nguyện. Người học trò tâm đắc ngày nào của ông đã trở về và trưởng thành hơn, chững chạc hơn rất nhiều.
Sự xuất hiện bất ngờ của ThiênThiên làm Cát Luân càng thêm phấn chấn.
-Sao em lại đến đây?
-Em lo cho anh.Em sợ lão Bảy Cảnh sẽ làm hại anh.Hắn mà giở trò với anh,em sẽ “bụp” hắn.
-Rồi hắn nhất định sẽ trả giá, anh sẽ bắt hắn phải trả giá!
-Nhưng phải để em làm vệ sĩ cho anh nha?
Cát Luân mỉm cười và vuốt nhẹ lên tóc cô nhóc. Đôi mắt ấy, vóc dáng ấy… Có lẽ điều ý nghĩa nhất mà hắn từng làm trong đời chính là đặt trọn tình yêu và niềm tin vào cô gái ấy chăng?
Phiên tòa tiếp tục,lời tuyên án cuối cùng.
-Bị cáo Gia Cát Luân, tội danh giết người không thành lập.Tòa tuyên bố được trắng án.Còn nghi phạm Lý Văn Cảnh, tự Bảy Cảnh , do lời cáo buộc chưa đủ chứng cứ, nên chưa cấu thành tội danh. Trong thời gian chờ phía cảnh sát điều tra làm rõ, đề nghị ông Lý không được phép tự ý xuất ngoại cho tới khi mọi thứ được làm rõ và đưa ra phán xét sau cùng…
Phiên tòa hân hoan reo hò. Quả là một cú lội ngược dòng ngoạn mục, kỳ tích tiếp nối kỳ tích. Thành công của Cát Luân hoàn toàn lật ngược những suy đoán mơ hồ ban đầu của giới báo chí khi tin chắc Cát Luân sẽ bị kết tội. Cuối cùng, Cát Luân đã cho họ thấy bộ mặt thật của một thiên tài…
Trong giây phút ấy Cát Luân vội vã chạy đến ôm lấy Thiên Thiên vui mừng khôn xiết… Hắn siết chặt cô nhóc vào lòng, nói không dứt…
-Em thấy không,anh đã làm được. Anh được trắng án rồi, em thấy không?
-Em vui lắm! Em…em rất vui.
-Vui thì sao lại khóc? Ngốc nghếch quá đi.
-Ừh, em ngốc lắm.Em chỉ sợ không còn được nghe anh mắng nữa.
Cát Luân siết chặt Thiên Thiên hơn. Với hắn, hạnh phúc giờ chỉ đơn giản là giây phút có Thiên Thiên bên cạnh mà thôi…
Một người đặt tay lên vai Luân.
-Con giỏi lắm.
Cát Luân quay lại:
-Thầy…
-Ở văn phòng của thầy còn thiếu một chân trợ lý. Con thấy sao?
-Nhưng con là một người…
-Con quên thầy từng nói gì rồi sao? Đừng bao giờ đánh giá một con người bằng quá khứ của họ mà hãy nhìn vào hiện tại của họ. Hôm nay con đã chứng tỏ tài năng và bản lĩnh của mình một cách ngoạn mục. Con đúng là đứa học trò thầy thương yêu và tâm đắc nhất.Thầy đã không nhìn lầm con.Sao nào? Báo trước, thầy không vị nể con là học trò mà tỏ ra dễ dãi đâu đấy.
-Dạ. Con sẽ cố gắng!Cảm ơn thầy.
-Thôi, hãy chung vui với các bạn con.Con đã có một hậu phương thật vững trãi, đó là một thứ vũ khí tinh thần khá lợi hại. Phải biết giữ gìn và quý trọng điều đó.
-Con hiểu, thưa thầy. Nếu không có họ, con chẳng làm được gì hết.
Luân nhìn tất cả mọi người bằng ánh mắt biết ơn chân thành nhất. Rồi nhìn Thiên Thiên…người hắn yêu nhất…
Nơi pháp đình trang nghiêm, chốn chân lý ngự trị, Cát Luân tha thiết trao cho Thiên Thiên nụ hôn, cũng như tình yêu diệu kỳ của mình…
/28
|