CHAP 74:
Khải cúp máy rồi vào nhà tìm nó, ngôi nhà không quá lớn mà cũng không quá nhỏ nằm ở bên cạnh bờ biển Nha Trang đường Hùng Vương, Nha Trang không quá ồn ào, nhộn nhịp nhưng lại mang những nét đặc trưng riêng vốn có.
Bước lên lầu nó đã đóng chặt phòng, tựa người vào tường cậu khẽ thở dài lắng nghe những tiếng nấc của cô em gái bé nhỏ đáng thương.
Nó khóc, khóc cho số phận của mình, khóc cho cuộc đời nó không được 1 chút bình yên...Nó hối hận, chính nó đã phá hỏng tất cả hạnh phúc của mọi người, nó bất lực...bó gối trong góc phòng gục đầu xuống và khóc.
Nó nhớ hắn, lúc nó khóc luôn có hắn bên cạnh ôm nó vào lòng nhưng giờ hắn đã có Nhật Hạ và đã quên nó dù chỉ mới nửa năm, “tình yêu của anh chỉ đến vậy thôi sao, phải chăng em đã quá ngốc và đã quá phụ thuộc luôn nghĩ anh sẽ mãi bên mình”, xa hắn nó đau lắm chứ nhưng nó cần sự yên tĩnh cho những gì đã qua và nó cần phải tìm hiểu cho quá khứ của mình, xa hắn đâu phải nó hết yêu đâu phải nó đã buông tay hoàn toàn nó vẫn luôn quan tâm quan sát hắn mà, vẫn luôn nhờ Key thông báo tình hình của hắn.
Được biết trong thời gian qua hắn đã rất đau khổ và suy sụp hoàn toàn nó đau lắm, nó muốn về lại Hà Nội ngay lập tức ôm lấy hắn và khóc xin lỗi hắn và còn muốn hắn lau nước mắt cho nó nữa nhưng bây giờ suy nghĩ đó đã bị dập tắt thay vào đó suy nghĩ “hắn đã yêu một người khác mà không phải nó”
Nhưng nó đâu có biết ở Hà Nội nói chính xác hơn tại nhà hắn, hắn cũng đang rất nhớ nó, nhớ từng cử chỉ ánh mắt và nụ cười. Hắn không còn vùi mình vào rượu bia đã tập trung vào làm việc trong công ty, không đập phá và ủ rũ như xưa nữa nhưng không phải là vì Nhật hạ mà là vì nó hắn mới thay đổi. Hắn vẫn đang nghĩ là nó ở trên kia vẫn luôn theo dõi hắn, muốn hắn sống tốt và thật vui vẻ khi không có nó bên cạnh...Hình ảnh của nó trong tâm trí hắn là nghị lực sống duy nhất, trái tim của hắn đã thuộc về nó rồi.
3 năm bên nó không phải quãng thời gian quá dài nhưng đối với hắn là quãng thời gian hạnh phúc nhất, thời gian hắn được sống với chính mình.
“em không được khóc đâu đó, vì khóc anh sẽ không lau nước mắt cho em được” hắn thầm nghĩ ngước lên những vì sao sáng trên bầu trời kia.
Phải chằng đó là thần giao cách cảm, những lời nói đó nó như nghe thấy và ngừng khóc hẳn...cười nhạt với suy nghĩ ngốc nghếch của chính mình, hắn sao có thể nói với nó như vậy được.
Ngồi trên bệ cửa sổ nó nhìn ra biển, yên lặng nhẹ nhàng và dịu mát, ánh sáng của trăng chiếu xuống như long lanh lạ thường, nhìn bãi cát mịn màn, phẳng lặng trắng như gương nó cứ như vậy nghĩ vẫn thơ 1 mình cho tới khi sáng. Bước ra khỏi phòng đập vào mắt nó là hình ảnh Khải tựa mình nằm ngủ trong tư thế ngồi ngay trước cửa phòng nó, nó toan bước đi nhưng rồi lại dừng lại đánh thức Khải
-anh dậy đi, vào phòng mà ngủ
Khải dần dần mở mắt tay chân tê dại không còn chút cảm giác nào nữa, may mà trong nhà có máy sưởi không là thành xác ướp ngay trong đêm qua rồi
-thôi, chắc có đồ ăn rồi em xuống dùng bữa đi_Khải cố ngồi dậy vươn tay vươn chân cho thoải mái.
Nó gật đầu, dù không thấy đói lắm nhưng nó cũng muốn ăn một chút.
Nhưng vừa ngồi vào bàn ăn nó lại ngồi thần ra, nó nhớ lại cảnh ăn uống vui đùa cùng ba mẹ (ba mẹ nuôi Dũng Ngân ý), nhìn chằm chằm vào bát cơm, tay gẩy gẩy thức ăn mà Khải vừa gắp cho. Một cảm giác đau xót lại ùa về nhìn bát cơm trước mặt thực sự là không nuốt nổi.
Khải nhìn nó nãy giờ đương nhiên thái độ biểu cảm trên khuôn mặt nó không thể thoát khỏi mắt cậu. Nhìn dáng người nó đã gầy đi nhiều, hai hốc mắt thâm nhẹ vì thiếu ngủ mà đau xót
-anh sẽ kể lại cho em mọi chuyện_Khải không chịu nổi cảnh em gái mình như vậy nữa, dù không biết quyết định khi cho nó biết là đúng hay sai nhưng có lẽ nếu cho nó biết sự thật có thể nó sẽ yên lòng hơn...và càng không gầy gò xanh xao như bậy giờ
Nó hơi bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Khải
-thật sao
-uh, thu xếp hành lí về Hà Nội trên đường đi anh sẽ kể cho em
Nói xong cậu ra khỏi bàn ăn về phòng mình, nằm lên giường nhắm mắt lại khẽ thở dài nhìn ảnh người phụ nữ đã dần phai nhòa vẻ kiêu sa theo năm tháng trên môi nở nụ cười lòng cậu đau thắt...
Khải cúp máy rồi vào nhà tìm nó, ngôi nhà không quá lớn mà cũng không quá nhỏ nằm ở bên cạnh bờ biển Nha Trang đường Hùng Vương, Nha Trang không quá ồn ào, nhộn nhịp nhưng lại mang những nét đặc trưng riêng vốn có.
Bước lên lầu nó đã đóng chặt phòng, tựa người vào tường cậu khẽ thở dài lắng nghe những tiếng nấc của cô em gái bé nhỏ đáng thương.
Nó khóc, khóc cho số phận của mình, khóc cho cuộc đời nó không được 1 chút bình yên...Nó hối hận, chính nó đã phá hỏng tất cả hạnh phúc của mọi người, nó bất lực...bó gối trong góc phòng gục đầu xuống và khóc.
Nó nhớ hắn, lúc nó khóc luôn có hắn bên cạnh ôm nó vào lòng nhưng giờ hắn đã có Nhật Hạ và đã quên nó dù chỉ mới nửa năm, “tình yêu của anh chỉ đến vậy thôi sao, phải chăng em đã quá ngốc và đã quá phụ thuộc luôn nghĩ anh sẽ mãi bên mình”, xa hắn nó đau lắm chứ nhưng nó cần sự yên tĩnh cho những gì đã qua và nó cần phải tìm hiểu cho quá khứ của mình, xa hắn đâu phải nó hết yêu đâu phải nó đã buông tay hoàn toàn nó vẫn luôn quan tâm quan sát hắn mà, vẫn luôn nhờ Key thông báo tình hình của hắn.
Được biết trong thời gian qua hắn đã rất đau khổ và suy sụp hoàn toàn nó đau lắm, nó muốn về lại Hà Nội ngay lập tức ôm lấy hắn và khóc xin lỗi hắn và còn muốn hắn lau nước mắt cho nó nữa nhưng bây giờ suy nghĩ đó đã bị dập tắt thay vào đó suy nghĩ “hắn đã yêu một người khác mà không phải nó”
Nhưng nó đâu có biết ở Hà Nội nói chính xác hơn tại nhà hắn, hắn cũng đang rất nhớ nó, nhớ từng cử chỉ ánh mắt và nụ cười. Hắn không còn vùi mình vào rượu bia đã tập trung vào làm việc trong công ty, không đập phá và ủ rũ như xưa nữa nhưng không phải là vì Nhật hạ mà là vì nó hắn mới thay đổi. Hắn vẫn đang nghĩ là nó ở trên kia vẫn luôn theo dõi hắn, muốn hắn sống tốt và thật vui vẻ khi không có nó bên cạnh...Hình ảnh của nó trong tâm trí hắn là nghị lực sống duy nhất, trái tim của hắn đã thuộc về nó rồi.
3 năm bên nó không phải quãng thời gian quá dài nhưng đối với hắn là quãng thời gian hạnh phúc nhất, thời gian hắn được sống với chính mình.
“em không được khóc đâu đó, vì khóc anh sẽ không lau nước mắt cho em được” hắn thầm nghĩ ngước lên những vì sao sáng trên bầu trời kia.
Phải chằng đó là thần giao cách cảm, những lời nói đó nó như nghe thấy và ngừng khóc hẳn...cười nhạt với suy nghĩ ngốc nghếch của chính mình, hắn sao có thể nói với nó như vậy được.
Ngồi trên bệ cửa sổ nó nhìn ra biển, yên lặng nhẹ nhàng và dịu mát, ánh sáng của trăng chiếu xuống như long lanh lạ thường, nhìn bãi cát mịn màn, phẳng lặng trắng như gương nó cứ như vậy nghĩ vẫn thơ 1 mình cho tới khi sáng. Bước ra khỏi phòng đập vào mắt nó là hình ảnh Khải tựa mình nằm ngủ trong tư thế ngồi ngay trước cửa phòng nó, nó toan bước đi nhưng rồi lại dừng lại đánh thức Khải
-anh dậy đi, vào phòng mà ngủ
Khải dần dần mở mắt tay chân tê dại không còn chút cảm giác nào nữa, may mà trong nhà có máy sưởi không là thành xác ướp ngay trong đêm qua rồi
-thôi, chắc có đồ ăn rồi em xuống dùng bữa đi_Khải cố ngồi dậy vươn tay vươn chân cho thoải mái.
Nó gật đầu, dù không thấy đói lắm nhưng nó cũng muốn ăn một chút.
Nhưng vừa ngồi vào bàn ăn nó lại ngồi thần ra, nó nhớ lại cảnh ăn uống vui đùa cùng ba mẹ (ba mẹ nuôi Dũng Ngân ý), nhìn chằm chằm vào bát cơm, tay gẩy gẩy thức ăn mà Khải vừa gắp cho. Một cảm giác đau xót lại ùa về nhìn bát cơm trước mặt thực sự là không nuốt nổi.
Khải nhìn nó nãy giờ đương nhiên thái độ biểu cảm trên khuôn mặt nó không thể thoát khỏi mắt cậu. Nhìn dáng người nó đã gầy đi nhiều, hai hốc mắt thâm nhẹ vì thiếu ngủ mà đau xót
-anh sẽ kể lại cho em mọi chuyện_Khải không chịu nổi cảnh em gái mình như vậy nữa, dù không biết quyết định khi cho nó biết là đúng hay sai nhưng có lẽ nếu cho nó biết sự thật có thể nó sẽ yên lòng hơn...và càng không gầy gò xanh xao như bậy giờ
Nó hơi bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Khải
-thật sao
-uh, thu xếp hành lí về Hà Nội trên đường đi anh sẽ kể cho em
Nói xong cậu ra khỏi bàn ăn về phòng mình, nằm lên giường nhắm mắt lại khẽ thở dài nhìn ảnh người phụ nữ đã dần phai nhòa vẻ kiêu sa theo năm tháng trên môi nở nụ cười lòng cậu đau thắt...
/97
|