Giọng nói quen thuộc đã ăn sâu vào tiềm thức khiến Hân giật mình quay lại. Hai đôi mắt giao nhau chứa sóng tình giữ dội. Tình yêu của ba năm trước giống như cơn sóng thần ập đến. Nhưng cảm giác đó chỉ đến trong một giây, sau đó Hân bừng tỉnh. Đây là người đàn ông đã khiến cô đau khổ, chịu đựng và khốn khó suốt hai năm qua, thì tình nghĩa có còn gì. Cô nhếch môi cất giọng lạnh ngắt, ánh mắt chỉ dừng lại ở anh một giây.
“Đã lâu không gặp, bác sĩ Triết!”
Triết sững sờ. Xưng hô xa lạ khiến nỗi nhớ và khao khát trong lòng anh như bị dội một gáo nước lạnh. Cô ấy không nhìn anh, hờ hững với anh như vậy.
“Hân, em sao…”
Chưa nói hết câu thì một chiếc xe đỗ xịch bên đường, người đàn ông cao to mở cửa xe tươi cười cầm áo đi đến khoác lên người cô.
“Lạnh lắm, mặc thế này để ốm sao?”
Hân cười ngồi vào trong xe, ánh mắt vẫn không nhìn Triết một giây nào cả. Đồng tử anh co rút lại, anh vẫn không dám tin. Nhìn thấy Lục Duy phong độ ngời ngời đang kéo khoá áo khoác cho Hân.
Bao trùm cảm giác của anh lúc này là hụt hẫng, là mất mát, là đau thương. Mùa đông Hà Nội mới chớm nhưng đã rét run. Lạnh quá, lạnh cắt da cắt thịt, lạnh từ trong ra ngoài, lạnh thấu tâm can. Môi anh bầm tím lại, trái tim vừa mới một giây trước nóng như lửa đốt giờ như đứt toạc các mạch máu, anh cứ đứng chôn chân tại chỗ nhìn chiếc xe xa dần rồi mất hút.
Anh đi từ Sài Gòn, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, cả người cao lớn gầy hơn hai năm trước rất nhiều. Nhìn bóng dáng ấy qua gương chiếu hậu trái tim Hân không nhịn được mà nhói lên. Tình cảm của cô tưởng chừng đã kết thúc bây giờ lại trỗi dậy. Đáng ra đối với người đàn ông ấy cô nên thù hận đến tận xương tuỷ mà lại có cảm giác này. Cô cố gắng nén lòng mình xuống, bày ra bộ dạng bình tĩnh.
“Anh Duy, mình ghé đâu đó em mua cho Bi Tròn chút đồ”
Duy nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô gật đầu, tay nắm vô lăng bám chặt hơn. Người đàn ông ấy đã phản bội mà sao cô ấy vẫn không thể quên được anh ta?
Hai người về đến nhà, hai đứa trẻ chạy ra đón bi bô đòi ba bế. Hân mang đồ ăn vào nhà chuẩn bị nấu cơm chiều. Tay nhặt rau thái thịt nhưng trong đầu lại phủ kín hình ảnh người mặc mong manh trước gió.
Bữa cơm hôm nay không khí có phần trầm lắng.
Bi nhè miếng thịt ra bát lắc đầu.
Duy vội kéo đĩa thịt về phía mình gắp một miếng cho lên miệng.
"Ngon mà con, Bi hôm nay lại chán ăn rồi"
Nhìn vẻ mặt của anh, Hân nghi ngờ gắp miếng thịt cho vào miệng. Ôi mặn chát!
"Mẹ mẹ" Tròn cũng cầm một miếng thịt nhai rồi nhả vào bát.
Duy nhìn con gái ái ngại, đúng là trẻ con không giấu được cái gì cả.
"Cục cưng đợi ba chút nha, ba làm trứng mặt trời luôn"
Hân nhìn anh đi vào bếp, thấy hối hận quá. Lúc nào tâm trạng và không chuyên tâm là cô lại nấu ăn dở ẹc. Nếu không có anh thì không biết cô sẽ chăm sóc hai đứa trẻ như thế nào.
Hai đứa trẻ vỗ tay ben bét, nghển cổ ngóng chờ. Duy đến bàn bếp, đảo mấy quả trứng và thịt băm, xúc xích cho hai con, làm món trứng màu sắc mà anh đặt tên là trứng mặt trời.
5 phút sau, đã xong 3 đĩa mì cho ba người lớn, hai đĩa trứng cho hai cục cưng. Hai đứa trẻ ăn ngon lành. Món ăn bé thích nhất là trứng mặt trời của ba.
"Cục cưng Bi Tròn ăn xong xuống sảnh chơi cùng ba, hôm nay mẹ mệt để mẹ nghỉ nhé"
Tròn vui mừng leo lên lòng anh, Bi nắm tay kéo kéo, cả ba lại cùng nhau xuống sân chơi.
Rửa bát xong xuôi, Hân khoác thêm áo xuống sảnh. Lạnh thế này mà anh lại đưa hai cục cưng ra ngoài. Cô ngồi ghế đá nhìn anh chơi với hai đứa con. Duy là một người tốt, cô có thể cảm nhận được tình thương của anh đối với hai đứa trẻ là thật chứ không phải vụ lợi từ cô.
Nhớ lại chiều nay gặp lại người đàn ông kia, một nỗi lo lắng bất an dâng lên trong lòng. Hai con cô đã gần được 2 tuổi rồi. Cuộc sống của ba mẹ con rất tốt và yên bình. Cô không thể để anh ta biết đến sự tồn tại của Bi Tròn. Anh ta sẽ cướp hai con của cô mất, chỉ cần nghĩ đến phải rời xa hai đứa trẻ, trái tim đã thắt lại. Tình cảm trai gái trên đời này có thể không có, nhưng tình mẫu tử thì mãi mãi cô không để người khác cướp mất. Anh ta là bác sĩ nếu như gặp hai đứa trẻ sẽ đoán được ra ngay.
***
Sáng hôm nay là chủ nhật, Hân dự định đưa hai con đi chơi, xuống sảnh chờ Duy lấy xe lên thì bị một bàn tay nắm lấy.
"Em đi đâu? Nói chuyện một chút"
Hân quay lại thấy Triết, sợ hết hồn. Cô vội kéo hai con úp mặt vào người mình.
"Anh làm cái gì vậy? Tôi và anh có chuyện gì để nói, bác sĩ Triết?"
"Hân... "
Bi thấy mẹ bị nắm tay tức giận lao đầu vào húc anh rồi mếu máo khóc ré lên.
"Xấu, xấu"
Triết nhìn đôi mắt long lanh to tròn tức giận của đứa bé vội vàng bỏ tay Hân ra. Một cảm giác đau thương và kinh ngạc nhìn Hân rồi lại nhìn sang hai bé bụ bẫm đáng yêu như hai cục bông.
"Bé con, chú không phải người xấu. Chú là bạn mẹ con"
Cậu bé mắt lấm lét nhìn rồi chui vào lòng Hân, cô ngồi xuống ôm hai con úp vào lòng mình, một cảm giác sợ hãi dâng lên. Ngón tay hơi run đổ mồ hôi, cả người căng thẳng.
"Hân, em lấy chồng lúc nào? Còn sinh con nữa, nhanh như vậy?"
"Thì sao? Anh lấy thì tôi không lấy được?"
"Không phải, nhưng... nhanh như vậy..."
"Nhanh à, có bằng anh không? Kể cả tôi có quan hệ với người khác trong khi yêu anh. Thì chúng ta cũng như nhau cả thôi” Hân nhếch môi khinh bỉ.
Triết nghẹn họng không nói được gì, cô ấy nói đúng, chính anh là người quay đầu trước.
Giọng nói âm trầm mà mạnh mẽ của Triết đột nhiên vang lên, “Hân, anh rất nhớ em, hơn hai năm qua anh chưa từng thôi nhớ đến em.”
“Tiếc là tôi không nhớ anh, chưa từng nhớ đến.” Hân cười lạnh.
“Hân, ai vậy em?”
Bi Tròn ngoảnh ra thấy Duy cười rạng rỡ, chạy lại nhào vào lòng anh “Ba ba, chơi, chơi”
Hai người đàn ông nhìn nhau, ánh mắt chứa sóng ngầm dữ dội. Duy chủ động đưa tay ra “Chào anh”
Rồi sau đó anh quay sang Hân “Em cứ nói chuyện nhé, ba con anh ra xe chờ”
“Ba ba đi đi” Bi réo rắt kéo áo anh.
“Được rồi, chờ mẹ một chút rồi cả nhà mình đi nhé” Duy cúi xuống thơm má bé con.
Hân vội vàng đến bên anh và con “Không, mình đi luôn anh. Em gặp bạn cũ một chút thôi. Không có gì quan trọng cả”
Cô không nhìn lại, tự nhiên quàng vào khuỷu tay Duy. Hai đứa trẻ nghe nói đi vui mừng vỗ tay, đứa thơm má đứa ôm cổ anh.
“Ba ba, yêu ba” “Ba ba, yêu ba” hai đứa trẻ bi bô ríu rít.
Cả nhà họ đã vào xe rồi, Triết thẫn thờ đứng ở sảnh, nhìn chiếc xe khuất bóng mà đau lòng không tả nổi. Hân đã thực sự lấy chồng và sinh con. Ánh mắt cô ấy nhìn anh ta đầy trìu mến và dịu dàng, hẳn là dành rất nhiều tình cảm. Chồng cô ấy là tay kiến trúc sư năm nào, người bạn từ thủa ấu thơ của cô ấy. Dường như anh ta lại còn rất yêu chiều cô ấy. Họ ở cạnh nhau cùng hai đứa con đẹp vô cùng, là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Câu nói của Hân không ngừng vang vọng bên tai anh “Tiếc là tôi không nhớ anh, chưa từng nhớ đến”. Triết vẫn cứ đứng đó yên lặng như vậy, cứ duy trì một động tác như vậy rất lâu, chân tê cứng như hóa đá nhưng không cảm nhận được. Gió thổi lạnh tím môi, gương mặt xanh xao hốc hác cũng không cảm nhận được gì cả. Chỉ biết là trái tim đang bị xé nát, từng mảnh từng mảnh rồi rơi xuống vực sâu.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Trong phòng viện trưởng, Hạ Sương đã phát điên. Chồng cô đã đi 3 ngày biệt tích gọi điện thoại không nghe nhắn tin không trả lời. Anh là người rất trọng chữ tín nhưng nghỉ làm cũng không xin phép cấp trên gì cả, công việc ở công ty cũng không đả động. Chắc chắn là chạy đi tìm con tiểu yêu kia. Mình thật sự đã quá xem nhẹ con nhỏ đó, cứ nghĩ thời gian sẽ làm cho anh có tình cảm trở lại, nhưng hai người ngày càng xa cách nhau.
"Ba, ba có cách nào không chứ con thật sự chịu hết nổi cuộc sống gia đình thế này"
"Con là một bác sĩ tâm lý mà không nắm được tâm lý của đàn ông sao. Con cứ bám riết kiểm soát nó thế thì làm sao nó chịu được"
"Con đã thử hết cách rồi, con đã nhẹ nhàng đã nhu mì, đã học nấu ăn, cắm hoa nhưng anh ấy không hề liếc con một cái. Anh ấy xem
con là người vô hình. Tại con hồ ly kia, tại con hồ ly kia hết, sao nó chuyển công tác mà không tha cho con vậy!"
"Sương, chuyện này có thể không cứu vãn được nữa, đàn ông một khi hết tình cảm rất khó. Hay là các con buông nhau ra một thời gian đi, xem tình hình thế nào"
"Con không được, con phải là kẻ chiến thắng, từ xưa đến nay con chưa hề thua cuộc. Con mặc kệ ba, ba phải làm cho anh ấy yêu con, hoặc là sinh với con một đứa con cũng được. Nếu không con sẽ bỏ ra nước ngoài sống, ba cứ vậy mà ở một mình.
Ông Sang lắc đầu ngán ngẩm, nhưng nhìn con gái khóc ông lại không cam lòng.
"Được rồi, nín đi con gái. Từ từ rồi ba tính, có rất nhiều cơ hội mà"
Lửa hận trong lòng Hạ Sương đã dâng lên tột đỉnh. Cô nắm chặt tay đè xuống bàn khiến mu bàn tay đã đỏ rực. Phải có được anh bằng mọi cách, nếu không có được thì người khác cũng đừng hòng, phá nát thì thôi.
Ông Sang cầm điện thoại gọi cho một người. Nói gì đó rồi quay sang Sương.
“Con chuẩn bị tinh thần đi. Lần này sẽ là đòn quyết định, nhưng con sẽ phải chịu chồng mình có tiếng xấu một chút”
Ông Sang nhỏ giọng thì thầm kế hoạch với con gái rồi cả hai người mắt sáng rực lên.
“Ba như vậy có mạo hiểm lắm không? Nếu như động đến luật pháp?”
“Con nên nhớ con dao có hai lưỡi, điều quan trọng là cách con cầm chuôi như thế nào. Nó đã khiến con sống trong địa ngục hôn nhân thì còn tiếc nuối gì"
Sương hơi ngần ngừ một chút nhưng nghĩ đến cảnh chồng mình và con hồ ly tinh kia ở cùng nhau, cô ta lại nghiến răng ken két mà xua ý nghĩ đó đi. Dù anh có sống với cô trong vỏ bọc hôn nhân thì cô cũng nhất quyết phá cho không thể quay lại với con kia thì thôi. Ông bà Hạnh lại chả khát một đứa cháu lắm rồi.
Đúng lúc đó, lại có tin nhắn đến. Hạ Sương mở điện thoại đọc tin nhắn, môi bất giác cong lên một nụ cười khi nhớ đến người đàn ông ngoại quốc. Cô đi đến địa điểm đã hẹn.
Nước mắt tường vi - Chương 42: Tai họa giáng xuống
Triết ngồi cúi đầu, ánh mắt đục ngầu không có tiêu điểm, quanh quẩn trong đầu anh là hình ảnh gia đình cô bốn người một nhà tươi cười hạnh phúc.
"Tao nói đúng mà, nghiệp quật, đúng nghiệp quật. Ngày xưa chơi hoa bứng cả cụm không chia cho tao miếng nào"
"Không biết an ủi là gì hả, nghiệp tụ vành môi" Minh hờ hững cầm ly rượu lên nhấp.
"Nghiệp tụ vào đầu ba đứa mày ấy, cái hội này mỗi tao là khoẻ nhất. Không có cái dại nào bằng dại gái"
Phong nhìn Triết, chần chừ định nói gì đó nhưng lại thôi. Dẫu sao cậu ấy cũng đã kết hôn rồi, lại có nghiệp chướng như vậy có nói ra sự thật cũng không giải quyết được gì.
"Hai người mỗi người đã có gia đình riêng, thôi thì chúc phúc cho cô ấy đi. Lục Duy cũng là một người đàn ông tốt và yêu cô ấy, chắc chắn cuộc đời sẽ bình yên hơn ở bên cậu"
Triết không nói gì, cảm thấy bụng mình cồn cào xót ruột, trước mắt là một mảnh mờ sương khó chịu đến cuồn cuộn ở ngực. Giờ mới cảm nhận rõ được nỗi đau của cô ba năm trước khi nhìn thấy anh và Hạ Sương. Sau ba năm gặp lại mà nhìn cô ấy bên người khác anh đã đau thế này huống gì lúc đó mới mặn nồng.
Anh đưa tay về phía trước, đờ đẫn thấy có một bóng hình, vui mừng chạm vào thì chỉ thấy không khí. Nước mắt không tự chủ được chảy xuống. Đời này, anh thật sự không còn cô ấy sao?!
Bên cạnh, Tú trố mắt nhìn “Anh em ơi, đưa nó vào trại đi, nó điên rồi, điên rồi này”
Phong thở dài nhìn Triết rồi cầm ly rượu nốc cạn.
Điện thoại của Triết bỗng báo chuông tin nhắn, anh đứng dậy cầm ly cà phê uống cạn.
"Đi đâu?"
"Ông Sang gọi về bệnh viện"
“Cậu có đủ tỉnh táo để làm không?” Minh hỏi.
“Tôi làm được” đôi môi nhếch lên nhưng ánh mắt vô hồn, quay người lặng lẽ ra khỏi phòng trong cô độc.
Khi anh đánh xe về bệnh viện, ông Sang đã chờ sẵn ở cổng. Nhìn thấy anh, mắt ông ta lóe lên một cái rồi rất nhanh lại hiền hoà như bình thường.
"Có một ca phẫu thuật nhưng ba đã điều người khác cho kịp rồi. Bây giờ đi ăn với ba, ba có chuyện này muốn nói"
Anh miễn cưỡng đi theo ông Sang đến một quán ăn gần bệnh viện. Ông Sang gọi một chai rượu, rót cho anh một chén.
"Uống đi, lâu lắm hai ba con không ngồi với nhau"
Triết nhìn chén rượu trắng, ngần ngừ một chút không muốn uống. Anh còn ca trực đêm nay.
"Uống đi, đêm nay chỉ trực thôi không phải làm gì. Có thằng Đạt ở khoa rồi"
Triết cầm chén rượu đổ vào miệng. Chất rượu nếp thấm vào cổ cay nồng.
"Con và con Sương sống với nhau thế nào mà hơn hai năm rồi ba không có cháu? Hai đứa hoàn toàn khỏe mạnh. Hay con chê con gái ba?"
"Xin lỗi ba, chuyện vợ chồng con chắc là phải tự giải quyết với nhau"
Triết gắp một miếng mồi cho vào miệng. Đúng là rượu làm cho tâm trạng anh đỡ hơn. Lại một chén nữa vào miệng.
Ông Sang vẫn thao thao bất tuyệt, còn anh vẫn uống, hình ảnh cô ấy vẫn trong đầu. Cô ấy vẫn giống như xưa, còn đằm thắm hơn. Đã làm mẹ nên nhìn càng mặn mà hơn. Anh chợt nhớ đến đôi mắt của đứa nhỏ, sao lại nhìn quen đến vậy chứ? Giá mà đó là con của anh và cô ấy... thì hạnh phúc biết bao.
Ông Sang kín đáo quan sát, thấy ánh mắt của thằng con rể bi thương chỉ muốn lao vào đấm cho nó vài đấm. Nhưng ông ta cố nhịn, kịch còn chưa đến hồi buông rèm. Nhác thấy Triết đã ngà ngà say, ông ta mới đứng dậy kéo anh.
"Ba vừa nhận được tin nhắn có một ca phẫu thuật cắt bỏ thận mới xếp cho con chiều nay mà ba quên. Ăn uống như vậy được rồi, đi về làm việc thôi. Bệnh nhân đang chờ chúng ta"
Triết đứng dậy, bóp trán một chút rồi đi theo. Vừa về bệnh viện đã phải vào phòng mổ. Anh lờ đờ bước vào cảm thấy đầu óc choáng váng vô cùng.
Anh lật bệnh án ra xem một chút, bệnh nhân bị tổn thương thận phải cắt bỏ một bên. Anh cầm dao mổ thành thục rạch một đường dài khoảng 30cm ở bụng bên phải của bệnh nhân. Anh nhíu mày nhìn lại bệnh án, đúng là bên phải, nhưng sao nhìn thận vẫn khoẻ mạnh thế này?
Vừa lúc đó, ông Sang bước vào nhìn một chút rồi nói.
"Ca này tương đối đơn giản, con để cậu Đạt cầm dao đi, cho cậu ấy thực hành luôn xem thế nào"
"Ba, con thấy thận của bệnh nhân không có vấn đề gì mà sao bệnh án là tổn thương phải cắt bỏ?"
"Ba kiểm tra rồi con còn nghi ngờ gì nữa. Con say rồi"
"Không con không say, chỉ hơi đau đầu chút thôi"
"Vậy thì về phòng nghỉ ngơi đi, ca này để bác sĩ Đạt làm cho"
Anh quay lại nhìn cậu thực tập sinh một cái rồi đi ra ngoài. Cảm giác có gì đó là lạ không giải thích được. Nhưng đầu hơi váng nên đặt lưng xuống ngủ một mạch đến sáng.
Ngày hôm sau không có ca trực nên anh lại về nhà, vùi đầu trong phòng làm việc. Anh đang dồn tiền cắm cả sổ đỏ miếng đất đang ở để nhập lô thiết bị y tế từ Đức. Nếu lần này lô hàng được nhập về và bán được thì doanh thu sẽ tăng gấp 5-6 lần. Trước đây anh không quan tâm đến việc kinh doanh chỉ thích làm bác sĩ. Từ ngày kết hôn với Sương thì niềm đam mê làm bác sĩ không còn. Thậm chí có lúc anh còn muốn nghỉ việc để tập trung cho bệnh viện tư của mình.
Đang chuyên tâm vào giải quyết giấy tờ của lô hàng đang tắc biên thì tiếng điện thoại reo kéo anh trở về với thực tại. Triết cầm máy, nghe xong rụng rời chân tay. Không kịp mặc áo khoác, anh chạy bổ ra bệnh viện. Một hộ sĩ chạy theo, mặt đã cắt không còn giọt máu.
"Bác sĩ Triết, xảy ra chuyện lớn rồi, tôi không thể tin được, sao có thể. Bình thường anh rất cẩn thận cơ mà"
"Tôi cũng không biết tại sao? Vậy bệnh nhân tình hình giờ thế nào rồi? Tôi phải gặp bệnh nhân xem tình hình sức khoẻ của người ta đã"
"Anh làm sao vậy? Lo cho mình trước đi. Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi, đang được hồi phục sức khỏe để ghép thận trở lại" Hộ sĩ đáp.
Nghe vậy, anh thở dài nhẹ nhõm. Sức khỏe của bệnh nhân là quan trọng nhất. Còn việc anh làm hay không chắc chắn sẽ có cách giải quyết. Hộ sĩ nhìn Triết nghi ngờ. Bác sĩ Triết cầm kéo trong ca mổ đó tại sao lại không biết được tình hình của bệnh nhân?
"Người nhà đang làm ầm lên trước cửa khoa, đòi kiện anh đấy, anh đi cổng sau đi"
"Không, tôi phải gặp họ, tôi phải nói rõ mọi chuyện. Thật sự tôi không làm"
Triết vội vàng khoác áo blouse rồi chạy ra khu vực bệnh nhân. Chưa hiểu đầu cua tai nheo gì thì một đám người nhà của bệnh nhân lao vào, hai người giữ hai bên, mấy người kia đánh tới tấp. Họ đạp lên bụng, lên cổ, lên mặt anh.
"Mấy người làm gì vậy? Nhầm người rồi" anh cố gắng né những cú đấm hét lên.
"Nhầm à, nhầm con mẹ mày! Thằng chó bác sĩ này, mày chết mẹ mày đi làm bác sĩ làm gì nữa", "Mày mù thì nghỉ mẹ ở nhà đi, đ* má mày. Tao cho mày vào nhà đá mà chữa bệnh, mẹ mày, lương y mày để chó ăn à?"
Các bác sĩ và bảo vệ vội vàng chạy đến lôi mấy người kia ra, Triết đã bị đánh cho bầm dập, máu từ khóe miệng chảy ra, trông anh vô cùng chật vật khổ sở. Ông Sang từ đâu đi đến, vội vàng rẽ đám người, đứng chắn trước mặt anh dõng dạc nói.
"Xin quý người nhà bệnh nhân bình tĩnh. Sự việc này vẫn chưa có kết luận rõ ràng. Nếu là bác sĩ Triết mổ nhầm thận thì anh ấy sẽ chịu trách nhiệm"
Triết nhìn ông Sang ngơ ngác, ông ta nói gì vậy? Anh chịu trách nhiệm sao?
“Bố, tối hôm qua rõ ràng bố ở đó, bố bảo tôi đi ra ngoài”
Ông Sang quát đám người nhà bệnh nhân át cả giọng anh “Mọi người tránh ra, đừng có nói hồ đồ, tất cả chờ kết luận của công an. Tôi đảm bảo sẽ xử lý nghiêm vụ này”
Người nhà bệnh nhân thấy vậy thả Triết ra, nhưng còn nói với đằng sau “Có bố vợ làm giám đốc bệnh viện thì một tay che trời rồi. Chỉ khổ cho con trai chúng ta”
“Bố nói đi, hôm qua là thế nào? Bố nói tôi ra ngoài nghỉ để bác sĩ Đạt cầm kéo” Triết giận dữ hét to.
“Bố cũng không biết tại sao chuyện lại như vậy, không gọi được cho thằng Đạt”
Triết thẫn thờ, không gọi được cho cậu ta, vậy ai sẽ làm rõ chuyện này đây? Ca trực trên danh nghĩa là anh, người ký vào bản cam kết phẫu thuật cuối cùng cũng là anh, làm sao có thể nói là anh không cầm kéo được. Trời ơi sao tối hôm đó anh lại có thể thiếu cẩn thận để cậu ta cầm kéo được chứ.
Cả ngày trong thấp thỏm lo âu nhưng vẫn không liên lạc được với tay Đạt, dường như cậu ta đoán biết được sự việc cho nên đã bỏ trốn.
Triết lao ra ngoài, lên phòng kỹ thuật xin đoạn camera, nhưng phòng kỹ thuật báo hôm đó camera lại bị hỏng. Hơn nữa nếu có camera chưa chắc đã chứng tỏ được điều gì khi phòng phẫu thuật quá tối và tất cả ekip mổ ai cũng đeo khẩu trang, mặc đồ bảo hộ hệt như nhau.
Cả ekip mổ hôm đó đều biết anh không trực tiếp cầm kéo, nhưng tình ngay lý gian, làm sao chứng minh được? Họ dường như cũng không ai có ý muốn làm chứng trước tòa cho anh.
Trước đây, Triết nổi danh là một bác sĩ giỏi, học chuyên tu ở nước ngoài với kinh nghiệm bao nhiêu ca phẫu thuật khó đều thành công. Để xảy ra sai sót như vậy, truyền thông báo chí càng được nước mổ xẻ. Hàng loạt báo lớn đưa tin về “Phốt ở Bệnh viện Quốc tế Anlux”; “Bác sĩ giỏi nhất thành phố mổ nhầm thận”; “Bác sĩ thận giỏi nhất thành phố mổ nhầm thận đối mặt án phạt nào?”;...
“Đã lâu không gặp, bác sĩ Triết!”
Triết sững sờ. Xưng hô xa lạ khiến nỗi nhớ và khao khát trong lòng anh như bị dội một gáo nước lạnh. Cô ấy không nhìn anh, hờ hững với anh như vậy.
“Hân, em sao…”
Chưa nói hết câu thì một chiếc xe đỗ xịch bên đường, người đàn ông cao to mở cửa xe tươi cười cầm áo đi đến khoác lên người cô.
“Lạnh lắm, mặc thế này để ốm sao?”
Hân cười ngồi vào trong xe, ánh mắt vẫn không nhìn Triết một giây nào cả. Đồng tử anh co rút lại, anh vẫn không dám tin. Nhìn thấy Lục Duy phong độ ngời ngời đang kéo khoá áo khoác cho Hân.
Bao trùm cảm giác của anh lúc này là hụt hẫng, là mất mát, là đau thương. Mùa đông Hà Nội mới chớm nhưng đã rét run. Lạnh quá, lạnh cắt da cắt thịt, lạnh từ trong ra ngoài, lạnh thấu tâm can. Môi anh bầm tím lại, trái tim vừa mới một giây trước nóng như lửa đốt giờ như đứt toạc các mạch máu, anh cứ đứng chôn chân tại chỗ nhìn chiếc xe xa dần rồi mất hút.
Anh đi từ Sài Gòn, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, cả người cao lớn gầy hơn hai năm trước rất nhiều. Nhìn bóng dáng ấy qua gương chiếu hậu trái tim Hân không nhịn được mà nhói lên. Tình cảm của cô tưởng chừng đã kết thúc bây giờ lại trỗi dậy. Đáng ra đối với người đàn ông ấy cô nên thù hận đến tận xương tuỷ mà lại có cảm giác này. Cô cố gắng nén lòng mình xuống, bày ra bộ dạng bình tĩnh.
“Anh Duy, mình ghé đâu đó em mua cho Bi Tròn chút đồ”
Duy nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô gật đầu, tay nắm vô lăng bám chặt hơn. Người đàn ông ấy đã phản bội mà sao cô ấy vẫn không thể quên được anh ta?
Hai người về đến nhà, hai đứa trẻ chạy ra đón bi bô đòi ba bế. Hân mang đồ ăn vào nhà chuẩn bị nấu cơm chiều. Tay nhặt rau thái thịt nhưng trong đầu lại phủ kín hình ảnh người mặc mong manh trước gió.
Bữa cơm hôm nay không khí có phần trầm lắng.
Bi nhè miếng thịt ra bát lắc đầu.
Duy vội kéo đĩa thịt về phía mình gắp một miếng cho lên miệng.
"Ngon mà con, Bi hôm nay lại chán ăn rồi"
Nhìn vẻ mặt của anh, Hân nghi ngờ gắp miếng thịt cho vào miệng. Ôi mặn chát!
"Mẹ mẹ" Tròn cũng cầm một miếng thịt nhai rồi nhả vào bát.
Duy nhìn con gái ái ngại, đúng là trẻ con không giấu được cái gì cả.
"Cục cưng đợi ba chút nha, ba làm trứng mặt trời luôn"
Hân nhìn anh đi vào bếp, thấy hối hận quá. Lúc nào tâm trạng và không chuyên tâm là cô lại nấu ăn dở ẹc. Nếu không có anh thì không biết cô sẽ chăm sóc hai đứa trẻ như thế nào.
Hai đứa trẻ vỗ tay ben bét, nghển cổ ngóng chờ. Duy đến bàn bếp, đảo mấy quả trứng và thịt băm, xúc xích cho hai con, làm món trứng màu sắc mà anh đặt tên là trứng mặt trời.
5 phút sau, đã xong 3 đĩa mì cho ba người lớn, hai đĩa trứng cho hai cục cưng. Hai đứa trẻ ăn ngon lành. Món ăn bé thích nhất là trứng mặt trời của ba.
"Cục cưng Bi Tròn ăn xong xuống sảnh chơi cùng ba, hôm nay mẹ mệt để mẹ nghỉ nhé"
Tròn vui mừng leo lên lòng anh, Bi nắm tay kéo kéo, cả ba lại cùng nhau xuống sân chơi.
Rửa bát xong xuôi, Hân khoác thêm áo xuống sảnh. Lạnh thế này mà anh lại đưa hai cục cưng ra ngoài. Cô ngồi ghế đá nhìn anh chơi với hai đứa con. Duy là một người tốt, cô có thể cảm nhận được tình thương của anh đối với hai đứa trẻ là thật chứ không phải vụ lợi từ cô.
Nhớ lại chiều nay gặp lại người đàn ông kia, một nỗi lo lắng bất an dâng lên trong lòng. Hai con cô đã gần được 2 tuổi rồi. Cuộc sống của ba mẹ con rất tốt và yên bình. Cô không thể để anh ta biết đến sự tồn tại của Bi Tròn. Anh ta sẽ cướp hai con của cô mất, chỉ cần nghĩ đến phải rời xa hai đứa trẻ, trái tim đã thắt lại. Tình cảm trai gái trên đời này có thể không có, nhưng tình mẫu tử thì mãi mãi cô không để người khác cướp mất. Anh ta là bác sĩ nếu như gặp hai đứa trẻ sẽ đoán được ra ngay.
***
Sáng hôm nay là chủ nhật, Hân dự định đưa hai con đi chơi, xuống sảnh chờ Duy lấy xe lên thì bị một bàn tay nắm lấy.
"Em đi đâu? Nói chuyện một chút"
Hân quay lại thấy Triết, sợ hết hồn. Cô vội kéo hai con úp mặt vào người mình.
"Anh làm cái gì vậy? Tôi và anh có chuyện gì để nói, bác sĩ Triết?"
"Hân... "
Bi thấy mẹ bị nắm tay tức giận lao đầu vào húc anh rồi mếu máo khóc ré lên.
"Xấu, xấu"
Triết nhìn đôi mắt long lanh to tròn tức giận của đứa bé vội vàng bỏ tay Hân ra. Một cảm giác đau thương và kinh ngạc nhìn Hân rồi lại nhìn sang hai bé bụ bẫm đáng yêu như hai cục bông.
"Bé con, chú không phải người xấu. Chú là bạn mẹ con"
Cậu bé mắt lấm lét nhìn rồi chui vào lòng Hân, cô ngồi xuống ôm hai con úp vào lòng mình, một cảm giác sợ hãi dâng lên. Ngón tay hơi run đổ mồ hôi, cả người căng thẳng.
"Hân, em lấy chồng lúc nào? Còn sinh con nữa, nhanh như vậy?"
"Thì sao? Anh lấy thì tôi không lấy được?"
"Không phải, nhưng... nhanh như vậy..."
"Nhanh à, có bằng anh không? Kể cả tôi có quan hệ với người khác trong khi yêu anh. Thì chúng ta cũng như nhau cả thôi” Hân nhếch môi khinh bỉ.
Triết nghẹn họng không nói được gì, cô ấy nói đúng, chính anh là người quay đầu trước.
Giọng nói âm trầm mà mạnh mẽ của Triết đột nhiên vang lên, “Hân, anh rất nhớ em, hơn hai năm qua anh chưa từng thôi nhớ đến em.”
“Tiếc là tôi không nhớ anh, chưa từng nhớ đến.” Hân cười lạnh.
“Hân, ai vậy em?”
Bi Tròn ngoảnh ra thấy Duy cười rạng rỡ, chạy lại nhào vào lòng anh “Ba ba, chơi, chơi”
Hai người đàn ông nhìn nhau, ánh mắt chứa sóng ngầm dữ dội. Duy chủ động đưa tay ra “Chào anh”
Rồi sau đó anh quay sang Hân “Em cứ nói chuyện nhé, ba con anh ra xe chờ”
“Ba ba đi đi” Bi réo rắt kéo áo anh.
“Được rồi, chờ mẹ một chút rồi cả nhà mình đi nhé” Duy cúi xuống thơm má bé con.
Hân vội vàng đến bên anh và con “Không, mình đi luôn anh. Em gặp bạn cũ một chút thôi. Không có gì quan trọng cả”
Cô không nhìn lại, tự nhiên quàng vào khuỷu tay Duy. Hai đứa trẻ nghe nói đi vui mừng vỗ tay, đứa thơm má đứa ôm cổ anh.
“Ba ba, yêu ba” “Ba ba, yêu ba” hai đứa trẻ bi bô ríu rít.
Cả nhà họ đã vào xe rồi, Triết thẫn thờ đứng ở sảnh, nhìn chiếc xe khuất bóng mà đau lòng không tả nổi. Hân đã thực sự lấy chồng và sinh con. Ánh mắt cô ấy nhìn anh ta đầy trìu mến và dịu dàng, hẳn là dành rất nhiều tình cảm. Chồng cô ấy là tay kiến trúc sư năm nào, người bạn từ thủa ấu thơ của cô ấy. Dường như anh ta lại còn rất yêu chiều cô ấy. Họ ở cạnh nhau cùng hai đứa con đẹp vô cùng, là một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Câu nói của Hân không ngừng vang vọng bên tai anh “Tiếc là tôi không nhớ anh, chưa từng nhớ đến”. Triết vẫn cứ đứng đó yên lặng như vậy, cứ duy trì một động tác như vậy rất lâu, chân tê cứng như hóa đá nhưng không cảm nhận được. Gió thổi lạnh tím môi, gương mặt xanh xao hốc hác cũng không cảm nhận được gì cả. Chỉ biết là trái tim đang bị xé nát, từng mảnh từng mảnh rồi rơi xuống vực sâu.
(Đọc tại facebook Lam Lam)
***
Trong phòng viện trưởng, Hạ Sương đã phát điên. Chồng cô đã đi 3 ngày biệt tích gọi điện thoại không nghe nhắn tin không trả lời. Anh là người rất trọng chữ tín nhưng nghỉ làm cũng không xin phép cấp trên gì cả, công việc ở công ty cũng không đả động. Chắc chắn là chạy đi tìm con tiểu yêu kia. Mình thật sự đã quá xem nhẹ con nhỏ đó, cứ nghĩ thời gian sẽ làm cho anh có tình cảm trở lại, nhưng hai người ngày càng xa cách nhau.
"Ba, ba có cách nào không chứ con thật sự chịu hết nổi cuộc sống gia đình thế này"
"Con là một bác sĩ tâm lý mà không nắm được tâm lý của đàn ông sao. Con cứ bám riết kiểm soát nó thế thì làm sao nó chịu được"
"Con đã thử hết cách rồi, con đã nhẹ nhàng đã nhu mì, đã học nấu ăn, cắm hoa nhưng anh ấy không hề liếc con một cái. Anh ấy xem
con là người vô hình. Tại con hồ ly kia, tại con hồ ly kia hết, sao nó chuyển công tác mà không tha cho con vậy!"
"Sương, chuyện này có thể không cứu vãn được nữa, đàn ông một khi hết tình cảm rất khó. Hay là các con buông nhau ra một thời gian đi, xem tình hình thế nào"
"Con không được, con phải là kẻ chiến thắng, từ xưa đến nay con chưa hề thua cuộc. Con mặc kệ ba, ba phải làm cho anh ấy yêu con, hoặc là sinh với con một đứa con cũng được. Nếu không con sẽ bỏ ra nước ngoài sống, ba cứ vậy mà ở một mình.
Ông Sang lắc đầu ngán ngẩm, nhưng nhìn con gái khóc ông lại không cam lòng.
"Được rồi, nín đi con gái. Từ từ rồi ba tính, có rất nhiều cơ hội mà"
Lửa hận trong lòng Hạ Sương đã dâng lên tột đỉnh. Cô nắm chặt tay đè xuống bàn khiến mu bàn tay đã đỏ rực. Phải có được anh bằng mọi cách, nếu không có được thì người khác cũng đừng hòng, phá nát thì thôi.
Ông Sang cầm điện thoại gọi cho một người. Nói gì đó rồi quay sang Sương.
“Con chuẩn bị tinh thần đi. Lần này sẽ là đòn quyết định, nhưng con sẽ phải chịu chồng mình có tiếng xấu một chút”
Ông Sang nhỏ giọng thì thầm kế hoạch với con gái rồi cả hai người mắt sáng rực lên.
“Ba như vậy có mạo hiểm lắm không? Nếu như động đến luật pháp?”
“Con nên nhớ con dao có hai lưỡi, điều quan trọng là cách con cầm chuôi như thế nào. Nó đã khiến con sống trong địa ngục hôn nhân thì còn tiếc nuối gì"
Sương hơi ngần ngừ một chút nhưng nghĩ đến cảnh chồng mình và con hồ ly tinh kia ở cùng nhau, cô ta lại nghiến răng ken két mà xua ý nghĩ đó đi. Dù anh có sống với cô trong vỏ bọc hôn nhân thì cô cũng nhất quyết phá cho không thể quay lại với con kia thì thôi. Ông bà Hạnh lại chả khát một đứa cháu lắm rồi.
Đúng lúc đó, lại có tin nhắn đến. Hạ Sương mở điện thoại đọc tin nhắn, môi bất giác cong lên một nụ cười khi nhớ đến người đàn ông ngoại quốc. Cô đi đến địa điểm đã hẹn.
Nước mắt tường vi - Chương 42: Tai họa giáng xuống
Triết ngồi cúi đầu, ánh mắt đục ngầu không có tiêu điểm, quanh quẩn trong đầu anh là hình ảnh gia đình cô bốn người một nhà tươi cười hạnh phúc.
"Tao nói đúng mà, nghiệp quật, đúng nghiệp quật. Ngày xưa chơi hoa bứng cả cụm không chia cho tao miếng nào"
"Không biết an ủi là gì hả, nghiệp tụ vành môi" Minh hờ hững cầm ly rượu lên nhấp.
"Nghiệp tụ vào đầu ba đứa mày ấy, cái hội này mỗi tao là khoẻ nhất. Không có cái dại nào bằng dại gái"
Phong nhìn Triết, chần chừ định nói gì đó nhưng lại thôi. Dẫu sao cậu ấy cũng đã kết hôn rồi, lại có nghiệp chướng như vậy có nói ra sự thật cũng không giải quyết được gì.
"Hai người mỗi người đã có gia đình riêng, thôi thì chúc phúc cho cô ấy đi. Lục Duy cũng là một người đàn ông tốt và yêu cô ấy, chắc chắn cuộc đời sẽ bình yên hơn ở bên cậu"
Triết không nói gì, cảm thấy bụng mình cồn cào xót ruột, trước mắt là một mảnh mờ sương khó chịu đến cuồn cuộn ở ngực. Giờ mới cảm nhận rõ được nỗi đau của cô ba năm trước khi nhìn thấy anh và Hạ Sương. Sau ba năm gặp lại mà nhìn cô ấy bên người khác anh đã đau thế này huống gì lúc đó mới mặn nồng.
Anh đưa tay về phía trước, đờ đẫn thấy có một bóng hình, vui mừng chạm vào thì chỉ thấy không khí. Nước mắt không tự chủ được chảy xuống. Đời này, anh thật sự không còn cô ấy sao?!
Bên cạnh, Tú trố mắt nhìn “Anh em ơi, đưa nó vào trại đi, nó điên rồi, điên rồi này”
Phong thở dài nhìn Triết rồi cầm ly rượu nốc cạn.
Điện thoại của Triết bỗng báo chuông tin nhắn, anh đứng dậy cầm ly cà phê uống cạn.
"Đi đâu?"
"Ông Sang gọi về bệnh viện"
“Cậu có đủ tỉnh táo để làm không?” Minh hỏi.
“Tôi làm được” đôi môi nhếch lên nhưng ánh mắt vô hồn, quay người lặng lẽ ra khỏi phòng trong cô độc.
Khi anh đánh xe về bệnh viện, ông Sang đã chờ sẵn ở cổng. Nhìn thấy anh, mắt ông ta lóe lên một cái rồi rất nhanh lại hiền hoà như bình thường.
"Có một ca phẫu thuật nhưng ba đã điều người khác cho kịp rồi. Bây giờ đi ăn với ba, ba có chuyện này muốn nói"
Anh miễn cưỡng đi theo ông Sang đến một quán ăn gần bệnh viện. Ông Sang gọi một chai rượu, rót cho anh một chén.
"Uống đi, lâu lắm hai ba con không ngồi với nhau"
Triết nhìn chén rượu trắng, ngần ngừ một chút không muốn uống. Anh còn ca trực đêm nay.
"Uống đi, đêm nay chỉ trực thôi không phải làm gì. Có thằng Đạt ở khoa rồi"
Triết cầm chén rượu đổ vào miệng. Chất rượu nếp thấm vào cổ cay nồng.
"Con và con Sương sống với nhau thế nào mà hơn hai năm rồi ba không có cháu? Hai đứa hoàn toàn khỏe mạnh. Hay con chê con gái ba?"
"Xin lỗi ba, chuyện vợ chồng con chắc là phải tự giải quyết với nhau"
Triết gắp một miếng mồi cho vào miệng. Đúng là rượu làm cho tâm trạng anh đỡ hơn. Lại một chén nữa vào miệng.
Ông Sang vẫn thao thao bất tuyệt, còn anh vẫn uống, hình ảnh cô ấy vẫn trong đầu. Cô ấy vẫn giống như xưa, còn đằm thắm hơn. Đã làm mẹ nên nhìn càng mặn mà hơn. Anh chợt nhớ đến đôi mắt của đứa nhỏ, sao lại nhìn quen đến vậy chứ? Giá mà đó là con của anh và cô ấy... thì hạnh phúc biết bao.
Ông Sang kín đáo quan sát, thấy ánh mắt của thằng con rể bi thương chỉ muốn lao vào đấm cho nó vài đấm. Nhưng ông ta cố nhịn, kịch còn chưa đến hồi buông rèm. Nhác thấy Triết đã ngà ngà say, ông ta mới đứng dậy kéo anh.
"Ba vừa nhận được tin nhắn có một ca phẫu thuật cắt bỏ thận mới xếp cho con chiều nay mà ba quên. Ăn uống như vậy được rồi, đi về làm việc thôi. Bệnh nhân đang chờ chúng ta"
Triết đứng dậy, bóp trán một chút rồi đi theo. Vừa về bệnh viện đã phải vào phòng mổ. Anh lờ đờ bước vào cảm thấy đầu óc choáng váng vô cùng.
Anh lật bệnh án ra xem một chút, bệnh nhân bị tổn thương thận phải cắt bỏ một bên. Anh cầm dao mổ thành thục rạch một đường dài khoảng 30cm ở bụng bên phải của bệnh nhân. Anh nhíu mày nhìn lại bệnh án, đúng là bên phải, nhưng sao nhìn thận vẫn khoẻ mạnh thế này?
Vừa lúc đó, ông Sang bước vào nhìn một chút rồi nói.
"Ca này tương đối đơn giản, con để cậu Đạt cầm dao đi, cho cậu ấy thực hành luôn xem thế nào"
"Ba, con thấy thận của bệnh nhân không có vấn đề gì mà sao bệnh án là tổn thương phải cắt bỏ?"
"Ba kiểm tra rồi con còn nghi ngờ gì nữa. Con say rồi"
"Không con không say, chỉ hơi đau đầu chút thôi"
"Vậy thì về phòng nghỉ ngơi đi, ca này để bác sĩ Đạt làm cho"
Anh quay lại nhìn cậu thực tập sinh một cái rồi đi ra ngoài. Cảm giác có gì đó là lạ không giải thích được. Nhưng đầu hơi váng nên đặt lưng xuống ngủ một mạch đến sáng.
Ngày hôm sau không có ca trực nên anh lại về nhà, vùi đầu trong phòng làm việc. Anh đang dồn tiền cắm cả sổ đỏ miếng đất đang ở để nhập lô thiết bị y tế từ Đức. Nếu lần này lô hàng được nhập về và bán được thì doanh thu sẽ tăng gấp 5-6 lần. Trước đây anh không quan tâm đến việc kinh doanh chỉ thích làm bác sĩ. Từ ngày kết hôn với Sương thì niềm đam mê làm bác sĩ không còn. Thậm chí có lúc anh còn muốn nghỉ việc để tập trung cho bệnh viện tư của mình.
Đang chuyên tâm vào giải quyết giấy tờ của lô hàng đang tắc biên thì tiếng điện thoại reo kéo anh trở về với thực tại. Triết cầm máy, nghe xong rụng rời chân tay. Không kịp mặc áo khoác, anh chạy bổ ra bệnh viện. Một hộ sĩ chạy theo, mặt đã cắt không còn giọt máu.
"Bác sĩ Triết, xảy ra chuyện lớn rồi, tôi không thể tin được, sao có thể. Bình thường anh rất cẩn thận cơ mà"
"Tôi cũng không biết tại sao? Vậy bệnh nhân tình hình giờ thế nào rồi? Tôi phải gặp bệnh nhân xem tình hình sức khoẻ của người ta đã"
"Anh làm sao vậy? Lo cho mình trước đi. Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi, đang được hồi phục sức khỏe để ghép thận trở lại" Hộ sĩ đáp.
Nghe vậy, anh thở dài nhẹ nhõm. Sức khỏe của bệnh nhân là quan trọng nhất. Còn việc anh làm hay không chắc chắn sẽ có cách giải quyết. Hộ sĩ nhìn Triết nghi ngờ. Bác sĩ Triết cầm kéo trong ca mổ đó tại sao lại không biết được tình hình của bệnh nhân?
"Người nhà đang làm ầm lên trước cửa khoa, đòi kiện anh đấy, anh đi cổng sau đi"
"Không, tôi phải gặp họ, tôi phải nói rõ mọi chuyện. Thật sự tôi không làm"
Triết vội vàng khoác áo blouse rồi chạy ra khu vực bệnh nhân. Chưa hiểu đầu cua tai nheo gì thì một đám người nhà của bệnh nhân lao vào, hai người giữ hai bên, mấy người kia đánh tới tấp. Họ đạp lên bụng, lên cổ, lên mặt anh.
"Mấy người làm gì vậy? Nhầm người rồi" anh cố gắng né những cú đấm hét lên.
"Nhầm à, nhầm con mẹ mày! Thằng chó bác sĩ này, mày chết mẹ mày đi làm bác sĩ làm gì nữa", "Mày mù thì nghỉ mẹ ở nhà đi, đ* má mày. Tao cho mày vào nhà đá mà chữa bệnh, mẹ mày, lương y mày để chó ăn à?"
Các bác sĩ và bảo vệ vội vàng chạy đến lôi mấy người kia ra, Triết đã bị đánh cho bầm dập, máu từ khóe miệng chảy ra, trông anh vô cùng chật vật khổ sở. Ông Sang từ đâu đi đến, vội vàng rẽ đám người, đứng chắn trước mặt anh dõng dạc nói.
"Xin quý người nhà bệnh nhân bình tĩnh. Sự việc này vẫn chưa có kết luận rõ ràng. Nếu là bác sĩ Triết mổ nhầm thận thì anh ấy sẽ chịu trách nhiệm"
Triết nhìn ông Sang ngơ ngác, ông ta nói gì vậy? Anh chịu trách nhiệm sao?
“Bố, tối hôm qua rõ ràng bố ở đó, bố bảo tôi đi ra ngoài”
Ông Sang quát đám người nhà bệnh nhân át cả giọng anh “Mọi người tránh ra, đừng có nói hồ đồ, tất cả chờ kết luận của công an. Tôi đảm bảo sẽ xử lý nghiêm vụ này”
Người nhà bệnh nhân thấy vậy thả Triết ra, nhưng còn nói với đằng sau “Có bố vợ làm giám đốc bệnh viện thì một tay che trời rồi. Chỉ khổ cho con trai chúng ta”
“Bố nói đi, hôm qua là thế nào? Bố nói tôi ra ngoài nghỉ để bác sĩ Đạt cầm kéo” Triết giận dữ hét to.
“Bố cũng không biết tại sao chuyện lại như vậy, không gọi được cho thằng Đạt”
Triết thẫn thờ, không gọi được cho cậu ta, vậy ai sẽ làm rõ chuyện này đây? Ca trực trên danh nghĩa là anh, người ký vào bản cam kết phẫu thuật cuối cùng cũng là anh, làm sao có thể nói là anh không cầm kéo được. Trời ơi sao tối hôm đó anh lại có thể thiếu cẩn thận để cậu ta cầm kéo được chứ.
Cả ngày trong thấp thỏm lo âu nhưng vẫn không liên lạc được với tay Đạt, dường như cậu ta đoán biết được sự việc cho nên đã bỏ trốn.
Triết lao ra ngoài, lên phòng kỹ thuật xin đoạn camera, nhưng phòng kỹ thuật báo hôm đó camera lại bị hỏng. Hơn nữa nếu có camera chưa chắc đã chứng tỏ được điều gì khi phòng phẫu thuật quá tối và tất cả ekip mổ ai cũng đeo khẩu trang, mặc đồ bảo hộ hệt như nhau.
Cả ekip mổ hôm đó đều biết anh không trực tiếp cầm kéo, nhưng tình ngay lý gian, làm sao chứng minh được? Họ dường như cũng không ai có ý muốn làm chứng trước tòa cho anh.
Trước đây, Triết nổi danh là một bác sĩ giỏi, học chuyên tu ở nước ngoài với kinh nghiệm bao nhiêu ca phẫu thuật khó đều thành công. Để xảy ra sai sót như vậy, truyền thông báo chí càng được nước mổ xẻ. Hàng loạt báo lớn đưa tin về “Phốt ở Bệnh viện Quốc tế Anlux”; “Bác sĩ giỏi nhất thành phố mổ nhầm thận”; “Bác sĩ thận giỏi nhất thành phố mổ nhầm thận đối mặt án phạt nào?”;...
/58
|