Anh phóng một con dao về phía tôi khiến sợi dây leo đang siết chặt chân tôi đứt phựt, nhưng ngay lập tức con zombie lại nhào vào người anh mà cắn xé…
“Chạy đi! Đừng để cái chết của anh trở nên vô nghĩa!” Anh gào lên trong khi ôm chặt con zombie hòng ngăn nó tấn công tôi.
Tôi không quan tâm anh nói gì, chỉ liều mạng cầm lấy con dao chỗ sợi dây leo mà lao về phía đó, đâm liên tục vào con zombie đến khi đầu nó nát bét, mặc cho máu chảy lênh láng…
“Em không thể để anh chết được, chúng ta… Chúng ta phải cùng đi với nhau!” Tôi òa khóc.
Cuối cùng tôi cũng giết được con zombie đó mà cứu lấy anh, nhưng…
Tôi không khỏi bàng hoàng, bởi vì lúc xác con zombie đổ xuống cũng là lúc hình ảnh lớp da từ phần cổ xuống xương quai xanh của anh bị cắn mất, máu me be bét cùng vài sợi gân lồi cả ra ngoài đến gớm ghiếc in sâu vào võng mạc tôi, kéo đôi đồng tử tôi dãn rộng hết mức…
Kinh hãi, lo sợ, sốt sắng, tuyệt vọng, tan vỡ, tất cả cảm xúc đó hiện rõ trên đáy mắt tôi - nơi giọt máu đỏ thẫm lăn trên ngực anh đóng chiếm...
Rõ biết là anh đã không thể cứu được nữa, nhưng tôi vẫn ngoan cố chạy lại đỡ lấy anh rồi quàng cánh tay bị cắn mất một miếng thịt qua vai mình, cứ thế mà dìu anh đi với gương mặt đẫm nước mắt.
Đau đớn thay, vừa mới dìu anh đi được vài bước, đôi đồng tử của anh đã tối lại… Đôi mắt anh mờ dần… Mờ dần rồi khép lại… Nhịp tim cũng ngưng hẳn...
“Anh… Sao vậy?” Tôi ngơ ngác nhìn gương mặt anh cúi gằm xuống, mái tóc nâu vàng rũ rượi buông thỏng... tôi thử buông tay ra, thân thể anh lập tức trượt xuống đất, ngã phịch như một món đồ bị đánh rơi.
Không gian lọt thỏm vào thinh lặng...
“Anh Phong!!!!!” Và tiếng thét đau đớn của tôi cũng lọt thỏm vào sự thinh lặng đó... Đắng… Đắng quá… Đắng chết đi được…
Tôi cứ thế mà quỳ xuống cạnh thi thể anh, cứ lay lay, lay lay mặc cho hơi thở của anh đã không còn… Để chính mình chìm đắm vào trong cơn đau của tuyệt vọng...
Cái tiếng loạt soạt cay xè lại vang lên, mang bóng dáng của một vài con zombie hiện ra trước mắt tôi...
Nhấn chìm ánh mắt bi ai vào sâu trong tâm khảm, tôi siết chặt lấy cán dao mà đứng dậy, dùng ánh mắt vừa căm phẫn, vừa rực lên sát khí lãnh tàn nhìn vào chúng.
“Lũ khốn! Tao sẽ đâm nát sọ chúng mày!”
Giờ đây tôi đã không còn là tôi nữa, con quỷ của sự căm phẫn đã chiếm trọn lấy thân xác tôi, nó khiến tôi bỏ mặc tất cả mà lao vào lũ zombie cũng như đâm nát sọ chúng…
Điên cuồng! Điên cuồng hơn nữa!
Mạnh, mạnh hơn nữa!
Tôi phải giết hết bọn chúng!
Lưỡi dao bén ngọt cứ đi theo cơn giận điên cuồng của tôi mà tắm vào máu của lũ zombie, cắt đứt lưỡi, đâm nát sọ chúng! Dìm bản thân vào màu đỏ máu của nỗi bi ai.
Giết… Giết… Giết sạch chúng đi! Đâm nát sọ chúng đi! Đừng để chúng cắm hàm răng nhơ nhuốc vào mày! Giết... Giết… Giết nữa đi! Nữa đi Diệp Gia Ái!
Giọng nói của quỷ dữ cứ vang bên tai tôi, thúc đẩy tôi tiêu diệt bọn chúng mà không suy nghĩ bất kỳ điều gì…
Lúc nhận ra, tôi đã thấy thân mình nhuốm đầy máu, lũ zombie đã nằm yên trên nền đất. Haa, sức mạnh của sự thù hận, thật đáng sợ…
Cũng may mà chỉ có vài con, chứ nếu là cả một bầy như hôm trước, nhất định tôi cũng đã bị cắn chết rồi…
Tôi thơ thẩn nhìn thi thể anh giữa lũ zombie một lúc lâu, rồi lại vứt dao xuống với nụ cười nhạt đính trên môi, xoay người bước đi vô định...
Con quỷ của sự căm phẫn cũng rời khỏi tôi, chỉ để lại cơn đau xé lòng...
Hết ba.
Rồi đến mẹ.
Đến Lâm Hy.
Và giờ thì là anh, những người thân của tôi… cứ từng người từng người một rời khỏi tôi. Rốt cuộc tôi còn lại ai đây?
Chẳng ai cả...
Tôi… Giờ đây tôi chỉ biết thơ thẩn bước đi giữa rừng cây bạt ngàn...
Để gió cuốn bay hàng nước mắt nhạt nhòa…
Để nắng vạch trần thân thể nhớp nhúa của tôi…
Khu rừng này mang tôi gặp lại anh, khu rừng này cũng cướp anh khỏi tôi.
Tôi ghét nó! Chưa bao giờ tôi cảm thấy thiên nhiên tàn nhẫn như lúc này!
Tôi ghét… Ghét lắm… Chỉ muốn hét thật to tên của anh rồi dìm mình xuống làn nước lạnh ngắt mà thôi.
Nhưng tôi không làm được. Bởi cái mạng này của tôi, đều do ba, do mẹ, và cả anh cứu lấy… Tôi không có quyền chết… Không có cái quyền đó….
Tôi cứ thế mà lặng lẽ lê chân đi, đến khi mặt trời đổ bóng, biến mất khỏi tầm mắt….
Dừng chân ở một con suối nhỏ, tôi ngồi tựa lưng vào một gốc cây rồi đưa mắt nhìn ánh trăng trôi trong nước, liên tục bị nhòe đi bởi từng gợn sóng nhỏ. Tôi di chuyển, trăng cũng di chuyển theo tôi. Tôi dừng lại, trăng cũng chờ đợi tôi nơi làn nước trong veo. Ánh sáng của nó… Lạnh… lạnh lắm… lạnh như nỗi cô đơn cùng cơn đau xé lòng trong tim tôi vậy.
Là một con ngốc chỉ biết chìm đắm vào cơn đau mà quên hết lý trí, tôi tự để mình bị lạc giữa rừng một lần nữa. Bộ quần áo nhếch nhác, làn môi khô khốc, hơi thở nặng nề, mái đầu rối tung khiến tôi chẳng còn nhận ra chính mình.
Có lẽ vì đã quá quen với bóng tối, nên tôi chẳng thèm nhóm lửa nữa. Đau. Lắm. Rồi.
Nhưng trăng lại trêu ngươi tôi! Nó soi sáng cái vật nằm ngổn ngang bên kia suối, cái thứ làm bằng nhựa đó khiến tôi nhếch môi cười. Lê bước cả ngày, đến cuối lại trở về chỗ cũ, chỉ là khác bờ mà thôi. Giống như đánh một vòng lớn giữa mê cung ấy nhỉ?
Điên thật.
Tôi mò đến ven bờ suối, tự ấn đầu mình ngập trong dòng nước lạnh ngắt đang chảy róc rách qua mõm đá, trong đầu cố xóa đi nụ cười ấm áp cùng cử chỉ yêu thương của anh… Cả cái hôn say mê hôm đó nữa.
Vừa ngước mặt nhìn lên, đã thấy cái bình bị ai đó giẫm bẹp, tôi nhìn lên một tí nữa, liền bắt gặp đôi mắt vô thần tối mịt, mái tóc rối bù vàng rực dưới ánh trăng. Rồi từng giọt nước mắt lại lặng lẽ tràn khỏi khóe mắt tôi…
Là… Là Lâm Phong!
Anh đã trở về!
Chỉ có điều… Mắt anh đã không còn sáng nữa mà tối mịt như đã chết vậy, một mảng máu tươi đỏ thẫm như những hóa hoa mẫu đơn rực nở đính chặt nơi lồng ngực anh, liên tục tỏa ra mùi tanh ôi gớm ghiếc của lũ zombie, gương mặt anh đã bị hoại tử cả. Còn bước chân cũng đã trở nên xiêu vẹo từ bao giờ, anh cứ thế mà từng bước, từng bước tiến về phía tôi.
…
A, đúng rồi! Anh đang giả làm zombie! Ah ah, ra vậy ra vậy. Anh vẫn còn sống! Ban trưa chỉ là anh ngã xuống để hù tôi thôi, chỉ là muốn kích thích tôi mau mau dùng hết sức để giết zombie! Ah ah đúng rồi đúng rồi, anh diễn kịch hay lắm đó Phong ngố!
Tôi gượng cười mặt cho dòng nước mắt đã lăn dài trên má, liền vô thức nhúng chân xuống nước, từng bước từng bước tiến về phía anh.
Trước mắt tôi bây giờ không phải là một con zombie kinh tởm, mà là Lâm Phong với nụ cười rực rỡ trên môi, không phải là đôi mắt chết mà là ánh hổ phách sáng chói khiến tôi mê đắm. Cũng chẳng phải là làn da tái nhợt mà là làn da màu nâu đồng mạnh mẽ. Khung cảnh xung quanh không còn là màn đêm đen kịt lạnh lẽo, mà là khu vườn cacao trĩu quả với ánh nắng chan hòa.
“Anh… Chúng ta về thôi…” Câu nói đó xen vào tiếng nấc nghẹn của tôi, hóa thành làn khói trắng nhạt nhòa rồi tan vào hư không.
Tôi bước về phía nụ cười của anh, anh cũng đưa tay về phía tôi, đợi tôi đến đó và nắm lấy tay anh. Cùng nhau trở về… Về nơi thuộc về chúng tôi…
Cứ thế mà thoáng chốc tôi đã gần bước đến bên kia suối, nơi có nụ cười của anh... Bàn tay của anh đã gần lắm rồi, nụ cười tươi sáng của anh cũng đã ở ngay trước mắt… Thanh âm của giọt nước mắt rơi thỏm xuống dòng suối cũng đã xóa sạch cơn ác mộng ban trưa của tôi, xóa đi toàn bộ đoạn ký ức tàn nhẫn đó…
Hay đơn giản là chỉ che lấp đi...
Vì…
SOẠT
Tiếng vật gì đó từ trên cao chém xuống vang lên, chém nát khung cảnh tươi đẹp như tranh vẽ trước mắt tôi, xé toạc cả nụ cười của anh đồng thời mang khung cảnh u tịch đập vào đồng tử. Đôi mắt tôi mở to hết mức, một giây! Chỉ trong một giây thôi! Đầu của anh rơi bộp xuống đất. Thân xác tràn ngập yêu thương cũng ngã xuống theo, để lộ cái rìu to tướng vấy máu giữa màn đêm giá buốt...
Có một người đã giết Lâm Phong của tôi!
Tôi căm phẫn nhìn tên khốn đó...
Cái váy đen bị xé rách tươm, chiếc áo sơmi nhuốm máu bị bung hai cúc đầu để lộ làn da trắng không tỳ vết nay đã nguệch ngoạc vết lá cắt. Hơi thở nặng nề đến ảm đạm gấp gáp tuột khỏi làn môi tái nhợt, mái tóc đen thuần bị rối tung xõa lên bờ vai đang không ngừng run rẩy đó... Và thứ khiến tôi bàng hoàng đến ngạt thở… Chính là cái headphone màu xanh dương sẫm lạnh vấy máu nằm chễm chệ trên vai người...
Vừa giết chết anh, người đó liền kiệt sức mà hạ rìu ngồi phịch xuống, chống tay lên cán rìu trong khi thở gấp nhìn tôi, trên tay hằn rõ vô số vết thương hãy còn rỉ máu, môi mấp máy trong tiếng thở nặng:
“Tìm thấy r…”
“Băng Nhi! Tại sao cậu lại giết anh ấy? Anh ấy chỉ đang giả làm zombie thôi mà! Tại sao vậy hả?” Tôi không thèm quan tâm cô ấy nói gì, chỉ thấy bản thân bổ nhào vào người cô gái đó như một con sói dữ, khiến cái rìu mất điểm tựa ngã xuống nền đất lạnh, đồng thời ấn hai vai đè cô nằm xuống... Chỉ thấy mình đang đè lên người cô với ánh mắt căm phẫn tột độ, nhìn chăm chăm như muốn xoáy sâu vào tâm khảm…
Băng Nhi vì bất ngờ cộng thêm sức cùng lực kiệt nên không tài nào đẩy tôi ra được, chỉ mặc kệ vài sợi tóc hạt dẻ cọ vào má mình ngứa ngáy mà mở to mắt nhìn tôi, đôi mắt nâu đen hằn rõ tia khó hiểu:
“Cậu sao vậy? Tôi chỉ cứu cậu thôi mà.”
“Tớ không cần cậu cứu! Tại sao? … TẠI SAO? Tại sao cậu lại GIẾT NGƯỜI vậy? Sao lại giết người yêu của tớ?”
Mím chặt môi, từng giọt nước mắt nóng hổi lại tức tưởi tuôn trào khỏi khóe mắt sưng húp của tôi, lã chã rơi xuống gương mặt xinh như ngọc của Băng Nhi, đồng thời khiến đôi mày thanh tú đó nhíu chặt.
“Cậu…” Cô ấy định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ chăm chăm nhìn từng giọt nước nóng hổi trào ra từ khóe mắt tôi…
Tôi đánh mất cả lý trí mà đấm liên tiếp vào người cô mặc cho cú đấm của mình yếu đuối đến thê lương… Mặc cho cơn đau đang khoét sâu vào lồng ngực khốn khổ của mình… Mặc cho cổ họng đã khàn đặc vì khóc…
“Hức… Ai cần cậu cứu chứ? Ai cần cậu giết anh ấy? Anh ấy vẫn còn sống… Vẫn còn là con người mà… Hức hức… Anh ấy chỉ đang giả làm zombie thôi mà… Tại sao? Tại sao chứ? Hức… Chỉ cần một tí, một tí nữa thôi là tớ đã có thể cùng anh ấy trở về rồi mà! Hức hức… Băng Nhi… Băng Nhi… Cậu… Chính cậu đã phá hủy cả thế giới của tớ! Bầu trời của tớ, giấc mơ của tớ… Cậu đã phá hủy tất cả! Hức… Cậu thật tàn nhẫn, thật độc ác! Tại sao cậu lại cướp mất người tớ yêu nhất chứ? Hức… Tại sao…? Tại sao?” Giọng nói phẫn uất lặng lẽ thoát ra khỏi cổ họng đau rát của tôi, hòa vào tiếng nấc nghẹn mặn chát… Rồi kết thúc bằng tiếng thét yếu ớt của bản thân mình… Yếu ớt nhưng ngập tràn đắng cay…
Tiếng khóc đớn đau của tôi ôm gọn lấy bầu trời đêm nay… Ánh sáng trắng của trăng cứ không ngừng tưới lên thân thể run lên từng hồi của tôi, soi sáng cả giọt nước long lanh rơi trên mắt, trên mũi, trên môi Băng Nhi…
CHÁT
“Chạy đi! Đừng để cái chết của anh trở nên vô nghĩa!” Anh gào lên trong khi ôm chặt con zombie hòng ngăn nó tấn công tôi.
Tôi không quan tâm anh nói gì, chỉ liều mạng cầm lấy con dao chỗ sợi dây leo mà lao về phía đó, đâm liên tục vào con zombie đến khi đầu nó nát bét, mặc cho máu chảy lênh láng…
“Em không thể để anh chết được, chúng ta… Chúng ta phải cùng đi với nhau!” Tôi òa khóc.
Cuối cùng tôi cũng giết được con zombie đó mà cứu lấy anh, nhưng…
Tôi không khỏi bàng hoàng, bởi vì lúc xác con zombie đổ xuống cũng là lúc hình ảnh lớp da từ phần cổ xuống xương quai xanh của anh bị cắn mất, máu me be bét cùng vài sợi gân lồi cả ra ngoài đến gớm ghiếc in sâu vào võng mạc tôi, kéo đôi đồng tử tôi dãn rộng hết mức…
Kinh hãi, lo sợ, sốt sắng, tuyệt vọng, tan vỡ, tất cả cảm xúc đó hiện rõ trên đáy mắt tôi - nơi giọt máu đỏ thẫm lăn trên ngực anh đóng chiếm...
Rõ biết là anh đã không thể cứu được nữa, nhưng tôi vẫn ngoan cố chạy lại đỡ lấy anh rồi quàng cánh tay bị cắn mất một miếng thịt qua vai mình, cứ thế mà dìu anh đi với gương mặt đẫm nước mắt.
Đau đớn thay, vừa mới dìu anh đi được vài bước, đôi đồng tử của anh đã tối lại… Đôi mắt anh mờ dần… Mờ dần rồi khép lại… Nhịp tim cũng ngưng hẳn...
“Anh… Sao vậy?” Tôi ngơ ngác nhìn gương mặt anh cúi gằm xuống, mái tóc nâu vàng rũ rượi buông thỏng... tôi thử buông tay ra, thân thể anh lập tức trượt xuống đất, ngã phịch như một món đồ bị đánh rơi.
Không gian lọt thỏm vào thinh lặng...
“Anh Phong!!!!!” Và tiếng thét đau đớn của tôi cũng lọt thỏm vào sự thinh lặng đó... Đắng… Đắng quá… Đắng chết đi được…
Tôi cứ thế mà quỳ xuống cạnh thi thể anh, cứ lay lay, lay lay mặc cho hơi thở của anh đã không còn… Để chính mình chìm đắm vào trong cơn đau của tuyệt vọng...
Cái tiếng loạt soạt cay xè lại vang lên, mang bóng dáng của một vài con zombie hiện ra trước mắt tôi...
Nhấn chìm ánh mắt bi ai vào sâu trong tâm khảm, tôi siết chặt lấy cán dao mà đứng dậy, dùng ánh mắt vừa căm phẫn, vừa rực lên sát khí lãnh tàn nhìn vào chúng.
“Lũ khốn! Tao sẽ đâm nát sọ chúng mày!”
Giờ đây tôi đã không còn là tôi nữa, con quỷ của sự căm phẫn đã chiếm trọn lấy thân xác tôi, nó khiến tôi bỏ mặc tất cả mà lao vào lũ zombie cũng như đâm nát sọ chúng…
Điên cuồng! Điên cuồng hơn nữa!
Mạnh, mạnh hơn nữa!
Tôi phải giết hết bọn chúng!
Lưỡi dao bén ngọt cứ đi theo cơn giận điên cuồng của tôi mà tắm vào máu của lũ zombie, cắt đứt lưỡi, đâm nát sọ chúng! Dìm bản thân vào màu đỏ máu của nỗi bi ai.
Giết… Giết… Giết sạch chúng đi! Đâm nát sọ chúng đi! Đừng để chúng cắm hàm răng nhơ nhuốc vào mày! Giết... Giết… Giết nữa đi! Nữa đi Diệp Gia Ái!
Giọng nói của quỷ dữ cứ vang bên tai tôi, thúc đẩy tôi tiêu diệt bọn chúng mà không suy nghĩ bất kỳ điều gì…
Lúc nhận ra, tôi đã thấy thân mình nhuốm đầy máu, lũ zombie đã nằm yên trên nền đất. Haa, sức mạnh của sự thù hận, thật đáng sợ…
Cũng may mà chỉ có vài con, chứ nếu là cả một bầy như hôm trước, nhất định tôi cũng đã bị cắn chết rồi…
Tôi thơ thẩn nhìn thi thể anh giữa lũ zombie một lúc lâu, rồi lại vứt dao xuống với nụ cười nhạt đính trên môi, xoay người bước đi vô định...
Con quỷ của sự căm phẫn cũng rời khỏi tôi, chỉ để lại cơn đau xé lòng...
Hết ba.
Rồi đến mẹ.
Đến Lâm Hy.
Và giờ thì là anh, những người thân của tôi… cứ từng người từng người một rời khỏi tôi. Rốt cuộc tôi còn lại ai đây?
Chẳng ai cả...
Tôi… Giờ đây tôi chỉ biết thơ thẩn bước đi giữa rừng cây bạt ngàn...
Để gió cuốn bay hàng nước mắt nhạt nhòa…
Để nắng vạch trần thân thể nhớp nhúa của tôi…
Khu rừng này mang tôi gặp lại anh, khu rừng này cũng cướp anh khỏi tôi.
Tôi ghét nó! Chưa bao giờ tôi cảm thấy thiên nhiên tàn nhẫn như lúc này!
Tôi ghét… Ghét lắm… Chỉ muốn hét thật to tên của anh rồi dìm mình xuống làn nước lạnh ngắt mà thôi.
Nhưng tôi không làm được. Bởi cái mạng này của tôi, đều do ba, do mẹ, và cả anh cứu lấy… Tôi không có quyền chết… Không có cái quyền đó….
Tôi cứ thế mà lặng lẽ lê chân đi, đến khi mặt trời đổ bóng, biến mất khỏi tầm mắt….
Dừng chân ở một con suối nhỏ, tôi ngồi tựa lưng vào một gốc cây rồi đưa mắt nhìn ánh trăng trôi trong nước, liên tục bị nhòe đi bởi từng gợn sóng nhỏ. Tôi di chuyển, trăng cũng di chuyển theo tôi. Tôi dừng lại, trăng cũng chờ đợi tôi nơi làn nước trong veo. Ánh sáng của nó… Lạnh… lạnh lắm… lạnh như nỗi cô đơn cùng cơn đau xé lòng trong tim tôi vậy.
Là một con ngốc chỉ biết chìm đắm vào cơn đau mà quên hết lý trí, tôi tự để mình bị lạc giữa rừng một lần nữa. Bộ quần áo nhếch nhác, làn môi khô khốc, hơi thở nặng nề, mái đầu rối tung khiến tôi chẳng còn nhận ra chính mình.
Có lẽ vì đã quá quen với bóng tối, nên tôi chẳng thèm nhóm lửa nữa. Đau. Lắm. Rồi.
Nhưng trăng lại trêu ngươi tôi! Nó soi sáng cái vật nằm ngổn ngang bên kia suối, cái thứ làm bằng nhựa đó khiến tôi nhếch môi cười. Lê bước cả ngày, đến cuối lại trở về chỗ cũ, chỉ là khác bờ mà thôi. Giống như đánh một vòng lớn giữa mê cung ấy nhỉ?
Điên thật.
Tôi mò đến ven bờ suối, tự ấn đầu mình ngập trong dòng nước lạnh ngắt đang chảy róc rách qua mõm đá, trong đầu cố xóa đi nụ cười ấm áp cùng cử chỉ yêu thương của anh… Cả cái hôn say mê hôm đó nữa.
Vừa ngước mặt nhìn lên, đã thấy cái bình bị ai đó giẫm bẹp, tôi nhìn lên một tí nữa, liền bắt gặp đôi mắt vô thần tối mịt, mái tóc rối bù vàng rực dưới ánh trăng. Rồi từng giọt nước mắt lại lặng lẽ tràn khỏi khóe mắt tôi…
Là… Là Lâm Phong!
Anh đã trở về!
Chỉ có điều… Mắt anh đã không còn sáng nữa mà tối mịt như đã chết vậy, một mảng máu tươi đỏ thẫm như những hóa hoa mẫu đơn rực nở đính chặt nơi lồng ngực anh, liên tục tỏa ra mùi tanh ôi gớm ghiếc của lũ zombie, gương mặt anh đã bị hoại tử cả. Còn bước chân cũng đã trở nên xiêu vẹo từ bao giờ, anh cứ thế mà từng bước, từng bước tiến về phía tôi.
…
A, đúng rồi! Anh đang giả làm zombie! Ah ah, ra vậy ra vậy. Anh vẫn còn sống! Ban trưa chỉ là anh ngã xuống để hù tôi thôi, chỉ là muốn kích thích tôi mau mau dùng hết sức để giết zombie! Ah ah đúng rồi đúng rồi, anh diễn kịch hay lắm đó Phong ngố!
Tôi gượng cười mặt cho dòng nước mắt đã lăn dài trên má, liền vô thức nhúng chân xuống nước, từng bước từng bước tiến về phía anh.
Trước mắt tôi bây giờ không phải là một con zombie kinh tởm, mà là Lâm Phong với nụ cười rực rỡ trên môi, không phải là đôi mắt chết mà là ánh hổ phách sáng chói khiến tôi mê đắm. Cũng chẳng phải là làn da tái nhợt mà là làn da màu nâu đồng mạnh mẽ. Khung cảnh xung quanh không còn là màn đêm đen kịt lạnh lẽo, mà là khu vườn cacao trĩu quả với ánh nắng chan hòa.
“Anh… Chúng ta về thôi…” Câu nói đó xen vào tiếng nấc nghẹn của tôi, hóa thành làn khói trắng nhạt nhòa rồi tan vào hư không.
Tôi bước về phía nụ cười của anh, anh cũng đưa tay về phía tôi, đợi tôi đến đó và nắm lấy tay anh. Cùng nhau trở về… Về nơi thuộc về chúng tôi…
Cứ thế mà thoáng chốc tôi đã gần bước đến bên kia suối, nơi có nụ cười của anh... Bàn tay của anh đã gần lắm rồi, nụ cười tươi sáng của anh cũng đã ở ngay trước mắt… Thanh âm của giọt nước mắt rơi thỏm xuống dòng suối cũng đã xóa sạch cơn ác mộng ban trưa của tôi, xóa đi toàn bộ đoạn ký ức tàn nhẫn đó…
Hay đơn giản là chỉ che lấp đi...
Vì…
SOẠT
Tiếng vật gì đó từ trên cao chém xuống vang lên, chém nát khung cảnh tươi đẹp như tranh vẽ trước mắt tôi, xé toạc cả nụ cười của anh đồng thời mang khung cảnh u tịch đập vào đồng tử. Đôi mắt tôi mở to hết mức, một giây! Chỉ trong một giây thôi! Đầu của anh rơi bộp xuống đất. Thân xác tràn ngập yêu thương cũng ngã xuống theo, để lộ cái rìu to tướng vấy máu giữa màn đêm giá buốt...
Có một người đã giết Lâm Phong của tôi!
Tôi căm phẫn nhìn tên khốn đó...
Cái váy đen bị xé rách tươm, chiếc áo sơmi nhuốm máu bị bung hai cúc đầu để lộ làn da trắng không tỳ vết nay đã nguệch ngoạc vết lá cắt. Hơi thở nặng nề đến ảm đạm gấp gáp tuột khỏi làn môi tái nhợt, mái tóc đen thuần bị rối tung xõa lên bờ vai đang không ngừng run rẩy đó... Và thứ khiến tôi bàng hoàng đến ngạt thở… Chính là cái headphone màu xanh dương sẫm lạnh vấy máu nằm chễm chệ trên vai người...
Vừa giết chết anh, người đó liền kiệt sức mà hạ rìu ngồi phịch xuống, chống tay lên cán rìu trong khi thở gấp nhìn tôi, trên tay hằn rõ vô số vết thương hãy còn rỉ máu, môi mấp máy trong tiếng thở nặng:
“Tìm thấy r…”
“Băng Nhi! Tại sao cậu lại giết anh ấy? Anh ấy chỉ đang giả làm zombie thôi mà! Tại sao vậy hả?” Tôi không thèm quan tâm cô ấy nói gì, chỉ thấy bản thân bổ nhào vào người cô gái đó như một con sói dữ, khiến cái rìu mất điểm tựa ngã xuống nền đất lạnh, đồng thời ấn hai vai đè cô nằm xuống... Chỉ thấy mình đang đè lên người cô với ánh mắt căm phẫn tột độ, nhìn chăm chăm như muốn xoáy sâu vào tâm khảm…
Băng Nhi vì bất ngờ cộng thêm sức cùng lực kiệt nên không tài nào đẩy tôi ra được, chỉ mặc kệ vài sợi tóc hạt dẻ cọ vào má mình ngứa ngáy mà mở to mắt nhìn tôi, đôi mắt nâu đen hằn rõ tia khó hiểu:
“Cậu sao vậy? Tôi chỉ cứu cậu thôi mà.”
“Tớ không cần cậu cứu! Tại sao? … TẠI SAO? Tại sao cậu lại GIẾT NGƯỜI vậy? Sao lại giết người yêu của tớ?”
Mím chặt môi, từng giọt nước mắt nóng hổi lại tức tưởi tuôn trào khỏi khóe mắt sưng húp của tôi, lã chã rơi xuống gương mặt xinh như ngọc của Băng Nhi, đồng thời khiến đôi mày thanh tú đó nhíu chặt.
“Cậu…” Cô ấy định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ chăm chăm nhìn từng giọt nước nóng hổi trào ra từ khóe mắt tôi…
Tôi đánh mất cả lý trí mà đấm liên tiếp vào người cô mặc cho cú đấm của mình yếu đuối đến thê lương… Mặc cho cơn đau đang khoét sâu vào lồng ngực khốn khổ của mình… Mặc cho cổ họng đã khàn đặc vì khóc…
“Hức… Ai cần cậu cứu chứ? Ai cần cậu giết anh ấy? Anh ấy vẫn còn sống… Vẫn còn là con người mà… Hức hức… Anh ấy chỉ đang giả làm zombie thôi mà… Tại sao? Tại sao chứ? Hức… Chỉ cần một tí, một tí nữa thôi là tớ đã có thể cùng anh ấy trở về rồi mà! Hức hức… Băng Nhi… Băng Nhi… Cậu… Chính cậu đã phá hủy cả thế giới của tớ! Bầu trời của tớ, giấc mơ của tớ… Cậu đã phá hủy tất cả! Hức… Cậu thật tàn nhẫn, thật độc ác! Tại sao cậu lại cướp mất người tớ yêu nhất chứ? Hức… Tại sao…? Tại sao?” Giọng nói phẫn uất lặng lẽ thoát ra khỏi cổ họng đau rát của tôi, hòa vào tiếng nấc nghẹn mặn chát… Rồi kết thúc bằng tiếng thét yếu ớt của bản thân mình… Yếu ớt nhưng ngập tràn đắng cay…
Tiếng khóc đớn đau của tôi ôm gọn lấy bầu trời đêm nay… Ánh sáng trắng của trăng cứ không ngừng tưới lên thân thể run lên từng hồi của tôi, soi sáng cả giọt nước long lanh rơi trên mắt, trên mũi, trên môi Băng Nhi…
CHÁT
/47
|